Bệnh viện số 1 thành phố Đồng.

Khoa ngoại tổng quát, lầu năm khu điều trị nội trú. (*)

(*)

  • Khoa ngoại: là phân ngành trong y khoa liên quan đến điều trị bệnh hoặc tổn thương ở vùng bụng, ngực, cổ và tứ chi bằng phẫu thuật.
  • Khu điều trị nội trú: là khu chăm sóc những bệnh nhân có tình trạng bệnh cần nhập viện.

Giang Đào vừa hoàn thành thủ tục nhập viện cho bệnh nhân cuối cùng của sáng nay.

Cô đang chuẩn bị ăn cơm hộp trong phòng nghỉ, thì y tá trực ngoài cửa đột nhiên liên lạc với cô: “Tiểu Đào, bệnh nhân xuất viện vào thứ sáu tuần trước đến gặp cô, anh ta tên là Trương Dương.”

Mới cuối tuần trước nên Giang Đào vẫn còn ấn tượng với Trương Dương – một bệnh nhân nam cường tráng phải nhập viện để phẫu thuật viêm túi mật.

Trong mắt bác sĩ và y tá, tất cả bệnh nhân đều giống nhau. Tuy nhiên mỗi bệnh nhân đều có tính tình và tâm lý khác nhau, vậy nên cách giao tiếp với mỗi người cũng khác nhau

Trương Dương hơi tào lao, anh ta cứ hay trêu chọc Giang Đào nên các đồng nghiệp của cô cho rằng anh ta đang “thả thính”.

Giang Đào không thích kiểu trêu chọc này chút nào. Nhưng 7 ngày vừa qua cô đã phụ trách Trương Dương, cho dù chỉ có 1% anh ta đến tìm cô vì bệnh tình, cô vẫn phải đi gặp.

Bên ngoài cửa kính phòng bệnh, Trương Dương  nghiêng đầu dựa vào vách tường hành lang, rất nhanh đã thấy Giang Đào.

Cô mặc đồng phục y tá, đội chiếc mũ y tá trắng tinh. 

Giữa một nhóm y tá mặc giống nhau, thật khó để trông nổi bật. Nhưng nếu những y tá này đứng thành một hàng, thì mọi người sẽ chú ý đến Giang Đào ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Làn da của cô rất trắng, đôi mắt hạnh long lanh với phần đuôi hơi nhướng lên.

Chiếc mũi nhỏ nhắn, hai bên má hơi phúng phính nên cô trông rất đáng yêu.

Trong mấy ngày nằm viện, Trương Dương có nhiều cơ hội quan sát Giang Đào ở cự ly gần.

Anh ta phát hiện cô y tá này thoạt nhìn thì rất dễ thương, càng ngắm lâu càng thấy xinh đẹp.

Trương Dương thích nhất chính là đôi môi của cô, hồng hào như trái đào chín mọng, dụ dỗ người ta hôn lên.

Mở cửa kính, Giang Đào bước ra.

Y tá trực ban nhìn sang với ánh mắt kỳ quái.

Giang Đào sắc mặt lạnh lùng, tầm mắt đặt ngang vùng ngực của Trương Dương và hỏi: “Có việc gì không? Tôi đang bận.”

Trương Dương vươn cánh tay đang đặt sau lưng, đưa ra một ly trà sữa: “Không biết cô ăn chưa, nên tôi chỉ mua trà sữa thôi.” 

Giang Đào cau mày: “Không cần, nếu không có việc gì thì anh trở về đi.”

Cô xoay người rời đi, Trương Dương đi tới hai bước, thân hình cường tráng chắn trước cửa kính, một tay cầm ly trà sữa, một tay lấy điện thoại di động ra, mở WeChat: “Cô không nhận trà sữa cũng được, thêm bạn với tôi đi, thêm xong tôi đi ngay.”

Giang Đào lùi lại: “Anh có đi hay không thì chẳng liên quan đến tôi, nhưng nếu anh tiếp tục gây cản trở, tôi gọi bảo vệ bệnh viện đến xử lý.”

Trương Dương cười: “Vậy cô gọi đi.”

Giang Đào không nhìn anh ta nữa, cô đi đến bàn bảo vệ, lấy điện thoại di động ra, tìm số bảo vệ phòng trong sổ rồi bấm số không hề do dự.

Thị lực của Trương Dương rất tốt, thấy cô y tá nhỏ này nói là làm, như một gáo nước lạnh tạt vào mặt khiến anh ta trở nên mất hứng.

