Tiểu khu Hòa Bình là khu chung cư cũ, mỗi tòa có 6 tầng lầu.
Nhà bà ngoại và cô ở là tòa số 5, phòng 101. Giang Đào đang đứng ở cửa, vừa định tra chìa khóa thì cửa mở ra từ bên trong.
Bà đang cầm một túi rác trên tay, khi nhìn thấy Giang Đào, bà ngạc nhiên hỏi : “Sao cháu lại về sớm thế?”
Trước khi rời đi, Giang Đào đã nghĩ xong cái cớ: “Hôm nay là thứ Tư, Tiểu Nhụy sau bữa cơm còn đi làm. Đưa rác cho cháu, bà vào nhà trước đi ạ.”
Phương Nhụy là bạn thân nhất của cô ở trường cấp ba. Hai năm trước, cô ấy đã tốt nghiệp đại học và trở về thành phố Đồng để làm việc. Cô ấy làm việc ở ngân hàng và cũng là người thường xuyên bị họ hàng, bạn bè giục cưới.
Quả nhiên, bà ngoại không nghi ngờ gì, vỗ vỗ tay Giang Đào: “Còn vài bước nữa, cháu đi vào đi, đừng làm bẩn chiếc váy trắng này.”
Nói xong, bà tiếp tục xách túi rác đi ra ngoài. Một bà lão cao 1m5, thân hình hơi mập, nước da hồng hào, nhuộm tóc màu hạt dẻ thời thượng, trông bà trẻ hơn tuổi thật đến chục tuổi, là trụ cột của đội múa quảng trường trong tiểu khu.
Giang Đào vào nhà trước.
Mùi thức ăn vẫn còn trong phòng bếp, trong nồi còn sót lại ba phần canh gà hầm.
Buổi trưa Giang Đào ăn rất no, vì Tào An không nói nhiều, để khỏi xấu hổ, cô chỉ có thể ăn liên tục, thịt nướng, cháo bí đỏ, trái cây, trà sữa… Đậy nắp nồi lại, Giang Đào ngồi trên ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối tuần này, cô còn phải ăn thêm bữa cơm nữa với Tào An.
Y tá trưởng nói nhà họ Tào giàu có như vậy, Tào An sẽ không cần cô trả lại tiền ăn, khả năng cao là anh ấy có hứng thú với cô.
Giang Đào chạm vào mặt mình.
Phương Nhụy từng trêu cô, nói đàn ông là động vật thị giác, cô trông xinh như thế này, đừng nói chỉ chăm sóc một mình bà ngoại, cho dù cô có thêm 3 đứa em trai chưa thành niên cũng có rất nhiều đàn ông nguyện ý lấy cô làm vợ.
Lời này tuy có hơi lố, nhưng từ thái độ của sáu đối tượng xem mắt trước đó ít nhất chứng minh rằng khuôn mặt của Giang Đào thực sự rất hấp dẫn.
Giang Đào không phải là người dây dưa, cô khá dứt khoát trong việc từ chối sáu người đó.
Lần gặp hôm nay, chủ yếu là tại cô đề nghị chia đôi nên mới cho Tào An cơ hội yêu cầu cô đáp lại lời mời, như vậy hôm Chủ nhật gặp lại, Giang Đào nhất định sẽ không phạm sai lầm này nữa.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Giang Đào xóa khuôn mặt ông trùm của Tào An ra khỏi tâm trí, không còn suy nghĩ gì về buổi xem mắt định mệnh này nữa.
Y tá trưởng Vương Hải Yến hôm nay tan làm sớm, bà đang ngồi trong xe, vì không vội về ngay nên gọi điện thoại cho Tào An.
Sau ba tiếng bíp, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của Tào An từ đầu dây bên kia vang lên: “Dì họ.”
Vương Hải Yến: “Dì vừa mới tan sở, cháu có bận không?”
Tào An: “Không, cháu đang ở nhà rồi.”
Vương Hải Yến không thể nhịn cười: “Ăn trưa với Tiểu Đào xong cháu cảm thấy thế nào?”
“Để xem cô ấy nghĩ như thế nào đã.”
Vương Hải Yến lập tức hiểu ra một ý khác, vui vẻ nói: “Ôi trời, cây vạn tuế ra hoa rồi, rốt cuộc cũng có một cô gái cháu vừa ý? Dì còn nhớ rõ mấy lần trước sắp xếp cho cháu đi xem mắt, mỗi lần hỏi cháu thì cháu chỉ nói cũng được, bên đằng gái thì sợ cháu từ chối, cháu cũng chẳng có tí ý muốn níu giữ người ta, căn bản là chính cháu cũng không có thích mấy người ấy, hôm nay cuối cùng thay đổi cách nói rồi.”
“Dì đã gọi cho cô ấy chưa?”
Vương Hải Yến cảm thấy có lỗi: “Đừng lo lắng, tụi dì làm việc cùng nhau, ngày mai dì và con bé sẽ gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Cái ảnh chụp…”
Vương Hải Yến: “Ôi, dì muốn Tiểu Đào biết về nhân phẩm của cháu trước, để con bé không bị khí thế của cháu dọa thôi.”
“Trực tiếp đi gặp mặt càng làm cô ấy sợ hơn.”
“Tiểu Đào không khóc đúng không?”
“Không khóc, cô ấy rất lịch sự.”
Vương Hải Yến: “Đúng vậy, Tiểu Đào rất tốt, tính cách của con bé còn hấp dẫn hơn vẻ ngoài của nó, đó là lý do vì sao dì muốn giới thiệu cho cháu. Tào An, nói thật với dì, nếu Tiểu Đào sợ cháu nên không muốn tiếp tục gặp mặt nữa, thế thì cháu định chủ động hay muốn từ bỏ như mấy người trước đây? Việc này sẽ liên quan đến việc ngày mai gặp Tiểu Đào dì sẽ nói thế nào, nên cháu thành thật trả lời dì đi.”
Bên kia im lặng chục giây, sau đó giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông vang lên: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Vương Hải Yến cười không ngừng, sau khi cười bà nghiêm túc nói: “Cố gắng là đúng, nhưng cháu phải chú ý phương thức, đừng làm Tiểu Đào sợ.”
“Cháu biết rồi, dì yên tâm.”
“Ừ, thôi ngừng nhé, dì lái xe về nhà đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Vương Hải Yến vẫn giữ tư thế cũ, suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Giang Đào.
Giang Đào vừa mới ăn xong bữa tối, bà ngoại vừa đi ra ngoài, cô ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại, giọng ủ rũ chào hỏi: “Cô Vương.”
Trong bệnh viện, Giang Đào tuyệt đối không dám dùng thái độ này nói chuyện với y tá trưởng, nhưng hôm nay thì khác, cô rơi vào cái hố sâu do y tá trưởng đào.
Vương Hải Yến trong lòng mềm nhũn một giây: “Tiểu Đào đáng thương, vẫn không vui sao?”
Giang Đào: “Không phải cháu không vui, mà là anh ấy nhìn quá đáng sợ.”
Vương Hải Yến cố ý xuyên tạc thành ý khác: “Cháu cảm thấy cậu ấy quá xấu?”
Giang Đào: “Không phải xấu, mà là cực kỳ giống một ông trùm xã hội đen.”
Khí thế của Tào An như vậy, không phải ai cũng để ý việc anh có đẹp trai hay không. Giang Đào đã nghiêm túc nhìn ảnh chính diện của Tào An, đúng là anh rất đẹp trai nếu xét riêng từng ngũ quan, nhưng khi gộp lại thì lại thành gương mặt của một ông trùm.
Vương Hải Yến: “Chỉ là nhìn giống thôi, nhưng đâu phải sự thật. Chúng ta không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài của họ, với lại cậu ấy cũng đâu muốn trông như vậy, cháu thấy đúng không? Cháu không biết hồi nhỏ Tào An đáng thương thế nào đâu. Bọn trẻ cùng lứa không thích chơi với nó, khi đi học, bạn cùng lớp cũng không ai muốn ngồi cùng bàn, ba của nó phải cố ý “hối lộ” một bạn học để bắt cặp với nó trong mấy hoạt động ở trường. Nếu không thì ở trường nó chẳng có nhóm học tập nào cả.”
Giang Đào có thể hiểu chuyện này, nhưng cô không thể tiếp tục việc mai mối này chỉ vì cô đồng cảm với quá khứ của Tào An được.
Khi yêu đương, cô muốn tìm một người cho mình cảm giác thoải mái. Còn với Tào An, anh khiến cô cảm thấy có khoảng cách, chứ đừng nói đến việc cô sẽ động tâm thích anh.
Cô giải thích vì sao hai người lại tiếp tục gặp nhau vào chủ nhật: “Cô Vương, sau bữa tối tiếp theo, cháu không muốn liên lạc với anh ấy nữa. Mấy ngày sắp tới cô đừng đề cập về cháu với anh ấy, đừng để anh ấy hiểu lầm ạ.”
Vương Hải Yến: “Được rồi, cô biết rồi. Lỗi tại cô đã lừa cháu bằng bức hình của cậu ấy, ngày mai cô sẽ xin lỗi cháu cách chân thành nhất.”
