Nhiệt độ trong nhà hàng hơi cao nên Giang Đào cởi áo khoác, đặt nó xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Tào An nhìn sang.
Cô y tá nhỏ chỉ mặc một chiếc áo len trắng, dáng người gầy hơn, vẻ mặt lo lắng, dường như cô bị anh bắt ép đi xem mắt.
Tào An hiểu rất rõ về hình ảnh của bản thân trong mắt người ngoài.
Sinh ra với vẻ ngoài như vậy thì anh cũng không muốn giấu giếm, hôn nhân là chuyện cả đời, không thể cố ý trở thành người khác chỉ vì kết hôn với một người.
Người phục vụ mang thức ăn đến.
/Bản edit truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ bạn đang đọc thuộc về web comayman.com/
“Quý khách có cần tôi giúp không?”
“Không, chúng tôi sẽ tự làm.”
Sau khi từ chối người phục vụ, Tào An gắp vài lát thịt đặt lên vỉ nướng.
Giang Đào nhìn vào tay mình.
Với chiều cao và vóc dáng cường tráng như vậy, đôi tay của Tào An dài và to, làn da màu lúa mì toát lên sự mạnh mẽ.
Giang Đào tự hỏi liệu anh có thể bẻ cong những chiếc kẹp thịt nướng bằng thép không gỉ dễ dàng hay không.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Giang Đào gặp một người đàn ông như vậy trong đời thực.
“Cô sợ tôi hay là cô không giỏi giao tiếp?” Tào An đột nhiên nhướng mắt nhìn cô hỏi.
Giang Đào nhận ra khi Tào An im lặng sẽ làm người khác đứng ngồi không yên, mà khi anh cất tiếng, khí thế của anh càng mạnh hơn nữa.
“Mỗi cái một chút ạ.” Giang Đào hai tay bưng ly lên, uống một ngụm nước cam.
Tào An: “Dì họ giới thiệu tôi với cô như thế nào?”
Giang Đào cân nhắc rồi nói: “Cô ấy chỉ nói tuổi tác, học vấn, chiều cao và nói anh có nhân phẩm tốt.”
“Dáng người tuyệt phẩm” nói ra sẽ hơi mập mờ.
“Trong nhà đặc biệt có tiền” thì quá tục.
Còn “Ăn nói vụng về nên chưa từng yêu đương” thì là lời nói dối hoàn hảo để che giấu gương mặt như trùm xã hội đen của anh!
Y tá trưởng thật biết gạt người.
Tào An: “Tôi không thể nói tính cách của tôi tốt như thế nào, nhưng tôi chắc chắn mình không phải là người xấu, tôi vẫn luôn tuân thủ pháp luật.”
Giang Đào gật đầu.
Mặc dù y tá trưởng lừa cô, nhưng cô vẫn tin rằng y tá trưởng sẽ không giới thiệu cho cô một kẻ phạm pháp.
Tào An lật miếng thịt trên vỉ nướng, màn hình điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên.
Anh cầm điện thoại lên bắt máy, rồi tiếp tục nhìn xuống lật thịt.
Giang Đào không thể nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia, cô chỉ nghe câu trả lời ngắn gọn của Tào An.
“Chôn chưa?”
“Buổi chiều tôi qua rồi chôn thêm một cái.”
Giang Đào: …
Mấy thực khách ở cái bàn bên cạnh: …
Chôn cái gì? Không phải là cái tụi tôi đang nghĩ đúng không? Ở nơi công cộng mà ngạo mạn như vậy, đây thực sự là ông trùm sao?
Không gian trong nhà hàng vốn đã có áp suất thấp lại càng im ắng, Giang Đào có thể nghe thấy tiếng nốc cạn đồ uống của những thực khách ở bàn đối diện.
Tào An đặt điện thoại xuống, thịt đã nướng xong, anh gắp cho Giang Đào mấy lát.
Giang Đào cố hết sức để nở một nụ cười: “Cảm ơn.”
Tào An: “Không có gì.”
Mỗi lần cho thịt vào vỉ nướng, anh luôn xếp gấp đôi lượng thịt, khi thịt chín sẽ chia đều cho cả hai, để tránh việc hai bên cứ nhường qua nhường lại.