Hôm nay anh ta tới chỉ là muốn “bắt nạt” cô, muốn dụ cô về tay mình, ai ngờ cô nàng lại cứng như cái đinh sắt.

Trong xã hội hiện đại, Trương Dương vẫn không dám phạm pháp.

Nhìn Giang Đào vẫn đang giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ, Trương Dương cười khẩy, ném ly trà sữa vào thùng rác rồi bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Giang Đào nhìn lưng anh ta và nói với bảo vệ đừng đến nữa. 

Y tá trực ca khích lệ cô: “Cô làm tốt lắm. Phải như vậy chứ! Ai lại dám đến bệnh viện làm cái trò này.”

Y tá trưởng Vương Hải Yến vẻ mặt nghiêm túc, đứng đối diện với cửa kính, Giang Đào không biết mình đã bị nhìn từ lúc nào.

“Cô có muốn ra ngoài không?” Giang Đào đẩy cửa kính ra, sợ hãi hỏi.

Vương Hải Yến đưa mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của y tá nhỏ Giang Đào, đóng cửa lại nói: “Cô không ra. Vừa nãy thấy bên này giống như có tranh cãi, cô đi qua xem thử.”

Giang Đào vội vàng giải thích: “Cháu và anh ta không có quan hệ gì. Hồi anh ta nằm viện, anh ta đã muốn thêm bạn với cháu, cháu không đồng ý, ai ngờ anh ta lại tới tìm cháu lần nữa.”

Hành lang người ra người vô tấp nập, Vương Hải Yến dẫn Giang Đào đi vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ không có ai, chỉ có một hộp cơm đang lẻ loi nằm trên bàn.

Vương Hải Yến nhẹ nhàng đẩy vai Giang Đào: “Cháu ăn cơm trước đi kẻo đói.”

Giọng điệu của bà ân cần làm Giang Đào bớt căng thẳng, cô kéo ghế cho y tá trưởng ngồi rồi đi rửa tay, sau đó ngồi phía đối diện mở hộp cơm trưa ra.

Trước khi ăn, Giang Đào nhìn y tá trưởng.

Vương Hải Yến cười: “Đừng sợ, vừa rồi cháu xử lý khá tốt, cô tìm cháu là vì chuyện khác.”

Giang Đào chớp chớp mắt: “Cô cứ nói đi ạ.”

Vương Hải Yến: “Cháu ăn cơm trước đi, cô có tin nhắn.”

Giang Đào Đào nhân lúc y tá trưởng trả lời tin nhắn, vội vàng ăn vài miếng.

Chờ cô ăn được hơn nửa, Vương Hải Yến cất điện thoại và nhìn Giang Đào cười: “Cháu thật xinh đẹp, thế có bạn trai chưa?”

Giang Đào: … 

Chủ đề quá quen thuộc khiến cô có linh cảm chẳng lành.

Cô lắc đầu đáp lại, cúi đầu đưa thức ăn vào miệng.

Vương Hải Yến: “Chắc hồi đại học có rất nhiều chàng trai theo đuổi cháu lắm đúng không?”

Giang Đào: “Lớp chúng cháu chỉ có năm nam sinh, họ đều có bạn gái hết rồi.”

Chuyên ngành y tá – điều dưỡng có tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, Vương Hải Yến cũng hiểu điều cô nói có ý chỉ các nam sinh của ngành khác.

Với khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Đào, dù học ở khoa nào cũng có thể ứng cử vào vị trí hoa khôi, không thiếu người theo đuổi.

Nhưng sự thật là Giang Đào không có mấy ai làm quen cả.

Cô hướng nội và ít nói, hầu như không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào.

Bốn năm đại học, địa điểm quen thuộc của cô chỉ loanh quanh trong ký túc xá, lớp học, thư viện và nhà ăn.

Những anh chàng khoa, ngành khác khó có cơ hội để tiếp xúc với cô. Còn những nam sinh cùng ngành thì… với xung quanh toàn là nữ, nếu có ngoại hình tốt thì đã có bạn gái, thậm chí còn thay vài cô, còn nếu xí trai thì Giang Đào cũng không thèm chú ý.

Sau khi tốt nghiệp, cô được luân chuyển đến một bệnh viện ở thủ đô hai năm, vừa để học vừa để tích lũy kinh nghiệm, bận rộn đến mức không có thời gian yêu đương. Sau đó cô lên kế hoạch trở về quê, là một thành phố hạng ba.