Giang Đào: “Không cần, không cần đâu ạ, cháu biết cô cũng là có ý tốt với cháu. Nhà anh ấy điều kiện tốt như vậy, là do cháu nhát gan nên không còn cách nào.”
“Không sao, không sao đâu, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé, cô lái xe về trước đây.”
Tắt điện thoại, Giang Đào bỗng nhớ ra một chuyện. Cô quên hỏi Tào An công việc cụ thể của anh là gì, vì buổi trưa anh nói chuyện điện thoại muốn chôn cái gì đó, rốt cuộc là chôn cái gì vậy trời!
Cùng lúc đó, Trương Dương đang ăn tối với bạn bè tại một quán thịt nướng.
Một vài người đàn ông tuổi hai mươi, ba mươi tụ tập với nhau, ngoài hút thuốc uống rượu, họ còn nói về công việc và cả phụ nữ. Trương Dương là một trong hai người đàn ông còn độc thân ở trong nhóm.
Một ông bạn trong nhóm đột nhiên hỏi: “Này, cô y tá nhỏ mà mày đăng trong nhóm chat lần trước dạo này có tiến triển gì không?”. Trương Dương là một người sĩ diện, anh ta không muốn nói ra mình bị người ta kêu bảo vệ ra xử lý, ngược lại còn cười tự tin tuyên bố: “Còn đang theo đuổi, tao sẽ chinh phục được cho tụi mày xem.”
Có người vỗ vỗ cánh tay cường tráng của anh ta rồi giễu cợt: “Mày mạnh như vậy khéo cô y tá nhỏ không chịu nổi đâu.” Nghe thế, cả bàn của anh ta đều bật cười ái muội.
Trương Dương vừa đắc ý vừa nóng nảy, dưới bụng cứ như có lửa đốt rạo rực, mấy ngày nằm viện, mỗi lần Giang Đào rời khỏi giường bệnh của anh ta, anh ta đều tưởng tượng những hình ảnh không mấy đứng đắn trong đầu.
Bữa ăn kết thúc, Trương Dương trở về nhà đã là 11 giờ tối. Anh ta nhìn qua căn nhà mới được sửa sang 2 năm, ba mẹ vì anh ta mà chuẩn bị sẵn phòng tân hôn.
Sau đó anh ta đi đến trước gương ngắm nghía, càng ngắm nhìn càng cảm thấy bản thân đẹp trai, cao ráo, gia đình có điều kiện, cứ tiếp tục theo đuổi cô y tá thì kiểu gì cũng có hy vọng. Câu nói “Đẹp trai không bằng chai mặt” này không phải là không có đạo lý. (*)
(*) Ở đây tác giả dùng câu 好女怕郎缠, ý là cô gái ngoan ngoãn sẽ sợ con trai lì lợm đeo bám.
Thứ năm, Giang Đào có lịch trực từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối. Cô đến bệnh viện lúc 7 giờ 30 phút, thay đồng phục y tá rồi bắt tay vào bàn giao công việc ngày mới.
Vương Hải Yến cũng rất bận nên tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi để tìm Giang Đào. Hai người ngồi trong phòng nghỉ vừa ăn vừa trò chuyện.
Nghĩ đến việc Tào An đang lên kế hoạch chủ động, Vương Hải Yến không cố gắng nói hộ cậu ấy nữa, bà làm như bà không biết gì.
Giang Đào thoải mái hơn nên hỏi về vụ chôn chôn lấp lấp hôm qua. Vương Hải Yến cười muốn sặc: “Cháu nghĩ cậu ấy có thể chôn cái gì? Chôn người sống sao?”
Giang Đào đỏ mặt trả lời: “Cháu biết là không phải, nhưng khi anh ấy nói ra những lời ấy thì những người trong nhà hàng cũng đều hoảng sợ.”
Vương Hải Yến giải thích: “Hồi đại học cậu ấy học ngành Kỹ thuật xây dựng, sau khi tốt nghiệp thì về làm cho công ty xây dựng của mình, vừa là tổng giám đốc vừa là kỹ sư. Năm ngoái cậu ấy mới nhận thầu công trình cải tạo công viên ở thành phố. Chỗ đó là khu mỏ sắt bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía tây thành phố của chúng ta. Những ổ gà ổ voi lồi lõm sẽ làm ảnh hưởng đến diện mạo thành phố. Vì vậy nếu muốn xây dựng công viên, thì đầu tiên nên phải lấp lại những ổ gà đấy, cháu nghĩ có đúng không?”
Giang Đào: “….”
Hóa ra là lấp mấy cái ổ gà!!