Nhưng Giang Đào có dạ dày nhỏ, khi thấy Tào An lại định gắp thêm cho mình, cô đưa tay ngăn lại: “Anh ăn đi, tôi sắp no rồi, lát nữa tôi còn ăn cháo.”
Tào An nhìn cô: “No thật rồi?”
Giang Đào miễn cưỡng liếc nhìn anh: “Thật mà.”
Tào An cũng không gượng ép nữa, gắp hết thịt nướng trên vỉ đặt vào đĩa của mình.
Giang Đào chậm rãi ăn cháo, cô mỉm cười trả lời các câu hỏi của Tào An, nhưng cô chưa bao giờ chủ động gợi chuyện.
Khi hai người bắt đầu ăn trái cây, Tào An hỏi: “Chiều nay tôi có việc phải làm. Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Giang Đào: “Không phiền anh đâu, tôi gọi xe là được, hơn nữa đường cũng không xa.”
Tào An: “Việc tôi không gấp, để tôi đưa cô về.”
Giang Đào: “Tôi thực sự không cần …”
Nói được nửa chừng, đối diện với ánh mắt âm trầm dai dẳng của Tào An, Giang Đào thỏa hiệp: “Được, làm phiền anh vậy.”
Cắn một ngụm dâu tây, Giang Đào thầm động viên bản thân: ráng chịu đựng thêm nửa tiếng nữa, cô sẽ được giải thoát.
Nhân viên thu ngân ở cửa quán ăn, Giang Đào đi theo Tào An để tính tiền, khi cô đến gần nhân viên thu ngân, cô lấy hết can đảm để nói với anh: “Chúng ta chia đôi nhé?”. Tào An quay đầu nhìn cô.
Cô y tá nhỏ cụp mi, căng thẳng đến mức suýt đứng không vững.
Tào An: “Tôi thanh toán trước, lát gửi hóa đơn cho cô sau.”
Giang Đào thở phào nhẹ nhõm.
Tào An đi trả tiền.
Hai nhân viên nhà hàng đang tán gẫu sau quầy thu ngân, nhưng khi nhìn thấy Tào An, bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Ở ngoài cửa có một học sinh tiểu học đang định chạy vào trước ba mẹ, ngẩng đầu lên đụng phải Tào An, cậu nhóc sững người vài giây rồi lui lại trốn sau lưng người lớn.
Tào An dường như không chú ý đến cảnh tượng này.
Đứng bên cạnh anh, Giang Đào có thể nhìn thấy rõ ràng, những người xung quanh đều sợ hãi Tào An, và ánh mắt họ nhìn cô phức tạp hơn nhiều, không biết họ có thể bịa chuyện gì trong đầu nữa.
Rời khỏi nhà hàng, Giang Đào căng da đầu đi song song cùng Tào An.
Trung tâm mua sắm khắp nơi đều chật kín người, nhưng Tào An đi đến đâu, phía trước đều sẽ tự động nhường đường, hầu như ai cũng tránh ánh mắt hung dữ mà né sang một bên, sau đó lén nhìn cô gái ngoan ngoãn đang đi bên cạnh “ông trùm”.
Giang Đào: …
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, cô phải làm gì đây?
“Uống trà sữa không?” Tào An vừa hỏi vừa chỉ vào một quán trà sữa phía trước.
Giang Đào: “Được, được ạ.”
Cô không dám nghịch điện thoại để giảm bớt xấu hổ trước mặt Tào An, nên uống trà sữa là chuyện đương nhiên.
Khi hai người đến quán trà sữa, khí thế mạnh mẽ của Tào An làm quán trà sữa nhỏ trở nên im ắng.
Giang Đào gọi một tách trà bưởi trái cây.
Tào An trả tiền, nhưng anh không gọi món.
Người phục vụ nói: “Mười phút nữa có ạ.”
Tào An dẫn Giang Đào đến một chiếc bàn nhỏ dành cho hai người trong quán, Giang Đào ngồi xuống, Tào An ngồi đối diện cô. Vì không gian chật hẹp nên hai chân anh phải tách ra ở hai bên của chiếc bàn, đầu gối của anh cao hơn mặt bàn, phần thân trên cường tráng của anh dường như có thể che phủ hoàn toàn Giang Đào.
Lần đầu tiên Giang Đào cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Cô quay đầu lại nhìn những người cô cậu nhỏ mới tới quán trà sữa.
Điều này cũng tạo cơ hội cho Tào An nhìn cô.
Làn da của cô y tá trắng trẻo, gương mặt có má bánh bao ửng hồng mềm mại.
Cô ấy không cao nhưng cổ thon, phần cổ sau tai phải có một nốt ruồi nhỏ màu đen.
Giang Đào nhìn hướng khác nhưng cô vẫn cảm nhận được Tào An luôn thẳng mặt mà nhìn cô.
Điều này khiến Giang Đào nhớ lại sáu lần hẹn hò thất bại trước đó, lần nào người kia cũng phải lòng cô, nhưng cô không hề động tâm.
Giang Đào rất sợ Tào An, cô càng lo sợ Tào An sẽ không thể chấp nhận lời từ chối của mình.
Nếu Tào An cũng không thích cô thì thật là tốt.
Lấy trà sữa xong, hai người đi xuống hầm để xe. Xung quanh không một bóng người, những chiếc xe ngay ngắn xếp thành mấy hàng, tiếng bước chân của cả hai vang vọng trong gara yên tĩnh.
Đôi môi của Giang Đào không lúc nào rời khỏi ống hút của ly trà bưởi.
Tào An lấy chìa khóa xe ra, đèn của chiếc xe Jeep địa hình màu đen phía trước chớp chớp sáng.
Với đôi chân dài, Tào An bước nhanh tới mở cửa ghế phụ, quay lại nhìn Giang Đào đang tiến đến.
Giang Đào nhờ có y tá trưởng “chống lưng” mới dám bước tới nói: “Cảm ơn.”
Tào An giúp cô đóng cửa, anh vòng qua ghế lái, thắt dây an toàn, hỏi cô y tá đang cầm ly trà lên định uống: “Cô sống ở khu nào?’
Giang Đào bóp nhẹ ly trà: “Đường Phục Hưng, tiểu khu Hòa Bình.”
Tào An cài đặt định vị để dẫn đường.
Giang Đào suy nghĩ một chút và giải thích: “Đó là nhà của bà tôi, sau khi kết hôn, ba mẹ tôi cũng sống ở đây. Lúc tôi 3 tuổi, ba mẹ gặp tai nạn xe hơi, vì vậy tôi được bà nuôi nấng.”
Tào An nhìn cô.
Giang Đào siết chặt ngón tay: “Bà nuôi tôi lớn không dễ dàng gì. Tôi đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi, khi tôi kết hôn, tôi sẽ đưa bà đến chăm sóc.”
“Cô xuống xe ở cổng nào?”
Giang Đào: “… Cổng phía đông.”
Tào An khởi động xe.
Giang Đào dựa lưng vào chiếc ghế lớn, vì ghế cô đang dựa ngả ra sau nhiều hơn ghế lái, nên cô lén liếc nhìn Tào An.
Tào An ba mươi tuổi, khuôn mặt trầm mặc uy nghiêm, có vẻ tâm trạng không tốt, cũng không biết anh có quan tâm đến những gì cô vừa nói hay không.
Giang Đào cảm thấy rằng mặc dù cô trông xinh xắn, nhưng những người đàn ông bình thường đâu phải ai cũng chấp nhận trong nhà mình sẽ nuôi thêm một người già chứ?
Đừng nói là bà ngoại, nhiều cặp vợ chồng trẻ còn không muốn ở chung với ba mẹ đẻ nữa kìa.
Lái xe được vài phút, gặp đèn đỏ, Tào An lại bắt chuyện với cô: “Trước đây cô có đi xem mắt chưa?”
Giang Đào đã uống trà xong, cô vẫn còn căng thẳng, khi Tào An hỏi, cô như bị thầy gọi trả bài. Cô đáp: “Có xem mắt tầm 6, 7 người.”
Tào An: “Vì sao mấy buổi xem mắt đó không thành?”
