Giang Đào có ca trực đêm vào thứ sáu, vì thế buổi trưa cô hẹn bạn thân là Phương Nhụy đi ăn cơm.
Cô không muốn bà ngoại phải lo lắng nên chỉ có thể phàn nàn chuyện Trương Dương với Phương Nhụy.
Phương Nhụy vô cùng tức giận: “Tại sao lại có tên đàn ông ghê tởm như thế nhỉ, cậu nên tiêm một phát cho anh ta liệt cả người luôn đi.”
Giang Đào:….
Sau khi nói xong, Phương Nhụy lo lắng hỏi Giang Đào: “Nếu anh ta chỉ đến bệnh viện để tìm cậu và nói chuyện một lúc, thì cậu có thể gọi báo cảnh sát về việc này không?”
Giang Đào: “Tớ đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh ta làm ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày của tớ, tớ sẽ gọi báo cảnh sát. Nhưng hiện tại Trương Dương chỉ mới ở mức độ làm phiền bình thường, nên cảnh sát chỉ hòa giải thôi.”
Phương Nhụy: “Anh ta có thể làm ra những trò này, đúng là một kẻ không biết xấu hổ. Tớ chỉ sợ anh ta thẹn quá hóa giận rồi làm mọi chuyện tồi tệ hơn.”
Giang Đào chán nản không muốn ăn uống gì.
Phương Nhụy nhìn cô mặt mày ủ rũ, lo lắng, liền nhớ về thời bọn họ còn học trung học.
Giang Đào xinh đẹp nhưng cũng vô cùng ít nói, hồi đó trong lớp có mấy bạn nam thích ở lại sau giờ học để gặp Giang Đào hỏi bài, thực ra dụng ý không chỉ là giải đáp thắc mắc học tập.
Giang Đào thường sẽ giảng bài cho họ. Tuy nhiên, nếu các nam sinh ấy tỏ ra muốn theo đuổi Giang Đào, cô sẽ từ chối tất cả.
Trong trường học thì đơn giản, có phụ huynh và giáo viên dọa nạt, các nam sinh tuyệt đối sẽ không dám liều, nhưng ra ngoài xã hội thì lại khác, gặp phải tên Trương Dương lưu manh không tôn trọng phụ nữ, lại còn tự cho mình là người lịch thiệp, lãng mạn, Giang Đào chỉ biết lạnh lùng từ chối anh ta, cơ bản là không thể trấn áp anh ta được.
Gọi báo cảnh sát thì dễ gây mâu thuẫn, nếu có cách khác khiến Trương Dương tự mình rút lui thì tốt biết mấy.
“Hay để tớ nói với anh họ tớ giả làm bạn trai của cậu một thời gian nhé?”. Phương Nhụy đưa tấm hình của anh họ của cô ấy cho Giang Đào xem.
Anh họ của Phương Nhụy cũng cao khoảng 1m8, vẻ ngoài tỏa nắng, sáng sủa nhưng lại hơi mảnh khảnh một chút, nếu thực sự phải đánh nhau, chắc có lẽ sẽ không đánh lại được Trương Dương.
Giang Đào sợ Trương Dương sẽ làm liều, lỡ có chuyện gì xảy ra thì…
“Tốt nhất là không nên làm phiền anh họ cậu, hơn nữa, y tá trưởng đã giới thiệu cho tớ một người, cuối tuần này chúng tớ sẽ đi ăn cùng nhau.”
Phương Nhụy đặt điện thoại xuống phấn khích nắm lấy tay Giang Đào: “Chuyện này sao cậu không nói với tớ. Mau! Mau đưa ảnh anh ấy cho tớ xem, tớ sẽ làm quân sư cho cậu.”
Giang Đào lúng túng trả lời: “Tớ không có ảnh, y tá trưởng chỉ cho tớ xem một bức vào trước bữa ăn ngày thứ tư.”
“Vậy là đã gặp một lần rồi? Giờ lại còn có một cuộc hẹn lần 2. Anh ta có vẻ hấp dẫn nhỉ?”
Giang Đào lắc đầu và nhẹ giọng giải thích: “Trông anh ta hung dữ lắm, cậu có thấy mấy ông trùm xã hội trên TV không? Anh ta còn giống ông trùm hơn những người đó.”
Phương Nhụy nghe xong liền nảy ra một ý: “Vừa đúng lúc lấy độc trị độc. Lần sau Trương Dương tới làm phiền, cậu có thể gọi Tào An tới, coi như là tên lưu manh gặp ông trùm, dọa chết anh ta!”
Giang Đào: “Chủ nhật tới gặp nhau tớ sẽ từ chối anh ấy. Tụi mình tìm cách khác đi, anh ấy không thích hợp để làm việc này.”
Phương Nhụy: “Tại sao lại từ chối, cậu thử liên lạc với anh ấy trước, nếu anh ấy thực sự giống như những gì y tá trưởng nói, mới sinh ra đã mang bản mặt ông trùm nhưng tính tình tốt, mọi phương diện đều ổn áp, có bạn trai như vậy đảm bảo sẽ thấy rất an toàn.”
Giang Đào: “Cậu nói chuyện nghe đơn giản quá, tin hay không tin thì lúc tớ gọi anh ấy tới, chẳng biết đến lúc ấy cậu còn dám nói lời nào khi thấy người thật nữa?”
Phương Nhụy: “Tớ không tin, nếu cậu có bản lĩnh thì gọi anh ấy đến ngay lập tức đi, ai thua sẽ phải phát bao lì xì.”
Giang Đào nhận thua, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phương Nhụy chọt vào đầu cô ấy: “Đừng có nhát gan như vậy, cậu tính làm gì với Trương Dương đây?”
Giang Đào: “Cậu nhìn đi, y tá chúng tớ làm việc theo ca không cố định, anh ta không phải cứ đến tìm sẽ gặp được tớ, cứ vài lần như thế anh ta sẽ bỏ cuộc thôi.”
Phương Nhụy: “Vậy cậu nên cẩn thận một chút, có chuyện gì liền lập tức báo cảnh sát, bất cứ khi nào có chuyện phải thông báo ngay cho tớ nhé.”
Giang Đào gật đầu, an toàn nhất định phải đặt lên hàng đầu.
Phương Nhụy: “Còn nữa, đêm nay tớ sẽ đưa cậu tới bệnh viện. Sau khi tan ca đêm ngày mai, tớ sẽ đến đón cậu. Cậu đừng có khách sáo với tớ, ngày thường tớ bận rộn không có thời gian đưa đón cậu, hai ngày này cũng muốn xem cậu là bảo bối của tớ.”
Nói xong vài câu, mấy chốc hai khóe mắt Giang Đào đã đỏ lên.
***
7 giờ tối, Phương Nhụy đã có mặt tại tòa 5 tiểu khu Hòa Bình để đón Giang Đào, sau đó lái xe tới gara bệnh viện và chở Giang Đào tới thẳng khu điều trị nội trú của bệnh viện.
Ở khoa ngoại tổng quát không thấy bóng dáng của Trương Dương cũng không có y tá trực ca đêm.
Giang Đào lấy thẻ nhân viên ra và ôm Phương Nhụy: “Cậu về đi, sáng mai cậu không cần tới đón tớ đâu. Nếu Trương Dương tới, tớ sẽ kêu là đi xe cùng đồng nghiệp.” Nghe xong Phương Nhụy vui vẻ đồng ý.
7 rưỡi sáng thứ 7, Giang Đào nhận được tin nhắn từ Phương Nhụy: [Tớ đi dạo quanh dưới sảnh, tên này có phải Trương Dương không?]
Trong tin nhắn là hình ảnh của một người đàn ông đang dựa vào tường, tay xách theo một phần bữa sáng, đầu cúi xuống nghịch điện thoại.
Giang Đào trực cả đêm, vừa nhận ra Trương Dương, bộ não đang mệt mỏi của cô trở nên tỉnh táo cực kỳ, cô tỉnh táo đến mức ớn lạnh.
Cô nhắn lại bằng một chữ [Ừ].
Phương Nhụy: “Làm sao anh ta biết sáng nay cậu tan ca đêm?”
Đến cả Giang Đào cũng cần lời giải đáp. Cô để Phương Nhụy đợi trong xe để gặp mặt trò chuyện sau.
Sau 8 giờ, Giang Đào thay xong quần áo và ra khỏi phòng bệnh, cô gặp Phương Nhụy đang đứng bên ngoài.
“Trông mặt cậu tệ quá, là do cậu thức khuya hay tại tên Trương Dương đó?”. Phương Nhụy ôm lấy cánh tay Giang Đào đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.
Giang Đào buồn bã: “Cả hai, y tá trực ca ở đây cũng thấy anh ta rất phiền, nên sẽ không để lộ ca trực của tớ. Nhưng lúc trước anh ta nằm viện lâu như vậy, chắc cũng đoán ra được quy tắc chia ca làm ở đây.”
Giống như sau một tiết học, về cơ bản bạn cũng có thể đoán được lịch học của hai tiết tiếp theo vậy.
Phương Nhụy: “Tớ thật sự là muốn đến mắng vào mặt anh ta, cho anh ta biết rằng cậu có người chống lưng phía sau, nếu anh dám làm xằng bậy.”
Giang Đào ôm lấy cánh tay bạn mình: “Thôi đừng, cứ để anh ta đợi ở đó đi.”