Vương Hải Yến dùng đũa gõ nhẹ vào đầu cô y tá nhỏ: “Sợ thì sợ, cháu cũng không nên suy nghĩ lung tung. Tào An của chúng ta tốt nghiệp bằng kỹ sư của trường đại học nổi tiếng. Nếu không phải cậu ấy khiêm tốn thì đã được bình chọn là thanh niên ưu tú của thành phố mấy năm gần đây rồi. Với lại, nếu cậu ấy là “ông trùm” thì làm gì được nhận các dự án kỹ thuật công trình trong thành phố chứ?”
Giang Đào nghe xong ngoan ngoãn nhận sai.
Buổi chiều Giang Đào vẫn tiếp tục bận rộn đi lại ở khu chữa bệnh.
Trương Dương sau khi tan làm, cơm còn chưa ăn mà ngay lập tức chạy đến bệnh viện, anh ta đứng ở ngoài cổng khoa Ngoại tổng quát, nói với y tá trực ca rằng anh ta tìm Giang Đào.
Y tá trực có một chút ấn tượng về anh ta, liền nhíu mày hỏi: “Cô ấy đang trong giờ làm, cậu tìm cô ấy có việc gì?”
Trương Dương không nói gì liền rời đi.
Y tá trực cảm thấy hơi đáng nghi nên gửi tin nhắn cho Giang Đào để kể về chuyện này, sau đó đi làm tiếp việc của mình.
Giang Đào đọc tin nhắn xong nghĩ đến Trương Dương liền thấy đau đầu. Hiện tại anh ta đi rồi thì cô cũng không muốn nghĩ đến làm gì.
Giao ban lúc 8 giờ tối, sau khi làm ít việc vặt, 8 giờ rưỡi Giang Đào đi thang máy xuống cùng với y tá Lý Văn Tĩnh.
“Eo của chị bây giờ rất đau, mai chị phải đi mát xa eo mới được, không thì buổi tối chắc không chịu nổi mất.”
Thang máy đi xuống từng tầng một, Lý Văn Tĩnh xoa xoa eo hỏi Giang Đào: “Em có muốn đi cùng chị không?”
Giang Đào: “Em không sao, buổi chiều em thà ngủ bù thật nhiều còn hơn.”
Lý Văn Tĩnh giọng ngưỡng mộ: “Tuổi trẻ thích thật.”
Giang Đào bật cười: “Chị lớn hơn em có ba tuổi thôi mà.”
Hai người tán gẫu trong thang máy, đến tầng 1 thì tạm biệt nhau để Lý Văn Tĩnh xuống dưới hầm gửi xe.
Giang Đào bước ra khỏi thang máy, cô mới vừa đi qua đại sảnh của khoa điều trị nội trú, bỗng một người đang ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, Giang Đào vô tình nhìn sang, trong lòng căng thẳng.
Trương Dương nhìn cô cười, tắt màn hình điện thoại, đứng lên đi về phía cô hỏi: “Sao cô tan ca muộn thế, tôi đợi cô ở đây từ 5 giờ chiều.”
Anh ta cao 1m8, so với Tào An thì thấp hơn một chút, nhưng mang lại cho Giang Đào một cảm giác cũng uy hiếp không kém.
Với loại người này càng dây dưa Giang Đào càng không thích, vì vậy cô lạnh lùng tiếp tục bước đi.
Trương Dương đi sau cô 2 bước, hai tay anh ta đút vào túi quần, ánh mắt anh ta dán chặt vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, tự nói mục đích của mình: “Tôi thật sự thích cô, cô có thể cho tôi một cơ hội được không?
“Hai tụi mình đi ăn tối cùng nhau nhé, đợi cô nãy giờ làm tôi đói quá.”
“Tôi lái xe tới đây, để tôi đưa cô về nhé?”
Khu điều trị nội trú có nơi để xe, Giang Đào không thèm quan tâm nơi Trương Dương chỉ, chỉ tập trung vào hướng đi của mình.
Trương Dương thấy thế cũng không lên xe mình mà tiếp tục đi theo Giang Đào.
Mọi hôm Giang Đào đều đi xe buýt để tới bệnh viện. Đêm nay gặp phải Trương Dương, sợ anh ta theo cô về tới nhà nên cô liền vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Tài xế hỏi cô: “Cô đi đâu?”
Giang Đào nhìn Trương Dương đang ở bên ngoài xe: “Bác cứ chạy về phía trước, cháu sẽ nói địa chỉ cho bác sau.”
Tài xế cũng nhìn Trương Dương và lái xe đi.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Trương Dương trong kính chiếu hậu, Giang Đào mới nói địa chỉ nhà cho tài xế. Nghĩ đến việc Trương Dương phải quay lại lấy xe, lúc lái xe ra chắc không còn thấy chiếc taxi này nữa.
Mặc dù vậy, tâm trạng của Giang Đào vẫn rất u ám.