“Yada, tôi không đi tôi không đi tôi nhất quyết không đi.” Tôi liều mạng lắc đầu, đầu sắp thành trống lắc rồi. Đùa cái gì vậy, ngày mai trời mưa, cho dù đến nơi thi đấu cũng sẽ không thi đấu, tôi đi lãng phí thời gian làm gì chứ. Còn không bằng ngồi trong nhà ăn khoai tây chiên, xem hoạt hình.
“Xùy, vì sao lại không đi? Ngày mai là vòng bán kết của cuộc thi ở Kanto đấy.” Ryoma ngồi ở bên cạnh tôi nghịch tóc tôi.
“Ngày mai sẽ mưa, cho nên tôi không đi. Còn nữa, đừng nghịch tóc tôi, sắp bị cậu kéo xuống hết rồi.” Tôi bĩu môi, giành tóc từ trong tay Ryoma về.
“Mada mada dane, sao cậu biết ngày mai sẽ mưa?” Đôi tay Ryoma để sau đầu, dựa vào ghế.
“Dù sao cũng là tôi biết thế. Đúng rồi, có phải cậu vừa mới chạy tới sân bóng hay không? Luyện tập với các đàn anh thế nào rồi?” Tôi giơ tay lên xoa đầu Ryoma.
“Ừm, cũng được.” Ryoma cũng không cản tôi nghịch tóc của cậu ấy. Chỉ là suy nghĩ: Sao cậu ấy biết mình vừa mới đến sân bóng?
“Cậu… Không được quá chủ quan nha, cũng không thể xem thường đối thủ. Nếu không… Cậu sẽ thua.” Tôi dừng động tác trên tay, nhìn cậu ấy. Chắc là ngày mai nhỉ, Ryoma và Sanada luyện tập với nhau. Cậu ấy… Sẽ thua. Tưởng tượng đến Ryoma sẽ thua, tim tôi có cảm giác buồn bã không nói nên lời. Nhưng mà, lại không có cách tránh khỏi, bởi vì chỉ có thua mới có thể khiến Ryoma trưởng thành. Đây cũng là lí do ngày mai tôi không muốn đi, tôi không muốn thấy cậu ấy chơi thua, cũng không muốn thấy dáng vẻ cậu ấy suy sụp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play