Xấu hổ, xấu hổ quá đi! Tôi cứ vậy mà nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Ryouma không biết đã đi đâu, cậu ấy không ở trong phòng tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi sẽ không cảm thấy căng thẳng khi cậu ấy không ở đây.
Mặt tôi lại bắt đầu nóng bừng khi tôi nghĩ đến việc chính Ryoma đã thay quần áo giúp mình. Sao cậu ấy lại có thể thay quần áo cho tôi được chứ? Tôi là con gái đó! Huhuhu… bị trông thấy cả rồi. Mai này tôi nên đối mặt với cậu ấy như thế nào đây? Thật là phiền! Đang lúc tôi than trời trách đất, Ryoma bước vào với thứ gì đó trên tay.
“Tuyết, dậy ăn chút đồ rồi hãy ngủ tiếp.” Ryouma cầm chén đặt ở trên bàn, sau đó đỡ tôi ngồi dậy.
“Ừm.” Tôi không dám nhìn cậu ấy, chỉ nhẹ giọng đáp lời.
Ryouma đặt bát đến bên miệng tôi. Lúc này tôi mới phát hiện ra, thì ra là món cháo. Còn cái thứ màu xanh lục kia là gì vậy? Hẳn là cậu ấy biết tôi không thích ăn hành mà.
Dường như Ryouma nhìn ra được điều tôi muốn hỏi, cậu ấy cầm chén đưa tới trong tay tôi, sau đó nói: “Đây không phải hành, là hẹ lai. Tôi gọi điện thoại hỏi mẹ tôi rồi, bà ấy nói cảm mạo thì ăn cháo rau hẹ sẽ dễ khỏi.” Ryouma lại quay mặt về phía này.
“Cậu nấu sao?” Tôi cảm thấy khó mà tin được, tên nhóc này nấu cháo sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT