“ Cậu đứng lên đi, từ từ hẵng nói.”

Uyển Chi kéo Hạ Tịnh ngồi dậy, lỡ ai đi vào sẽ hiểu lầm, hiện tại cô đang rất rối không muốn vướng thêm vào rắc rối.

“ Nếu cậu không đồng ý tôi sẽ không đứng dậy.”

Hạ Tịnh nhất định không đứng lên, cô ta diễn rất giỏi rất nhập tâm, khóe mắt còn rơm rớm nước trông vô cùng đáng thương.

“ Được được đứng lên đi.”

Uyển Chi đồng ý, cô kéo Hạ Tịnh đứng dậy, Hạ Tịnh cảm ơn ríu rít sau đó còn đệm thêm vài câu tỏ vẻ như tình cảm giữa cô ta và Hoắc Trương đã rất phát triển vậy.

Uyển Chi không nghe nổi nữa, cô viện lí do sau đó rời đi. Bên ngoài mây đen cũng kéo đến, thời tiết xấu làm buổi tập luyện bị hoãn lại, Hoắc Trương đi về phía Uyển Chi, anh muốn nói rõ cho cô, anh không biết lúc tối bản thân đã nói sai điều gì làm cô cảm thấy khó chịu.

“ Uyển Chi, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?”

“ Tôi hơi bận, để khi khác đi.”

Thấy Uyển Chi có ý tránh né, Hoắc Trương liền đi đến trước mặt cô, nghiêm túc nói:

“ Nếu tối qua tôi lỡ làm cậu hiểu lầm chuyện gì thì cho tôi xin lỗi, tôi muốn giải thích rõ cho cậu.”

“ Không cần, cậu nói rất rõ tôi đã hiểu, hiện tại tôi rất bận không thể nói chuyện với cậu được.”

Uyển Chi bỏ đi về phía trước để lại Hoắc Trương tiếc nuối nhìn cô, vẫn không hiểu bản thân đã sai ở đâu.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, đầu dây bên kia chẳng biết đã nói gì, Hoắc Trương nghe xong vội vàng chạy đi.

Uyển Chi quay lại nhìn anh, thở dài sau đó cũng đi về phía trước, đây là lần thứ hai cô bị người ta đem tình cảm ra trêu đùa, hình như lầm này còn đau hơn cả lần trước.

Hoắc Trương đi về nhà, quản gia đã chuẩn bị thứ anh cần, Hoắc Trương cầm tập giấy giám định lên, kết quả cho thấy anh và Uyển Chi không có mối quan hệ gì hết, kết quả lần trước đã xảy ra chút nhầm lẫn.

Bên giám định đã có sự nhầm lẫn giữa mẫu xét nghiệm của Uyển Chi và mẫu xét nghiệm của một khách nữ khác, cô gái ấy cũng đến yêu cầu giám định chung ngày với Hoắc Trương, do có sự nhầm lẫn, thay vì lấy mẫu của Uyển Chi và Hoắc Trương, họ đã lấy mẫu của Hoắc Trương và khách nữ ấy, từ đó cho ra kết quả như vậy.

Có nghĩa là Uyển Chi không phải em gái anh, em gái thật sự của anh chính là vị khách nữ kia. Không ngờ trên thế giới này lại có sự nhầm lẫn trùng hợp đến vậy.

Quản gia cũng đã tìm hiểu lai lịch của vị kia, cô ấy tên là Tô Vĩ Nhiên, cũng sống trong thành phố này, cha mẹ nuôi của cô ấy cũng nằm trong hàng tài phiệt của đất nước. Ngày Tô Vĩ Nhiên đến cô nhi viện trùng hợp cũng là ngày Uyển Chi bị ba mẹ bỏ rơi, thế nên mới nói hai cô gái này có nhiều điều trùng hợp đến bất ngờ.

Hoắc Trương được bác quản gia đưa đến trường của Tô Vĩ Nhiên, đứng trước cổng trường, học sinh ra nườm nượp, trong đó có bóng dáng của Tô Vĩ Nhiên, cô là hoa khôi của trường, gương mặt ưu tú, hiền dịu, mái tóc dài thẳng vô cùng thướt tha, Vĩ Nhiên đang đi cùng bạn học, nụ cười của cô trông rất đẹp, cứ như mẹ của anh.

Hoắc Trương ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài, lần này anh không hề có một chút nghi vấn nào, gương mặt của Vĩ Nhiên và mẹ anh giống nhau như đúc.

Vĩ Nhiên tạm biệt bạn bè và rời đi theo xe mà gia đình chuẩn bị. Bên này xe của Hoắc Trương cũng lăn bánh.

Một tuần sau.

Cả tuần nay Hoắc Trương không hề đi học, các buổi học nhóm cũng vắng mặt anh, Uyển Chi nhìn sang chỗ ngồi của anh rồi thở dài. Đến giờ ăn cô cũng chỉ ngồi một mình, nhớ lại thời gian trước ngày nào anh cũng ngồi đối diện với cô, cả hai nói với nhau rất nhiều.

Dạo gần đây Uyển Chi cũng không còn hứng ăn uống, cô chỉ ngồi một chút rồi đứng dậy đi về lớp học. Uyển Chi ngồi gục trên bàn, tâm trạng có chút mất mát.

“ Uyển Chi, cậu có liên lạc được với đại ca không?”

Trịnh Hào đi vào lớp thấy Uyển Chi đang gục trên bàn, cậu ta đi đến hỏi chuyện, bình thường thấy Hoắc Trương và Uyển Chi rất thường xuyên nói chuyện, chắc chắn Uyển Chi biết gì đó về sự mất tích của Hoắc Trương.

“ ….”

Uyển Chi lắc đầu, cô và anh đã cắt đứt liên lạc từ đêm đó rồi, chính cô đã làm lơ anh trước, có lẽ giờ người duy nhất còn liên lạc với anh chính là Hạ Tịnh.

“ Lạ thật tự nhiên đại ca mất tích làm tôi lo lắng quá.”

Trịnh Hào ngồi xuống đối diện với cô bắt đầu thao thao bất diệt nhưng Uyển Chi nào nghe được chữ nào, cô thở dài, nhìn về chỗ ngồi của anh một lần nữa.

“ Hay là vầy, lát nữa tan học tôi và cậu đến nhà đại ca.”

“ Vậy cũng được.”

Uyển Chi dường như thấy tia sáng le lói trong bóng tối, cô trả lời rất nhanh, cả hai nhất trí với quyết định này.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play