Giang Đào đang thay đồ ở trong phòng ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Phương Nhụy: “Aaaaaaaa!!!!!!!!!!!”
Giang Đào đưa điện thoại ra xa một chút, sau khi Phương Nhụy hét xong mới để lại lên tai, một tay đóng cửa phòng ngủ, cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy anh ấy rồi à?”
Phương Nhụy: “Thấy rồi, thiếu chút nữa bị dọa chết. Cậu phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tớ!”
Giang Đào: “Là cậu một hai đòi xem mặt cho bằng được.”
Phương Nhụy: “Nói thật, tớ cảm thấy lo lắng cho cậu đấy, tớ cảm giác anh ấy không phải tới đón cậu đi hẹn hò, mà là tới bắt cóc cậu.”
Giang Đào mềm lòng nói đỡ cho Tào An: “Anh ấy có vẻ trông dọa người thế thôi, nhưng lại là một người rất lịch sự.”
Phương Nhụy: “Bộ dạng như thế còn không lịch sự lễ nghĩa, chắc cậu còn dám đi gặp lần hai?”
Giang Đào cười khổ.
Phương Nhụy: “Mà này, 20 phút nữa mới tới 11 giờ, đến sớm vậy chứng tỏ sự vừa lòng của anh ấy về cậu cũng mãnh liệt như sự tò mò của tớ dành cho anh ấy.”
Giang Đào liếc mắt nhìn đồng hồ màu trắng trên tường, kim giây dài đang tích tắc chuyển động cũng cùng nhịp với tiếng đập của tim cô.
Chưa gặp mặt Tào An mà cô đã bắt đầu thấy hồi hộp rồi.
“Bây giờ tớ ra ngoài, tụi mình gặp vài phút được không?”. Ngay lúc này, Giang Đào rất cần sự động viên của bạn thân mình.
Phương Nhụy: “Thôi đừng, tớ sợ anh ấy xuống xe rồi lỡ thấy tớ làm trễ cuộc hẹn của hai người, anh ấy nhất định chôn sống tớ luôn.”
Giang Đào bất đắc dĩ nói: “Đừng có lấy chuyện này làm trò đùa chứ.”
Làm như vậy đối với Tào An có vẻ không tôn trọng.
“Haha, có phải cậu cảm mến anh ấy rồi không? Suy nghĩ cho anh ấy như vậy, còn oán trách bạn thân đã mười năm của cậu?”
“Cậu đừng có nói bậy!”
“Giờ nghiêm túc nè. Anh ấy dừng xe được 5 phút rồi, có liên lạc với cậu chưa?”
Giang Đào nhìn màn hình xác nhận không có thông báo nào.
Phương Nhụy: “Nếu lúc 11 giờ anh ấy mới gửi tin nhắn báo anh ấy đã đến thì đích thị là một quý ông.”
Giang Đào: “Cậu có muốn lên nhà tớ không? Dù sao tớ cũng nói với bà ngoại là tớ sẽ đi mua sắm với cậu.”
Phương Nhụy: “Không cần, tớ tìm đại một chỗ yên tĩnh là được, cậu cứ ngoan ngoãn để bị bắt cóc đi.”
Cô ấy cười hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa rồi kết thúc cuộc gọi.
Giang Đào ngồi ở đầu giường, vào WeChat mở lên khung chat với Tào An.
Không có tin nhắn từ anh ấy. Nếu cô ấy ra ngoài sớm đợi 20 phút, có thể Tào An sẽ hiểu lầm rằng cô đang thực sự mong chờ bữa gặp mặt này?
Giang Đào đi lại soi gương.
Lần trước gặp mặt cô có trang điểm nhẹ, còn hôm nay thì cô không trang điểm, với hy vọng vẻ mặt mộc như này sẽ làm Tào An bớt hứng thú với cô.
Hôm nay cô chỉ mặc quần jeans và áo phao lông vũ thể thao màu đỏ.
Cô tiếp tục chờ đợi một cách nhàm chán và lo lắng. Sau 11 giờ mấy giây, cuối cùng Tào An cũng gửi cho cô một tin nhắn: “Tôi đến rồi.”
Giang Đào: “Được tôi sẽ xuống ngay, đợi tôi một chút.”
Bà ngoại cô đang xem TV ở phòng khách, nhìn thấy bộ đồ cô mặc liền kỳ lạ hỏi: “Lúc trước mỗi lần cháu đi mua sắm đều ăn mặc rất đẹp, sao hôm nay lại ăn mặc xuề xòa thế?”.