Trong thang máy có rất nhiều người, lúc tới lầu 1, Giang Đào cố ý nép sau lưng Phương Nhụy, chờ những người khác ra khỏi thang máy thì lập tức đi thẳng tới bãi đậu xe dưới hầm.
“Hồi nãy tớ thấy tên Trương Dương chờ ở thang máy đối diện. Anh ta nhìn thật to con, tớ nhìn là biết ngay mấy gã đàn ông như vậy đều rất tự tin, họ sẽ không thấy xấu hổ khi mặt dày theo đuổi cậu đâu.” Vừa lên xe, Phương Nhụy đã liên tục nói về Trương Dương
Giang Đào bơ phờ, mệt mỏi.
Phương Nhụy xoa đầu cô: “Quên chuyện đó đi, đừng nghĩ nhiều nữa. Về nhà ngủ một giấc cho ngon, dậy rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Giang Đào ôm lấy tay bạn mình, mặt dán chặt mặt cô vào. Thật tuyệt khi có người bạn thân như vậy.
Phương Nhụy chở Giang Đào về tiểu khu Hòa Bình, cô ghé lên chào bà ngoại một tiếng rồi rời đi.
Giang Đào đã ăn sáng tại bệnh viện. Sau khi tắm xong, cô phát hiện bà ngoại đã kéo rèm cho cô, trên phía tủ đầu giường còn có một cặp tai nghe chống ồn.
“Cháu mau ngủ đi”.
Giang Đào tiến lại ôm lấy bà ngoại, sau đó cài điện thoại về chế độ im lặng rồi vùi mình vào lớp chăn ấm.
Thân thể mệt mỏi đã khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ở bệnh viện, tên Trương Dương vẫn đợi cô đến 9 giờ. Không thấy Giang Đào đâu, anh ta không kiên nhẫn mà đi lên trên lầu.
Ở khoa điều trị nội trú mỗi ngày bệnh nhân nằm viện lâu đều có người thân bạn bè lui tới thăm bệnh, nên chỉ có bảo vệ an ninh ra vào ở khu khám bệnh bên ngoài.
“Tôi đến tìm Giang Đào” – Trương Dương âm trầm nhìn y tá trực.
Đối mặt với tên trai tráng như vậy, y tá trực cũng không dám tỏ thái độ, chỉ nói với dáng vẻ xã giao: “Hôm nay cô ấy nghỉ ngơi.”
Trương Dương: “Không phải cô ấy làm đêm sao?”
Y tá trực: “Cô ấy kết thúc ca đêm nên về nghỉ ngơi rồi.”
Trương Dương: “Đừng nói xạo tôi, tôi vẫn luôn ở đây từ nãy giờ, căn bản là không nhìn thấy cô ấy.”
Y tá trực: “Vậy thì tôi cũng chẳng biết.”
Lúc này cửa thang máy mở ra, có các bác sĩ nam bên trong, y tá trưởng Vương Hải Yến cũng ở đây.
Vương Hải Yến thấy Trương Dương sắc mặt liền trầm xuống.
Trương Dương cũng nhận ra được y tá trưởng, cầm theo hộp cơm đi ngang qua sảnh thang máy, có vẻ như anh ta không muốn đi xuống.
Vương Hải Yến để các bác sĩ vào trong trước, bà nhỏ giọng hỏi bảo vệ: “Có chuyện gì vậy?”
Y tá trực trả lời: “Anh ta ta lại tới tìm Giang Đào.”
Vương Hải Yến: “Tiểu Đào đâu?”
Y tá trực: “Cô ấy về rồi, bạn cô ấy tới đón ở hầm gửi xe.”
Vương Hải Yến: “Bạn là con trai?”
“Là con gái, chắc bạn thân”.
***
Giang Đào ngủ một giấc đến 5 giờ chiều, cả người uể oải cầm lấy điện thoại.
Đọc tin nhắn của y tá trưởng nhắn đến làm cô tỉnh cả ngủ đến mức phải gọi điện lại.
Phương Nhụy cũng nhắn tin hỏi xem cô tỉnh chưa. Giang Đào dụi mắt, ngồi dậy và gọi cho y tá trưởng trước.
Vương Hải Yến: “Cháu dậy rồi à? Cô đang bận việc ở bên này. Sáng nay cô thấy tên Trương Dương lại tới tìm cháu. Tiểu Đào cháu nghĩ như thế nào? Cháu cứ để cho tên này làm phiền nữa sao?”
Giang Đào: “Đương nhiên là không rồi ạ. Nếu anh ta cứ làm phiền cháu như thế này một lần nữa, cháu sẽ gọi báo cảnh sát.”
Vương Hải Yến: “Ừ, cô hiểu rồi. Cháu tự bảo vệ chính mình nhé, hãy tìm tới cô bất cứ khi nào cháu cần.”
