Tại câu lạc bộ tennis của trường Seigaku

“Này, Takeshi, cậu ổn không? Cậu sẽ không bị đám lớp dưới đánh bại chứ?”

“Trừ phi… vết bong gân ở chân phải của cậu lành hẳn, nếu không…”

Hửm? Cốt truyện đã đến đoạn này rồi sao? Ahuhu, tôi tới chậm mất rồi… Tôi muốn tới để nghe câu nói ấy : “Nếu tôi đánh trúng 100 quả cầu, các cậu sẽ cho tôi 1 triệu won sao?” Hay dà, chán quá…

Tôi tính xoay người rời đi, không ngờ lại chạm mắt với huấn luyện viên Ryuuzaki.

Tiêu rồi… Chuồn thôi…

“Ồ… Là Tiểu Tuyết đó à? Lại đây nào, cô có chuyện muốn thương lượng với em.”

Xong rồi, tôi trốn không kịp…

“Dạ, huấn luyện viên Ryuuzaki gọi em có gì không?”

Trong tình huống hiện tại, giả ngây ngô là cách tốt nhất.

“Ơ kìa, cậu cũng đến Seigaku à?”

Hoá ra là thiếu gia Ryoma thân mến, bây giờ cậu mới phát hiện ra rằng tôi cũng học ở Seigaku sao? Tôi muốn đá xéo cậu ấy…

“Hừm, thế nào, tôi không thể học ở Seigaku sao? Tốt xấu gì tôi cũng là bạn cùng lớp với cậu, vậy mà bây giờ cậu mới biết đến sự tồn tại của tôi? Thiệt là, đồ không có lương tâm.”

Tức chết tôi mất thôi…

“Mada Mada Dane.” Nói xong, Ryoma kéo mũ, quay người rời đi.

“...” Tôi cạn lời, lúc nào cậu ấy cũng nói câu này.

“Các em đứng cãi nhau nữa. Còn Tiểu Tuyết, mau đến văn phòng với cô.” Cô giáo Ryuuzaki kéo tay tôi về hướng văn phòng giáo viên.

“Dạ, em biết rồi…”

Làm gì mà lôi kéo tôi dữ vậy, sợ tôi chạy mất sao, thiệt tình….

Tại văn phòng giáo viên.

“Sao vậy cô Ryuuzaki, cô mời em đến văn phòng làm gì vậy?”

Hỏi cho vui thôi, hết tám, thậm chí chín trên mười phần rằng bà ấy muốn tôi đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ tennis, tôi không thèm làm đâu, mệt muốn chết.

“Chuyện là thế này, cuộc thi đấu tennis sắp diễn ra rồi. Cô muốn mời em là chức chủ tịch hay gì gì đó cũng được, để em có thể giúp cô huấn luyện đám nhóc trong đội tennis kia.”

“Yada…” Tôi không thèm.

“Ấy ấy, đừng từ chối nhanh như vậy, làm chủ tịch có rất nhiều lợi thế.” Cô giáo Ryuuzaki bắt đầu tung chiêu dụ dỗ tôi.

“Yada…” Tôi sẽ không dễ dàng bị mắc mưu đâu. Không biết tôi là ai sao? Hừ, tôi chính là cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh nhất trên đời Nhã Diệp Xuy Tuyết.

“Thật sự không cần suy nghĩ kĩ sao? Câu lạc bộ Tennis sẽ là của em, em muốn chơi thế nào  cũng được, đừng chơi đến kiệt quệ đến mức không thể lên sàn thi đấu là được. Em thấy thế nào?”

Cô giáo Ryuuzaki à, bây giờ em mới phát hiện ra một điều… cô thật thâm độc…

“...” Nhưng những lời này nghe cũng ổn đây, tôi hơi xao động rồi.

“Đội tuyển chính trong câu lạc bộ Tennis toàn những cậu nhóc điển trai.”

“...” Nghe hay đấy, tôi thích.

“Em đừng quên, Ryoma cũng là người trong câu lạc bộ Tennis, không phải em rất muốn giáo huấn thằng bé sao?”

“Để em suy nghĩ đã, mai em sẽ trả lời cô sau.” Nếu bây giờ tôi đồng ý ngay, có thể bà ấy sẽ cho tôi là người dễ dãi, mất mặt lắm.

Rời khỏi văn phòng giáo viên, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về lời đề nghị của bà ấy. Tôi có nên nhận lời không? Sau khi nhận lời tôi có chỗ để vui chơi, kể cũng tốt. Cái chính là trong cốt truyện của trường Seigaku không có chức vị chủ tịch.

“Này, bà ấy tìm cậu có việc gì vậy?”

“Ah… Ra là Ryoma, cậu xém dọa chết tôi rồi đấy. Sao lại đột nhiên lớn tiếng thế?” Người ta đang tập trung suy nghĩ, hại tôi sợ hết hồn.

“Đồ ngốc.”

“Cậu nói ai ngốc, cậu mới là đồ ngốc.” Tên Ryoma chết tiết, Ryoma xấu xí, dám nói tôi ngốc sao? Nếu tôi thật sự là kẻ ngốc, vậy trên đời này còn ai thông minh nữa chứ?”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, vui lòng không chôm qua HD thu phí. 

“Hừ, Mada Mada Dane. Cậu không về nhà sao?”

“Ừm, tất nhiên là phải về rồi. À… Cậu đang đợi tôi sao?”

Ha ha ha…

“Hừ, ai thèm đợi cậu. Tôi chỉ sợ cậu lạc đường, sau đó bị người ta bắt cóc đi mất.” Tên Ryoma này khẩu xà tâm phật, cậu ấy kéo mũ xuống che mặt, giấu đi cặp má đang ửng đỏ.

Hửm? Ryoma đỏ mặt? Tôi có nhìn lầm không? Tên này cũng biết đỏ mặt sao? 

“À, tôi hiểu rồi. Không phải cậu đang đợi tôi, cậu chỉ sợ tôi bị lạc đường thôi. Đi nào. Về nhà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play