Hạt mưa vẫn còn rơi, chỉ là không mưa to như ban nãy. Gió thổi hơi mạnh, làm cho tôi có chút lạnh lẽo. Nhìn về hướng Hồng Liên rời đi, ngây người ra. Anh ta thật sự đi rồi, về sau chắc sẽ không còn được gặp lại nữa. Tuy rằng thời gian quen biết Hồng Liên cộng lại cũng chỉ được mấy tiếng đồng hồ. Nhưng sao lại cứ cảm thấy anh ta là người có cảm giác rất quen thuộc? Chắc hẳn là loại cảm giác người nhà. Nếu tôi có anh trai, có thể thân thiết với anh ấy giống như Hồng Liên hay không? Liệu anh ấy có thể mang lại cảm giác ỷ lại giống như Hồng Liên hay không?
“Hồi hồn đi, người ta đã đi rồi, cậu còn nhìn cái gì?” Là giọng nói của Ryoma.
Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau đó mỉm cười xoay người nhìn cậu ấy: “Sao cậu lại ở chỗ này thế.” Cậu ấy nhìn thấy rồi?
Ryoma cau mày: “Xùy, tôi không thể ở chỗ này sao? Cậu luyến tiếc đến thế cơ à?”
Vì sao ánh mắt của Ryoma hôm nay lại đáng sợ như vậy? Xảy ra chuyện gì sao? (Diệp: Xùy, thật là ngu ngốc. Tuyết: Má, lại bảo tôi ngu ngốc, cậu mới ngu ngốc. Này, tôi hỏi cậu, Ryoma cậu ấy làm sao vậy. Diệp: Còn nói là không ngu ngốc, cậu tự nghĩ đi. Tuyết:… Hứ, không nói thì không nói thôi, hung dữ như vậy làm gì chứ?)
Ryoma thấy Tuyết không trả lời, liền cho rằng Tuyết thật sự luyến tiếc chàng trai vừa rồi đưa cô về. Nghĩ đến đây Ryoma nắm chặt đôi tay lại, cực kì tức giận: “Cậu luyến tiếc người vừa rồi kia đến vậy sao?”
Hôm nay Ryoma kì lạ quá. “Cậu nói cái gì vậy? Đừng làm ồn nữa được không?” Vốn dĩ việc Hồng Liên rời đi khiến cho tôi rất đau khổ, bây giờ lại đang nói bậy nói bạ không rõ ràng ở đây một lúc. Tôi rất đau đầu, tôi từ từ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Sao bầu trời lại đang lắc lư vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT