“Mình ơi! Lại đây nào, đứa bé dậy rồi.” Giọng nói của một người phụ nữ đánh thức tôi.
Hửm? Đứa bé? Ai cơ?
“Ừm, tỉnh rồi này. Bà xã, em nghĩ chúng ta nên đặt tên cho đứa bé là gì?”
Tiếp theo đó lại là giọng nói của một người đàn ông.
Ôi… Trai xinh gái đẹp kìa! Khoan đã, đây không phải là lúc ngắm trai xinh gái đẹp. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao… sao… sao tôi lại trở thành hình dạng này? Nhìn xuống bàn tay của mình, nhỏ, nhỏ quá, đúng là tay của mình mà… Nhưng tại sao lại là tay của trẻ em? Trò đùa gì đang xảy ra vậy? Trong lúc tôi bị hôn mê, chuyện gì đã diễn ra? Không được, không ổn rồi, tôi phải nhớ lại mới được…
…
…
…
Trong ký ức của tôi…
Vào buổi tối sau khi tôi rời khỏi nhà của Liên Nguyệt…
“Hay da, xém chút nữa bị Nguyệt Nguyệt tóm lại ép xem võng vương rồi. Nếu phải xem cùng cô ấy chắc mình sẽ chết mất. Nhất định cô ấy sẽ bắt mình xem đến nữa đêm mới chịu thả mình về. Sợ thật… Sao mình lại có người bạn như cô ấy nhỉ?” Vừa rảo bước trên đường về, tôi tự lẩm bẩm trong miệng than trách.
Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn: “Cẩn thận!”
“?”
Cẩn thận cái gì? Đang nói với tôi à.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một chậu hoa từ trên cao đang xuống.
A ha, quá muộn để tránh rồi.
“Lạch cạch…”
Lúc này, lòng ta chỉ vỏn vẹn một suy nghĩ: [ Sao không nói sớm.]
“A! Đụng trúng người rồi!”
“A! Mau gọi xe cứu thương đi!”
…
…
…
Hửm? Sao tôi lại lơ lửng trên không trung thế này? Lẽ nào tôi đang nằm mơ sao?
Có tiếng gì ồn ào quá vậy? Tôi “lơ lững” nhìn đám người bên dưới.
“Xin chào, cho tôi hỏi mọi người đang làm gì vậy? Này! Sao không ai để ý đến tôi vậy? Có ai nghe tôi nói gì không?”
Tôi đưa tay muốn kéo người đứng trước mặt, nhưng bàn tay tôi lại xuyên qua cơ thể người đó. Tại sao lại như vậy?
“Mọi người không nhìn thấy tôi sao?”
Từ một khe hở nho nhỏ trong đám đông, tôi vô tình nhìn thấy “Tôi.” “Tôi chết rồi?” Nói như thế nào nhỉ? Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, khiến tôi bị doạ đến ngây người.
“Này… cô có ổn không?”
“Cô… Cô thấy được tôi sao?” Tôi quay đầu nhìn lại. Ôi, một cô gái đẹp tuyệt trần. Một mái tóc dài đỏ rực kéo đến eo, con người màu đỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, chắc cũng phải hơn 180cm nhỉ? Khoan! Đây không phải là lúc ngắm gái đẹp: “Cô là ai?”
“À… Ừm…”Cô gái xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm xuống đất, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau.
Tôi trước giờ vẫn luôn tự tin nhan sắc của mình sau khi trưởng thành không bao giờ khiến người ta khó chịu, vậy tại sao cô gái xinh đẹp này lại không dám nhìn tôi dù chỉ một lần? Không lẽ tôi “chết” khó coi đến vậy sao?
“Này cô gái xinh đẹp ơi, cô có gì muốn nói với tôi à?”
Lần này, người con gái đã chịu ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng ánh mắt… ánh mắt của cô ấy rất đáng sợ. Doạ chết tôi rồi, tôi đã nói gì sai sao?
“Cô gái xinh đẹp? Cô có nhầm lẫn gì không vậy? Tôi là con trai, con trai đấy. Với vẻ ngoài soái ca này mà cô lại gọi tôi là cô gái xinh đẹp sao? Hả? Nơi đó của tôi có giống con gái không? Cần tôi vạch ra cho cô xem không?”
“Ồ, ra anh là con trai à. Tôi xin lỗi, tôi không biết. Hình như anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh là ai? Có chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?”
Ha ha, hoá ra người này là con trai, tôi còn nhận không ra. Đàn ông con trai sao lại mong manh như thuỷ tiên, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành thế… Thật khiến người ta xao xuyến, nhưng có một điều khiến tôi buồn bực không yên, người này là đàn ông còn xinh đẹp như thế, còn tôi thì… ngược lại.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, vui lòng không chôm qua HD thu phí.