Kết thúc cuộc gọi, Giang Đào thật sự cảm thấy ấm áp trong lòng, y tá trưởng bình thường lúc làm việc rất nghiêm túc, đôi khi có thể khiến đồng nghiệp sợ hãi bật khóc. Nhưng nếu y tá bị bệnh nhân làm khó dễ hoặc bị bác sĩ bắt nạt, y tá trưởng sẽ kiên quyết bảo vệ họ.
Sau khi cùng Phương Nhụy tán gẫu một chút, Giang Đào kéo bức màn ra, sau đó mặc quần áo đi ra ngoài.
Bà ngoại cô đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai, nhìn thấy Giang Đào chỉ nói cô lo đi rửa mặt cho tỉnh táo, không cần tới phụ bà.
Giang Đào nói đùa: “Cháu nói là trở về đây về chăm sóc bà, kết quả bà vẫn là người chăm sóc cháu.”
Bà ngoại: “Điều này không phải tốt sao. Bà vẫn còn hoạt động được, bà chỉ ước gì cả đời này đều không cần phiền đến cháu hầu hạ dù chỉ một ngày.”
Giang Đào cười cười.
Đến giờ ăn cơm, bà ngoại hỏi: “Ngày mai cháu được nghỉ, cháu có kế hoạch gì không?”
Giang Đào:……
Úi, suýt chút nữa quên mời Tào An đi ăn cơm!
“Tiểu Nhụy rủ cháu đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Đã đến lúc mua sắm quần áo mùa xuân rồi, bà có muốn đi cùng không? Cháu sẽ mua cho bà 2 bộ nhé?”
“Bà không cần đâu, hai cháu cứ đi đi, cả hai đều bận rộn công việc như vậy, rất hiếm khi được giải trí thoải mái.”
Sau bữa tối, Giang Đào cùng bà ngoại đi ra quảng trường phía Bắc ở tiểu khu.
Các cụ già nhảy múa tại quảng trường với tinh thần vui vẻ. Giang Đào ngồi trên ghế gửi tin nhắn cho Tào An: [Ngày mai tôi sẽ mời anh, không biết anh có muốn ăn món gì không?]
Tào An: [Tôi thích ăn thịt, thịt nướng, món lẩu hay hải sản gì cũng được.]
Thấy câu trả lời Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự đã rất lo lắng nếu Tào An trả lời rằng “sao cũng được”, “cô cứ tự mình chọn”,… hay đại loại là như thế.
Lần trước đã đi ăn thịt nướng, Giang Đào có tìm trong thành phố được vài quán lẩu và hải sản ngon, đưa cho Tào An lựa chọn.
Tào An chọn một tiệm lẩu bò: [Ngày mai tôi đón cô lúc 11 giờ nhé?]
Giang Đào: [Cũng được, vẫn ở cửa phía Đông, làm phiền anh rồi.]
Tào An: [Không sao, ngày mai gặp lại.]
Giang Đào mỉm cười, chắc chắn rằng Tào An sẽ không trở lời tin nhắn nữa thì cô nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế và hít một hơi sâu.
Một tên Trương Dương đã rất phiền phức rồi, hy vọng Tào An cũng có thể thuận lợi cắt đứt liên lạc.
***
Phương Nhụy biết Giang Đào sẽ có cuộc hẹn vào cuối tuần, nên trong lòng tràn đầy sự hiếu kỳ, nhất quyết đến tiểu khu Hòa Bình để lén thấy mặt “ông trùm” cho bằng được.
Giang Đào không thể giới thiệu bạn mình với Tào An, vì vậy cô chỉ cho phép Phương Nhụy đến và đợi trước, sau đó tự mình đi gặp anh ấy.
Phương Nhụy 10 giờ rưỡi đã có mặt, tiện xách theo 1 phần trà sữa giả bộ ngồi uống ở cửa Đông chờ bạn.
Cuối tuần là ngày nghỉ ngơi, trong tiểu khu người người ra vô tấp nập.
Phương Nhụy đeo kính râm, âm thầm quan sát nhân vật “khả nghi”.
Cô ngồi chưa được bao lâu thì thấy một chiếc xe Jeep địa hình chậm rãi tiến vào.
Xe Jeep màu đen!
Phương Nhụy nghiêng người nhìn theo chiếc xe. Qua kính trước của xe, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở ghế lái đang nhìn đồng hồ ở trên tay rồi tiến vào cổng khu dân cư.
Phương Nhụy:……
Bỗng nhiên người đàn ông trong xe nhìn về phía cô.
Phương Nhụy giật mình, bàn tay đang cầm ly trà sữa cứng đờ.
Quá đáng sợ! Người như vậy mà còn có thể gặp lại lần hai, y tá Tiểu Đào xem ra gan lớn lắm rồi!