Đầu óc Giang Đào đờ ra, sau đó cô xấu hổ nói: “Họ không thích tôi. Nghề y tá đều rất bận rộn, còn phải làm ca đêm, đặc biệt là các y tá khoa Ngoại tổng quát như chúng tôi, lúc nào cũng đông bệnh nhân, nên tôi không có nhiều thời gian để hẹn hò. Có một lần, người đàn ông đó nghe nói rằng tôi đặt ống thông tiểu cho một bệnh nhân nam, ngay tối hôm đó anh ta nói với tôi rằng tôi không hợp.”
“Tôi là người rất nhàm chán, tôi không biết hát hay chơi game, tôi cũng không thể tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào, ở nhà tôi cũng không nấu cơm, tôi cũng không có thời gian làm việc nhà, mấy cái này nhà trai đều để ý.”
“Còn điều kiện kinh tế nhà tôi, thêm chuyện ở cùng bà ngoại nữa, nhiều người sẽ coi đây là gánh nặng.”
Tào An không để lộ cảm xúc mà ừ một tiếng.
Đèn xanh bật sáng, anh tiếp tục lái xe.
Nhìn đường phố ngoài cửa sổ dần dần lùi xa, Giang Đào ngổn ngang trong lòng.
Cô hơi hối hận, đáng lẽ ngay từ đầu cô nên để lộ nhiều nhược điểm ra, nhưng trước đó cô hoàn toàn bị Tào An dọa sợ, nên cô đâu nghĩ được nhiều như vậy.
Hai mươi phút sau, Tào An dừng xe ở cổng phía đông tiểu khu Hòa Bình.
Giang Đào tháo dây an toàn.
Tào An nhìn cô nói: “Chuyện tấm ảnh thật lòng xin lỗi, đáng lẽ dì họ không nên nói dối cô.”
Giang Đào cười: “Không sao, thật ra, tôi… tôi cũng không có nói thật với y tá trưởng.”
Tào An: “Về việc gì?”
Giang Đào xấu hổ cúi đầu: “Y tá trưởng hỏi tôi từng có bạn trai chưa. Tôi sợ cô ấy sẽ để ý nên nói dối là chưa có. Thực ra, tôi đã có ba mối tình khi còn học đại học.”
Con gái yêu đương vài lần đâu có sao, vấn đề là một số chàng trai rõ ràng bản thân có mối quan hệ nam nữ lộn xộn, nhưng lại để ý tình sử của bạn gái mình.
Giang Đào coi thường những người đàn ông như vậy, nhưng vào lúc này cô hy vọng rằng Tào An giống như họ, mong anh mau ghét cô đi, mau xóa cô đi!
Tào An: “Bình thường mà, bây giờ ít sinh viên đại học nào không yêu lắm.”
Giang Đào không biết anh có để tâm hay không, bày ra vẻ mặt “thì ra là thế” hỏi: “Anh cũng từng yêu rồi à?”
Tào An: “Không, tôi là trường hợp đặc biệt, tôi vẫn luôn độc thân.”
Giang Đào: …
Tào An: “Về việc mời cơm, tôi không có thói quen chia đôi với nhà gái, vậy lần sau cô mời cơm tôi?”
Tim của Giang Đào hụt mất một nhịp. Cô đã nói vậy rồi, anh còn không chê mà còn nghĩ tới việc bữa cơm lần sau?
Tào An yên lặng nhìn cô, tựa như đang đợi cô trả lời. Bởi vì dáng vẻ và khí thế của anh có vẻ uy hiếp, Giang Đào không chịu được cái nhìn chằm chằm như vậy, cô hoang mang bối rối, cuối cùng gượng cười đồng ý: “Được, được.”
Thật lòng cô chẳng muốn chút nào, nhưng cô không dám từ chối trước mặt anh.
Tào An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh uy nghiêm như cũ: “Hôm nào thì thuận tiện cho cô?”
Giang Đào: “Tôi… tôi phải xem lịch trực đã, ca trực của y tá rất lộn xộn, đôi khi tôi không thể nhớ được.”
Tào An: “Tôi nhớ cô từng nói buổi trưa hôm nay và chủ nhật cô rảnh.”
Giang Đào: “… Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất.”
Tào An mở khóa xe, đưa tay đẩy cửa phụ ra, đồng thời quay đầu nhìn cô: “Vậy chủ nhật gặp nhé?”.
Khoảng cách gần như vậy, Giang Đào không dám thở mạnh, chỉ gật gật đầu vô điều kiện.