“À… Tôi là Thần Chết của Minh giới, tên là Hồng Liên, bản nãy tôi lo đuổi bắt những linh hồn trốn thoát, do không cẩn thận nên…” Hồng Liên chưa nói hết cau, đã vội vàng liếc mắt quan sát sắc mặt của tôi, thấy tôi không có hành động gì thái quá, anh ta liếc nói tiếp: “Tôi không cẩn thận đụng trúng chậu hoa của tầng 21, doạ mọi người một phen khiếp vía. Sau đó tôi đã cố gắng đẩy chậu hoa về vị trí cũ, không ngờ quay tới quay lui, lại đẩy một chậu khác rơi xuống… sau đó… sau đó chậu hoa đụng trúng người cô. Tôi xin lỗi! Thật lòng xin lỗi cô!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tôi có nằm mơ không, sao tôi lại xui xẻo như vậy? Không ngờ chuyện này lại xảy ra với tôi. Trước đây tôi mua vé số cũng đâu “may mắn” đến thế? Thôi cũng được được đi, nhưng lại chết vì một chậu hoa…
“Anh có nhầm lẫn gì không vậy? Chỉ vì một chút “không cẩn thận” của anh mà tôi phải chết một cách vô nghĩa? Tôi mới 18 tuổi thôi, anh có biết tôi còn bao nhiêu việc còn chưa hoàn thành xong không? Một câu xin lỗi từ anh có thể khiến tôi sống lại không? Trời ơi là trời! Sao tôi xui xẻo thế này?”
“Thật sự xin lỗi! Người ta không cố ý mà. Người ta sẽ giúp cô chuyển sinh, cô hãy tin người ta đi mà.”
“Chuyển sinh?” Tôi lau mồ hôi, một người con trai cao đô, mở miệng lại “người ta” này nọ, thật khiến người ta nổi da gà, nhiều đến mất rơi rớt xuống đất.
“Đúng vậy, người ta có thể giúp cô chuyển sinh ở thế giới khác, nhưng thế giới này thì không được.”
“Một thế giới khác? Để tôi suy nghĩ đã.”
Chuyện này nhất định phải suy nghĩ kĩ, lỡ như tên ngu ngốc đó lại “chuyển” tôi đến một nơi nào đó kỳ quá thì toi đời.
“Không cần suy nghĩ đâu, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.”
“Cơ hội tốt sao? Hửm? Tôi có nghe nhầm không? Tôi chả cần cái cơ hội tốt này. Thiệt tình, nếu biết cớ sự như vậy, tôi thà ở lỳ trong nhà Liên Nguyệt, xem võng vương cùng cô ấy. Nếu không sẽ không có cái chết oan uổng như vậy.”
“Thôi nào… Không cần nóng giận. Người ta sẽ sắp xếp một chỗ tốt cho cô. Đảm bảo cô sẽ hài lòng, OK?”
“Chỗ tốt? Chỗ tốt là sao?” Thật ngại quá, trời sinh ai ai cũng không thể chống lại cám dỗ mà.
“Cô có thể thoải mái chọn điều kiện, ngoại trừ việc đưa những con người, đồ vật ở thế giới này chuyển sinh ra thế giới khác.
Người này có bị ngốc không, tôi muốn điều kiện gì cũng được sao? Nếu tôi không nặng tay, nghiêm khắc với anh ta, chắc chắn tôi sẽ cố lỗi với bản thân: “Tôi có thể tuỳ ý đưa ra điều kiện sao? Được thôi, anh nghe cho kỹ đây! Tôi muốn chuyển sinh vào thế giới Hoàng tử Tennis, trong nhà phải có tiền (nếu trong nhà có tiền rồi, tôi không cần phải mệt mỏi vì kiếm tiền nữa), còn phải có nhan sắc đỉnh cao (cô gái nào chẳng muốn mình xinh đẹp), IQ tất nhiên phải cao hơn 200 (tôi muốn trở thành một thiên tài), về phương tiện học hành, tôi muốn không có thầy dạy mà tôi vẫn hiểu biết tất cả (không cần người dạy, tôi sẽ tiết kiệm thêm không ít tiền), biết được bảy loại ngôn ngữ giao tiếp (để tránh cho việc lỡ như tôi lạc vào một nơi nào đó sẽ không bị biến thành người câm), còn thân thế thì sao, tất nhiên cũng phải khoẻ mạnh, Tae Kwon Do, Karate, nhu đạo, kiếm đạo tôi đều phải biết (để tránh bị bắt nạt), còn nữa, tôi còn phải biết đánh tennis (thế giới võng vương là sao có thể không biết chơi tennis chứ?). Tất cả điều là mục tốt nhất. Yêu cầu của tôi chỉ có vậy thôi.”
“Cô… cô thật chẳng biết an phận, lại dám đưa ra nhiều điều kiện như vậy.” Hồng Liên thầm nghĩ: [Tại sao hôm nay mình lại ra ngoài làm việc thế này, biết vậy hôm nay xin nghỉ ở nhà chơi cho khoẻ. Hối Hận quá!]
“Anh cũng đâu có nói là chỉ có thể chọn một điều kiện, làm được hay không thì nói một tiếng.” Có điều kiện tốt thì phải biết tận dụng chứ, đúng không? Tôi đâu phải kẻ ngu.
“Thôi được rồi, sao cũng được. Tôi sẽ đưa cô đi chuyển sinh. À, quên nói với cô, hiện tại thế giới bên đó không có người trưởng thành để cô “nhập vào”, nên tôi sẽ để cuộc sống của cô bắt đầu từ một đứa trẻ.”
Hồng Liên phất tay, hai mắt tôi tối sầm, tôi ngất liệm đi.
…
Kết thúc kí ức.