Vương Hải Yến: “Cháu đã về thành phố Đồng được nửa năm rồi, có nhiều người giới thiệu cho cháu xem mắt không?”

Giang Đào chậm rãi gật đầu. 

Đừng nói là họ hàng hay bạn bè, ngay cả những bà cụ mới gặp vài lần trong tiểu khu cũng đều hỏi thăm cô vòng vo, rồi làm mai làm mối cho cô.

Chỉ sau khi Giang Đào trở lại thành phố Đồng, cô mới nhận ra y tá “nổi tiếng” như thế nào trong mắt những người già ở quê, gần như chỉ xếp sau giáo viên, công chức và bác sĩ.

Bà ngoại thì chỉ mong cô tìm được người nào đáng tin cậy rồi kết hôn sớm một chút.

Bản thân Giang Đào cũng không phản đối hôn nhân, vì thế mỗi khi bà ngoại thấy mối nào ổn ổn, Giang Đào đều đến cuộc hẹn để gặp mặt.

Tuy nhiên, những cuộc xem mắt cỡ mỗi tháng một lần cũng không giúp Giang Đào gặp được người mình ưng ý, hoặc vì ngoại hình không gây ấn tượng với cô, hoặc vì tính cách của anh ta.

Thất bại quá nhiều lần, Giang Đào bây giờ cũng hơi “dị ứng” với hai chữ “xem mắt”.

Cô đã thành công thuyết phục người thân và bạn bè ngừng việc làm mai cho mình, nhưng không ngờ y tá trưởng lại đến tìm cô.

“Tiểu Đào, hai chúng ta đều bận rộn, cho nên cô cũng không vòng vo nữa.”

“Từ lúc cháu chuyển đến khoa làm việc, cô đã thích cháu, người khác phạm sai lầm cô đều nghiêm khắc phê bình, còn với cháu thì cô chưa bao giờ nói quá nặng lời, đúng không?”

Điều này Giang Đào phải thừa nhận rằng y tá trưởng thực sự dịu dàng với cô.

“Đương nhiên, cô thích cháu, thứ nhất là bởi vì cháu ưa nhìn, chưa bao giờ lười biếng, thứ hai là bởi vì cháu có kỹ năng tốt, ít khi phạm sai lầm, cũng không phải bởi vì cô muốn giới thiệu người xem mắt cho cháu từ sớm đâu nhé.”

Lời này chọc cho Giang Đào cười, người cũng thả lỏng rất nhiều.

Sau khi ăn xong, hai má Giang Đào trắng hồng, giống như quả đào ngọt ngào sắp chín trên cành.

Vương Hải Yến nghĩ, ai lại không thích một cô gái như vậy?

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Cô có một người chị họ, nên muốn giới thiệu với cháu con trai của chị ấy, tên là Tào An.”

Vừa nói, bà vừa mở album ảnh trong điện thoại, tìm một bức ảnh rồi đưa cho Giang Đào.

Giang Đào tò mò nhìn sang.

Người đàn ông trong ảnh đang ngồi trên ghế sofa, hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cúi đầu gọt một quả cam.

Đây là một bức ảnh rất đời thường, người đàn ông ăn mặc giản dị với quần âu và áo len đen, không giống như một số người khác, trước các buổi xem mắt thường gửi ảnh tạo dáng như diễn.

Giang Đào còn có cảm giác rằng bức ảnh này chắc được người thân hoặc bạn bè chụp lén, vì chỉ thấy sườn mặt của đối phương.

Giang Đào không nhìn nó quá lâu, cô ngồi thẳng dậy và lịch sự khen: “Khá đẹp.”

Sau bước đầu tiên “kiểm tra” ngoại hình, Vương Hải Yến tiếp tục giới thiệu các điều kiện khác của Tào An:

“Cậu ấy tốt nghiệp một trường đại học trọng điểm ở thủ đô, tốt nghiệp xong trở về hỗ trợ cho công ty của gia đình.”

“Năm nay 30 tuổi, so với cháu thì hơi lớn chút, nhưng cháu cũng vừa thấy rồi đó, dáng người rất tốt, tay chân dài, cao 1m9 lận!”

“Nhà cậu ấy có điều kiện, hai trung tâm thương mại trong thành phố chúng ta đều là của họ! “

“Nhân phẩm chắc chắn tốt, cô sẽ không giới thiệu cho cháu người xấu đâu. Nhưng Tào An từ nhỏ đã vụng về, không giỏi kết giao, ở cùng cậu ấy có thể hơi nhàm chán. Nhưng mà thế cũng tốt, tại vì tới bây giờ chưa từng quen ai, mối quan hệ nam nữ cực kỳ đơn giản.”

