“Đáng chết~! Tôi muốn làm thịt ông già màu mè chết tiệt kia~!” Ồn ào - Một đám quạ đen bay lên, Karupin vốn bò trên mặt đất để ngủ cũng sợ tới mức lập tức nhảy vào trong lòng ngực Ryoma, lông cả người trên dưới đều dựng cả lên.
Thời gian trở lại 15 phút trước
“Cuối cùng cũng tới rồi, mệt chết tôi.” Tôi đi vào nhà Ryoma cũng mặc kệ cái gọi là hình tượng, lập tức ngồi bệt xuống dưới đất. Sao tôi lại không phát hiện thì ra bệnh viện lại cách nhà Ryoma xa như vậy chứ, sớm biết thì tôi đã không đi bộ về rồi.
“Xùy, mada mada dane. Là chính cậu nói mấy ngày ở bệnh viện buồn, muốn chạy bộ về. Hơn nữa, trên đường tôi cũng từng hỏi cậu có muốn ngồi xe về hay không, là chính cậu không cần, bây giờ đừng ở đây kêu mệt.” Ryoma dùng biểu cảm “đáng đời cậu” nhìn tôi.
“Rồi~ Rồi~ đều là do tôi sai, được chưa.” Tôi liếc Ryoma một cái: “Ấy? Sao lại không có ai ở nhà? Ryoma, dì Rinko với ông già màu mè kia sao lại không có ở nhà?” Tôi đi vào phòng khách mới phát hiện ra nhà Ryoma không có một ai cả, bình thường thời gian này dì Rinko và ông già màu mè kia đều hay ở nhà mà? Thật là kỳ lạ.
“Ông già chết tiệt này~!” Trong tay Ryoma cầm lấy một tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi đọc 5 chữ, toàn thân còn tức giận đến mức phát run, biểu cảm trên mặt… ờm… thật là khủng khiếp.
“... Làm sao vậy?” Tôi thấy Ryoma như vậy, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT