Tôi ngất mất thôi, lẽ nào bị lừa rồi? Không phải tên ngốc kia nhân lúc tôi chưa kịp nói gì đã chuyển sinh tôi thành em bé? Trời ạ, vất vả lắm mới lớn được chừng đấy tuổi, giờ thì hay rồi, phải sống lại từ đầu…
Nói đi cũng phải nói lại, tôi có được người bố soái ca và người mẹ xinh đẹp như vậy cũng không tệ. Kiếp trước tôi là trẻ mồ côi, làm gì biết mặt bố mẹ mình trông như thế nào, giờ thì ổn rồi, bố mẹ đều có vẻ ngoài rất bắt mắt, xem như cũng hời rồi.
“Ông xã, anh mau qua đây, cục cưng nhà mình đang cười kìa! Ôi, đáng yêu quá đi!” Người mẹ xinh đẹp ấy đang ngoắc tay kéo người ba soái ca đến nhìn tôi.
“Mình này, chúng ta nên đặt tên cho con là gì đây? Đặt… Đặt là Xuy Tuyết được không?”
Người mẹ xinh đẹp ấy mân mê bàn tay nhỏ xíu của tôi: “Xuy Tuyết? Cái tên không tệ, nghe rất êm tai. Tiểu Tuyết ơi, Tiểu Tuyết à, từ nay bố mẹ sẽ gọi cục cưng là Xuy Tuyết, con có thích không nào?”
Xuy Tuyết, Hừm, cái tên khá ổn đấy. Hahaha, tôi thích nó. Nhưng đây là thế giới võng vương thật sao? Sao người bố soái ca này lại giống Kuran Kaname thế? Còn người mẹ xinh đẹp này lại giống chủ nhân hắc ám Yuki thế? Không phải tôi bị đưa đến thế giới ma cà rồng đấy chứ? Lẽ nào tên Hồng Liên ấy đưa tôi đến nhầm địa chỉ rồi?
“Haha, hình như cục cưng cũng thích cái tên này. Quyết định vậy nhé. Tên của con sẽ là Nhã Diệp Xuy Tuyết.”
Mới đó đã năm năm trôi qua, thời gian ở thế giới này nhanh thật. Còn nhớ lúc lần đầu tiên nhìn thấy vẻ bề ngoài quá bắt mắt của bố mẹ, tôi đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía, cứ ngỡ rằng mình đã bị đưa đến thế giới ma cà rồng, nhưng không, có lẽ tôi nghĩ hơi nhiều rồi, hai người ấy chỉ hơi hơi giống mà thôi.
Các điều kiện mà tôi đã đề ra với Hồng Liên đều được hoàn thành. Nhà tôi có tiền, có rất nhiều tiền. Người bố soái ca của tôi là chủ tịch của tập đoàn Nhã Diệp lớn nhất nhì của Nhật Bản. Còn tôi, là một công chúa nhỏ bé trong nhà, chỉ cần tôi lên tiếng đòi hỏi điều gì, ông bà nội, bố mẹ đều không phản đối. Ngoài ra còn có những thiên phú mà Hồng Liên đã định sẵn vào người tôi, giờ tôi là thiên tài trong số tất cả những thiên tài. Wow! Thích quá đi là thích quá đi!
Lúc tôi năm tuổi, tất cả những thiên phú đó đều sử dụng tốt, ví dụ như: Thành thạo bảy loại ngôn ngữ, võ thuật phòng thân, học hành, chơi tennis tôi đã lén thử hết tất cả. Vì sao tôi phải lén lút? Các người là heo à? Một đứa trẻ năm tuổi lại biết tất cả những điều này, không phải tôi sẽ bị người ta bắt đi làm thí nghiệm sao? Ngu Ngốc!
Bây giờ bố mẹ chỉ biết tôi thông thạo ba ngôn ngữ, năng lực học hành có thể xem là thiên tài. Họ còn tưởng tôi học tốt như vậy là nhờ thầy giáo đã tận tình chỉ dạy, nhưng không, để tránh việc bố mẹ nghi ngờ, tôi đã cố tạo tình huống để họ mời thầy tennis, Tae Kwon Do, Karate, nhu đạo, kiếm đạo,... để dạy tôi. Phòng cho những lần sau này lỡ như bọn họ có hỏi đến cũng dễ dàng nói chuyện, tránh phiền phức. (Hay dà, thật ra ban đầu tôi chẳng muốn tốn tiền mời thầy dạy đâu, nhưng người tính không bằng trời tính, vả lại dù sao cũng không phải tiền của mình.)- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, vui lòng không chôm qua HD thu phí.
Năm lên tám tuổi, tôi đã nói với ba mẹ rằng tôi muốn quay lại Nhật Bản, ban đầu họ không đồng ý, họ bảo rằng tôi còn quá nhỏ, nhưng sau một hồi vất vả thuyết phục, năn nỉ ỉ ôi. Cuối cùng họ quyết định để tôi đến Mỹ ở với một người bạn của ba tôi.
Ban đầu tôi một mực phản đối, cho tới khi đến nước Mỹ, tôi mới phát hiện ra rằng… Wow, may mắn quá đi! Hoá ra bạn của ba tôi là Echizen Nanjirou. Gì chứ, bạn đang trêu ghẹo nụ cười sung sướng của tôi sao? Thiệt tình, được nhìn thấy vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu của Ryoma sao lại không sung sướng cho được. Hơn nữa, chú Nanjirou dạy tôi đánh tennis (vào những lúc chú ấy rảnh rỗi), lại có thể “chơi” tennis với Ryoma (Thật ngại quá, không phải Ryoma chơi dở đâu, chẳng qua Hồng Liên buff thiên phú cho tôi quá đỉnh, nên Ryoma mới không phải là đối thủ của tôi. Hây dà…)
Năm mười tuổi, tôi bị bắt đưa về nước… (Buồn bực quá đi… Ryoma-sama của tôi ơi…). Sau khi về nước, cuộc sống của tôi rất nhàm chán, tôi không có ai để chơi cùng. Vì thế tôi chỉ còn cách tự nhiên nghiên cứu học hành, sau khi xem qua nhiều loại sách vở, tôi mới phát hiện rằng thông minh quá cũng không tốt, vì sau khi đã học xong tôi cũng không có thời gian để chơi nữa.
Một lần nọ, mẹ đã vô tình phát hiện ra tài năng thiên phú của tôi, từ đó về sau, những ngày tháng yên bình của tôi không còn nữa.
Người đời sợ thành danh, câu này quả thật không sai chút nào. Trong nhà vốn dĩ đã có rất nhiều tiền, bây giờ cộng thêm việc mẹ tôi lại lan truyền về tài năng của tôi, kể từ đó tôi trở thành một danh nhân. Sau này tôi đã bị bắt cóc vài lần, mặc dù là tôi tự nguyện đi theo bọn chúng, nhưng cũng không thể trách tôi được, cuộc sống của tôi quá buồn chán, có người đến muốn đưa tôi ra ngoài thăm thú, tôi dại gì lại không đi chứ? Sau đợt bắt cóc cuối cùng, số lần tôi được phép tự ý ra ngoài chơi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có nhầm lẫn gì không vậy? Tôi chưa phải là bà già lẩm cẩm, nhưng có đến hai cánh cửa tôi không thể bước qua đó là cửa lớn và cánh cửa phòng tôi. Mọi chuyện rồi cũng ổn thoả, cuộc sống này cuối cùng cũng kết thúc, vì ngày mai tôi sẽ đến trường. Wow! Thích quá… Seigaku, tôi tới đây! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Người mẹ xinh đẹp đẩy cửa vào phòng tôi: “Tiểu Tuyết! Con mau ngủ sớm đi. Không phải ngày mai con sẽ đến trường học Seigaku để báo danh sao? Bây giờ không lo ngủ sớm, cẩn thận ngày mai con sẽ không kịp đến đó đâu.”
“Con biết rồi thưa mẹ, con ngủ liền đây. Mẹ cũng ngủ ngon nhé!” Tôi đóng cuốn sổ nhật ký lại, nằm trên giường và bắt đầu mơ mộng về việc ngày mai tôi sẽ được gặp đỡ các hoàng tử. Ha ha ha, các hoàng tử ơi, mau đến đây nào…