Uyển Chi ngồi chờ mãi chờ mãi cũng đã được ba tiếng, mọi người xung quanh cứ đến rồi lại đi, không ai ngồi mãi một chỗ như cô.

Cũng đã hơn mười giờ tối, Uyển Chi đứng dậy loạng choạng bước về nhà, cuối cùng thì cô cũng không đợi được anh, Uyển Chi nắm chặt điện thoại trong tay, đến một cuộc gọi cũng không có, anh đang trêu đùa cô sao?

Uyển Chi vốn xuất thân từ cô nhi viện, bỏ rơi chính là nỗi sợ lớn nhất trong cuộc đời của cô, hôm nay anh đã bỏ rơi cô, Uyển Chi cũng chẳng biết làm sao mà bản thân có thể về đến nhà, chỉ biết vừa về đến nơi cô đã gục xuống ngay trước cổng.

“ Ông bà chủ, cô chủ ngất xỉu rồi!”

Đây là âm thanh cuối cùng mà cô nghe được trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Ở bệnh viện thành phố, Hoắc Trương ngồi trước phòng cấp cứu, Vĩ Nhiên đang ở bên trong, cô bị một kẻ say rượu đâm trúng, tình trạng bây giờ rất nguy kịch, người đi đường khi kiểm tra điện thoại thấy số của Hoắc Trương là số điện thoại liên lạc gần nhất, họ liền thông báo cho anh.

Hoắc Trương cũng chưa thông báo đến gia đình họ Tô, anh ngồi trước phòng cấp cứu, tâm trạng ngổn ngang lo lắng, hình như bản thân cũng quên rằng có một người đang đợi anh.

Bác sĩ và y tá ra vào liên tục, Vĩ Nhiên mất máu trầm trọng, tình trạng khá nguy kịch.

“ Ai là người nhà của bệnh nhân Vĩ Nhiên?”-Nữ y tá vội vã nói.

“ Là tôi”

“ Bệnh nhân mất máu rất nhiều, bệnh viện hiện tại không có đủ lượng máu, hi vọng người nhà có thể giúp đỡ.”

“ được.”

Hoắc Trương sau khi xét nghiệm, kết quả cho thấy anh có thể cấp máu cho Vĩ Nhiên, cũng nhờ anh mà tình trạng Vĩ Nhiên đã khá hơn, ca cấp cứu thành công tốt đẹp, Vĩ Nhiên được đưa về phòng hồi sức.

Cả đêm qua Hoắc Trương dường như không thể chợp mắt, ngồi trước phòng bệnh anh nhờ bác quản gia hãy thông báo tình trạng Vĩ Nhiên cho nhà họ Tô, bản thân anh đi ra ngoài gọi điện thoại cho Uyển Chi nhưng gọi mãi cô vẫn không trả lời.

Uyển Chi cũng đang được chăm sóc tại bệnh viện thành phố, Uyển Chi cả đêm qua sốt nặng, cứ hô mê mãi, làm ông bà Tạ rất lo lắng, bác sĩ chẩn đoán do Uyển Chi ở ngoài quá lâu bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt.

Gương mặt Uyển Chi nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, trong mơ cô thấy bản thân đang trong một không gian tối đen như mực, cô nhìn thấy tất cả mọi người đều bỏ rơi mình, ba mẹ ruột bỏ cô, họ đã không cần cô từ khi cô ra đời, ba mẹ Tạ cũng bỏ cô, bạn bè xung quanh đều cô lập cô, Uyển Chi vùng vẫy, cô rất sợ, sợ một ngày xung quanh không còn ai, lúc đó cô phải như thế nào chứ.

Nửa ngày sau, Uyển Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, trước mặt cô là ba mẹ, họ vẫn ở bên cạnh cô.

“ Uyển Chi, con tỉnh rồi, để ba gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

Sau khi kiểm tra sơ bộ, Uyển Chi không còn gặp vấn đề gì cả, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi là được.

“ Sao con lại một mình ở bên ngoài lâu như vậy chứ? Để bản thân bị cảm có biết ba mẹ rất lo lắng không?”

Mẹ Uyển Chi trách móc cô, cả đêm qua vợ chồng bà rất lo lắng, dạo gần đây Uyển Chi rất lạ, tuy rằng dạo trước cô cũng im lặng, ít chia sẻ cảm xúc của mình cho những người xung quanh nhưng bà vẫn có cảm giác hiện tại càng ngày cô càng khép mình hơn.

“ Con xin lỗi.”

Uyển Chi mỉm cười, ôm lấy mẹ, cô cảm thấy bản thân rất phiền phức, lúc nào cũng để mọi người xung quanh lo lắng.

“ Thôi được rồi con nằm xuống nghỉ đi, có chuyện gì thì cứ nói với ba mẹ, đừng cứ giấu trong lòng như thế.”

Ông Tạ xoa đầu con gái, hiện tại cô chỉ mới vừa tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu, không phù hợp để nói chuyện.

Uyển Chi nghe lời ba nằm xuống, một lúc sau cơn buồn ngủ cũng ập đến chắc là do tác dụng phụ của thuốc.

Gia đình nhà họ Tô nghe tin con gái gặp chuyện thì cũng chạy đến, sau khi nghe chuyện từ bác quản gia, họ không khỏi đau lòng, Vĩ Nhiên là tâm can bảo bối của họ từ xưa đến nay chỉ cần cô bị thương nhẹ cũng khiến họ đau lòng.

Hoắc Trương được gia đình họ cảm ơn ríu rít nhưng họ đâu biết rằng trước mặt họ đây mới là gia đình thật sự của Vĩ Nhiên.

Anh lái xe đến nhà Uyển Chi, thông qua cánh cổng sắt anh có thể nhìn thấy mọi người vẫn đang hoàn thành nhiệm vụ của mình nhưng nhìn mãi vẫn không nhìn thấy hình bóng của cô đâu.

Tại bệnh viện.

Uyển Chi tỉnh dậy sau giấc ngủ, cô được người làm chuẩn bị bữa ăn, ba mẹ cô có việc ở công ty nên phải đi giải quyết, tối họ sẽ ghé.

“ Cô có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?”

Uyển Chi tìm kiếm điện thoại của mình nhưng tìm mãi vẫn không thấy, buộc miệng hỏi người làm kế bên.

“ Không ạ.”

“ Vậy chắc tối qua tôi đã làm rơi rồi phiền cô nhờ người tìm xung quanh nhà giúp tôi, nếu không có thì thôi.”

Uyển Chi thở dài cũng phải thôi tối qua đến làm cách nào để về đến nhà cô còn không nhớ, làm sao có thể nhớ được chuyện điện thoại cất ở đâu được chứ.

Cốc cốc cốc

Nghe thấy tiếng gõ cửa cả hai không hẹn mà cùng nhau nhìn ra ngoài, người hầu nhanh nhẹn đứng lên đi về phía cửa, cánh cửa mở ra, chính là Thiên Vĩ.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play