Giang Đào duỗi thẳng 2 tay: “Xuề xòa hồi nào bà, năm nay thịnh hành loại áo phao này đấy ạ.”
Bà: “Bà thấy mấy đứa con gái khác đều mặc thời trang mùa xuân rồi mà.”
Giang Đào: “Cháu sợ lạnh ạ.”
***
Tại cổng Đông bên ngoài tiểu khu Hòa Bình, Tào An vẫn đang ngồi trên xe, sau khi nhắn tin cho Giang Đào, anh dựa lưng vào ghế, đưa mắt về khía cổng tiểu khu.
Các cô gái trẻ liên tục đi ra, người trang điểm có, người để mặt mộc cũng có. Trong tầm mắt anh xuất hiện một cô gái mặc áo phao màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, mắt nhìn xung quanh rồi tiến về phía anh.
Trong ánh mắt hẹp dài của Tào An nhàn nhạt ý cười. Lần trước gặp nhau, cô trang điểm giống như các cô gái thành thị, hôm nay thì lại giống những sinh viên đại học, cứ như là sinh viên năm nhất.
Tào An không xuống xe, chỉ đẩy cửa bên ghế phụ ra.
Mùa xuân se se lạnh, gió lạnh thổi vào khiến cô nhẹ giọng: “Ngại quá, anh đợi lâu chưa?”
Tào An: “Không sao đâu, trong xe có điều hòa. Hay là cô muốn mở cửa sổ?”
Lộ trình hôm nay sẽ đi tầm nửa tiếng, Giang Đào liếc mắt nhìn chiếc áo xám đậm trên người anh, lắc đầu: “Cứ bật điều hòa đi.”
Sau đó, cô cởi áo khoác lông vũ của mình ra. Tào An nhận lấy rồi để nó ra đằng sau xe.
Giang Đào cúi đầu thắt dây an toàn, cô y tá nhỏ trông có vẻ ngây thơ, dáng người cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi thắt dây an toàn xong, đường cong trước ngực lại càng lộ rõ.
Tào An dời đi tầm mắt, nắm tay lái giải thích: “Trong tiểu khu này chắc hẳn có nhiều người quen cô, tôi sợ những người đó hiểu lầm nên không xuống xe đợi cô.”
Giang Đào hiểu được anh sợ người khác hiểu lầm cô sẽ gặp phiền toái.
Có phải vì anh từng nhận được rất nhiều ánh mắt nghi ngại và sợ hãi anh, nên mới cố gắng để không gây rắc rối cho người khác như thế?
Giang Đào không dám nhìn thẳng mặt Tào An, nhưng như vậy thì lại thấy hơi không lịch sự, cô khẽ quay mặt về phía anh, cười nói: “Không sao, họ mới gặp có lẽ hiểu lầm, giải thích một chút thì sẽ ổn thôi.”
Tào An nhìn qua: “Nếu cô không ngại, lần sau tôi sẽ xuống đợi cô?”
Giang Đào:….
Ủa sao lại nhắc đến lần sau nữa rồi?
Nhưng đối diện với Tào An, nghe câu hỏi khách sáo của anh, y tá Tiểu Đào mới vài phút trước còn có ý định từ chối anh, bây giờ lại không đành lòng tạt cho anh một gáo nước lạnh: “Vâng, vâng.”
Tào An khởi động xe.
Giang Đào đờ đẫn dựa lưng vào ghế, mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức cắn môi. Kế hoạch đang khá ổn mà, sao vừa gặp mặt đã trật đường ray thế này?
Nếu không phải đang ngồi cạnh Tào An, Giang Đào thật sự muốn vỗ vỗ vào trán mình mấy cái.
Wechat nhảy thông báo, Phương Nhụy: [Cậu lên xe rồi hả?]
Giang Đào ngay lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc đang khóc.
Phương Nhụy: [Ê sao vậy, bị dọa đến khóc rồi à?]
Giang Đào giải thích tình hình với tâm trạng phức tạp.
Phương Nhụy: [Xong đời cậu luôn, cậu gặp phải cao thủ rồi, người ta tự đào một cái hố vô hình chờ cậu ngốc nghếch nhảy vô.]
Giang Đào: [Tớ đâu ngờ chuyện sẽ như vậy chứ.]
Phương Nhụy: [Cậu quá mềm lòng.]