Giang Đào im lặng nghe y tá trưởng giới thiệu xong, ngượng ngùng nói: “Điều kiện tốt như vậy, chỉ sợ bọn họ không thích cháu.”

Lý do là vì điều kiện kinh tế của gia đình cô và nhà họ Tào cách nhau quá xa, Giang Đào muốn tìm một gia đình bình thường, môn đăng hộ đối là được.

Vương Hải Yến: “Không thích là thế nào? Cậu ấy đã ba mươi rồi, làm sao có thể chần chừ hơn nữa. Huống chi nhà cậu ấy có tiền, tất nhiên không để bụng điều kiện nhà gái đâu, cái họ quan tâm là muốn tìm người có tính cách hợp nhau. Tiểu Đào à, cô biết cháu cũng biết cậu ấy, cảm thấy hai người thích hợp mới se duyên, nếu cháu cảm thấy được thì cứ thử ăn bữa cơm trước đã, không cần băn khoăn cái gì khác cả.”

Giang Đào nắm chặt các ngón tay.

Vương Hải Yến cười nói: “Tất nhiên nếu cháu thực sự không có hứng thú thì cô sẽ không nhắc đến nữa. Mà tiếc thật! Tào An lại không thích chụp ảnh. Đêm qua mẹ nó tìm lâu lắm mới được tấm ảnh hồi nãy để gửi cô đấy.”

Giang Đào: ……

Y tá trưởng không giống kiểu người đi làm mai thất bại rồi gây khó dễ cô, nhưng thấy y tá trưởng nhiệt tình như vậy, Giang Đào cũng hơi ngại nếu cứ kiên quyết từ chối.

Cô thấp giọng hỏi: “Anh ấy thực sự không để ý gia cảnh của cháu sao?”

Vương Hải Yến: “Tuyệt đối không, cô làm việc đáng tin cậy mà.”

Giang Đào mặt ửng đỏ: “Vậy… vậy phiền cô nhé.”

Sau bữa tối, bà ngoại ra ngoài quảng trường khiêu vũ, Giang Đào dọn dẹp nhà bếp xong rồi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi. 

Một âm thanh thông báo phát ra từ WeChat, có một lời kết bạn mới, biệt danh: Tào An, ghi chú: Y tá trưởng Vương Hải Yến giới thiệu.

Giang Đào nhấn vào “Đồng ý”.

Ảnh đại diện của Tào An là bầu trời đêm, vòng bạn bè của anh để trống.

Lúc này, bên kia gửi tin nhắn đến: [Y tá Giang, chào buổi tối.]

Giang Đào: [Chào buổi tối.]

Tào An: [Y tá trưởng cho cô xem ảnh chưa?]

Giang Đào: [Ừm, tôi thấy rồi.]

Tào An: [Cô thấy có ổn không?]

Giang Đào sửng sốt trả lời: [Có, có chuyện gì sao?]

Mặc dù không nhìn rõ, nhưng Giang Đào chắc chắn rằng anh ấy trông ưa nhìn, có điều nước da ngăm đen, nhưng không xấu chút nào.

Anh quá cao, còn cô chỉ có 1m65, chắc chỉ có thể cao tới vai anh, nhưng đây không phải là điều cô không thể chấp nhận.

Điều quan trọng là sau khi gặp cô cảm thấy thế nào.  

Tào An: [Không có gì, dì ấy cũng cho tôi xem ảnh của cô.]

Giang Đào biết rằng y tá trưởng cho Tào An xem ảnh thẻ làm việc của cô, Tào An thấy hứng thú nên y tá trưởng mới đến tìm và giới thiệu anh cho cô.

Giang Đào: [Có vấn đề gì với ảnh của tôi à?]

Tào An: [Đẹp lắm. Ý tôi là, vì cô và tôi đều có ấn tượng ban đầu về nhau, tôi có thể mời cô một bữa cơm không?]

Giang Đào: [Được chứ, các buổi xem mắt đều vậy mà.]

Tào An: [Khi nào cô rảnh?]

Giang Đào lật lịch làm việc rồi trả lời: [Buổi trưa thứ Tư và Chủ nhật đều được, ngày nào thuận tiện cho anh?]

Hôm nay là thứ hai, Tào An chọn thứ tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play