Giang Đào: [Anh ấy lịch sự như vậy, tớ có thể không đáp lại sao?]
Phương Nhụy: [Ai bảo cậu chính là đại diện cho kiểu người ăn mềm không ăn cứng chứ.]
Giang Đào liếc trộm Tào An đang nắm tay lái, tay áo len của anh được xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng to gần bằng cổ chân của cô.
Người lịch sự nhưng sao dáng người lại đô thế chứ?
Giang Đào tự nhận ăn không vô thể loại này.
“Nói chuyện với bạn sao?”. Tào An nhìn liếc cô một cái “Bệnh viện có chuyện gì sao? Nghe dì họ nói ngày thường rất bận rộn.”
Giang Đào đáp lại cách máy móc: “Bạn tôi hỏi tôi có thể đón cô ấy đi ăn cơm không? Tôi nói hôm nay không rảnh.”
Tào An: “Nếu cô không thấy thoải mái khi ở một mình với tôi, cô có thể rủ thêm bạn bè cùng đi, tôi không ngại việc này.”
Giang Đào cười gượng: “Để tôi hỏi cậu ấy thử.” Cô thật sự đi hỏi Phương Nhụy.
Phương Nhụy: [Tớ đối xử với cậu tốt biết bao nhiêu, cậu không thể nào kéo tớ nhảy vào hố lửa này được.]
Giang Đào tắt điện thoại, nhìn Tào An nói: “Cô ấy nói không làm phiền.”
Tào An: “Bạn cũ thời cấp ba hay là đồng nghiệp tại bệnh viện?”
Đề tài trò chuyện cứ vậy mà được mở ra, bất tri bất giác, Giang Đào tự kể về mình hồi tiểu học, cấp hai và cấp ba, còn đại học thì có mấy người bạn hiện tại là đồng nghiệp.
Thật trùng hợp khi cả hai đều học trường Nhất Trung của thành phố Đồng, nhưng họ cách nhau 5 khóa, khi Giang Đào nhập học thì Tào An đã sớm đi thủ đô học đại học.
Giọng của Tào An có khí thế giống con người của anh ấy, nhưng cách dùng từ và ngữ điệu của anh ấy luôn tạo cho người ta cảm giác lịch sự. Giống như tin nhắn Wechat của anh ấy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm anh ấy là một người mảnh khảnh nho nhã.
Không nhìn mặt anh ấy nữa, Giang Đào dần dần thả lỏng: “Cô Vương nói khi anh đi học, không ai dám ngồi cùng bàn với anh có đúng không?”
Tào An: “Đúng vậy, từ cấp hai tôi đã một mình một bàn”.
Trong đầu Giang Đào hiện lên một khung cảnh, trong lớp học sáng sủa và đông đúc, ở góc cuối lớp gần cửa sổ, có một nam sinh cao lớn cường tráng, học sinh xung quanh không dám nhìn thẳng mặt anh.
“Thế ở đại học thì sao?”
“Ở đại học tôi tự thuê phòng ở ngoài khuôn viên trường, đến lớp hay đi ăn thì tôi đều một mình. Giảng viên cũng không bao giờ gọi tôi trả lời câu hỏi.”
Giang Đào: “Anh có bao giờ thử kết bạn chưa? Sinh viên dễ dàng hiểu được là anh chỉ nhìn có chút hung dữ thôi.”
Người lớn trưởng thành hơn về mọi mặt, giống như cô, tuy rằng ban đầu rất sợ Tào An, nhưng cô vẫn có thể duy trì lý trí để tiếp tục ăn cơm cùng anh ấy.
Tào An: “Tôi đã quen ở một mình, làm việc một mình hiệu quả hơn.”
Giang Đào đột nhiên nghĩ đến chính mình.
Cô có tính cách hướng nội, ở đại học cô thân thiết với ba bạn cùng phòng, với những sinh viên khác trong lớp thì cô cũng có xã giao.
Các bạn cùng phòng thích xem phim và đi mua sắm, chỉ đến thư viện khi kỳ thi sắp đến. Còn Giang Đào lại thường hay đến thư viện để tự học một mình.
Thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy cô đơn, nhưng hiệu suất học tập lại rất tốt, tự bản thân lên kế hoạch, muốn làm khi nào cũng được, không cần phải nghe theo ý ai.
Chiếc xe Jeep màu đen lái vào hầm gara của trung tâm thương mại.
Tào An với lấy chiếc áo khoác ngoài của Giang Đào từ phía ghế sau. Bản thân anh cũng mặc một chiếc áo khoác đen bình thường, nhưng vì chiều cao và khí thế của anh nên anh mặc gì cũng ra dáng dấp một “ông trùm”.
Vòng qua chiếc xe Jeep màu đen, cả hai đi bên nhau một cách tự nhiên.
Giang Đào nhét hai tay vào chiếc áo khoác lông vũ, lúc này cô nhận ra lợi ích của việc chênh lệch chiều cao, chỉ cần không ngẩng đầu lên là không phải lo đụng mặt Tào An.
Phía trước có một cặp vợ chồng bước xuống từ chiếc xe ô tô, người phụ nữ vừa chỉnh lại mái tóc của mình vừa thản nhiên nhìn về phía này.
Giang Đào nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt cô ấy, dường như gặp quỷ mà vội vàng né tránh ánh mắt của anh.
Nhìn Tào An đi bên cạnh mình, Giang Đào không hiểu sao lại có chút khó chịu thay cho anh.
Như này có được tính là kỳ thị ngoại hình không?
Chưa hiểu gì về con người anh, chỉ vì ngoại hình hung dữ mà coi anh như một kẻ xấu mà đề phòng. Thậm chí từ nhỏ đến lớn, đến một người bạn anh cũng không có.
Bản thân Giang Đào cũng sợ anh, anh ấy cũng nhìn ra điều đó. Chính vì thế mà anh đã nhắn tin nói rằng cô có thể rời đi trước.
Tào An từ lâu đã quen với thái độ sợ hãi của những người xung quanh khi nhìn thấy mình. Nhưng anh càng lo hơn không biết cô y tá nhỏ bên cạnh có bị áp lực tâm lý khi đi cùng mình hay không.
Trong buổi hẹn hò mấy năm trước, đối tượng hẹn hò sẽ theo bản năng mà né xa anh một chút. Cố ý mượn khoảng cách để tránh sự chú ý của những người qua đường.
Khi hai người đi ngang qua xe của cặp vợ chồng trẻ. Tào An chợt nhận thấy cô y tá nhỏ đã đi sát vào mình, rút ngắn khoảng cách trước khi người khác có thể chen vào chừng chục centimet. Tay áo khoác ngoài của cô còn khẽ lướt qua trên cánh tay anh.
Tào An cúi đầu nhìn xuống, thấy gương mặt cô còn đỏ hơn ngồi điều hòa trong xe. Hàng mi dài của cô chớp chớp khó chịu, như cố tỏ ra mọi chuyện bình thường.
Phía trước là sảnh thang máy của khu mua sắm, trong không gian nhỏ hẹp có rất nhiều người đang đứng.
Tào An: “Cuối tuần nên lát chắc phải xếp hàng hơi lâu.”
Giang Đào: “Anh đói bụng sao? Tôi thì chưa.”
Tào An: “Lấy số thứ tự xong có thể đi dạo loanh quanh.”
Giang Đào gật gật đầu.
Bước vào sảnh thang máy, xung quanh có rất nhiều người, cuối cùng cô cũng hóa giải được nỗi xấu hổ khi vừa rồi cố ý đi gần anh.
Có hai cái thang máy, một cái đang đi lên, một cái vừa mới đi xuống, chưa gì đã có người chen chúc đi vào.
Tào An cùng Giang Đào đi lên phía trước đứng chờ.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Giang Đào có thể thấy rõ áp lực của những người bên trong khi đối mặt với Tào An. Đến khi cửa dần khép, Giang Đào thậm chí còn nghe được tiếng ai đó thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cô liền cảm thấy có chút buồn cười.
Đợi vài phút, thang máy đã xuống dưới.
Không có ai dám bước ra trước mặt Tào An. Tào An nhường Giang Đào đi trước, sau đó nhấn tầng 4 rồi đi đến bên cạnh Giang Đào.
Mỗi khi có quá nhiều người trong thang máy, Giang Đào thường sẽ chọn đứng vào một góc.
Cô cũng lo lắng rằng mình sẽ vô tình tiếp xúc thân thể với Tào An, nhưng sự thật là những người xung quanh đều tự giác mà giữ khoảng cách với họ.
Giang Đào nhìn về phía trước, cánh cửa thang máy đóng lại phản chiếu bóng dáng cao ngất của Tào An, cùng đôi mắt dài và hẹp của anh…
Là đang nhìn cô sao?
Giang Đào nhanh chóng cụp mắt xuống.