Thực hiện: Clitus x T Y T

Thư ký Châu chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó bình tĩnh trở lại, buông tay Khương Tô ra, hơi lùi về phía sau, lễ phép nói: “Không có gì.” 

Khương Tô cười với anh ta. 

Thư ký Châu khó chịu dời mắt đi: "Tham quan xong rồi, chúng ta quay về đi."

 “Được.”

 Khương Tô nhận thấy không có tiến triển, đành đi theo thư ký Châu trở về.

——

Thư ký Châu gõ cửa.

Giọng bà Trương từ bên trong vọng ra: “Mời vào.”

Thư ký Châu đẩy cửa để Khương Tô vào trước, sau đó đi ra sau đóng cửa lại.

Dương Lệ không còn ở văn phòng.

“Đã tham quan xong rồi à?”

Bà Trương hỏi Khương Tô như không có chuyện gì.

“Ừm.”

“Công ty của giám đốc Trương thật sự rất lớn.”

Khương Tô cười nói, nhìn Trương Kỳ Phong đang uể oải ngồi trên sô pha.

Trương Kỳ Phong gượng cười: “Ha ha, tiên cô sao lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm công ty này của tôi vậy?”

“Tôi mời cô ấy đến xem phong thủy thế nào.”

 Trương phu nhân cười nửa miệng nói, sau đó lại hỏi Khương Tô: “Tiên cô, em thấy thế nào?”

Khương Tô nói: “Bỏ hai chậu cây xanh ở cửa thang máy đi, đừng cản trở nguồn thu nhập, đổi bể cá trong văn phòng của giám đốc Trương đến góc hướng đông nam.”

“Hơn nữa, cô Dương vừa rồi, tôi thấy cô ấy tốt hơn hết là không nên ở lại công ty của giám đốc Trương để làm việc, để không ảnh hưởng đến tài sản của ông chủ Trương . "

Trương Kỳ Phong xấu hổ ho hai tiếng: "A hèm, được, ta lập tức làm theo lời mà tiên cô nói."

“Như vậy đi.”

Bà Trương cầm túi Hermes đứng lên, nói với Khương Tô : “Tiên cô, chúng ta vào nhà uống trà đi. Sẵn tiện xem phong thủy trong nhà có tốt không. Về nhà, chúng ta sẽ hái hoa đào cho lão Trương được không."

Khương Tô mỉm cười: "Được."

Trương Kỳ Phong đứng dậy với vẻ mặt ủ rũ: "Tôi đưa cô xuống lầu."

Thư ký Châu bình tĩnh đi theo.

——

Đã có tài xế đợi sẵn ở dưới lầu.

Người tài xế vội vàng xuống xe mở cửa cho bà Trương.

Thư ký Châu bước tới và mở cửa cho Khương Tô

Khi Khương Tô đi ngang qua, mu bàn tay của cô chạm vào mu bàn tay đang buông lỏng bên hông của Thư ký Châu, dường như chỉ là vô tình.

Thư ký Châu hơi sửng sốt, trên mu bàn tay xẹt qua một tia điện cực nhỏ.

Anh ta giả vờ bình tĩnh và nhìn Khương Tô, người hiện tại đã ngồi trong xe.

Khương Tô cười ngọt ngào với anh, đôi mắt hoa đào trong veo không chút tạp nhiệm: “Tạm biệt, thư ký Châu.”

Xem ra cái đụng chạm vừa rồi chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Thư ký Châu gật đầu: “Tạm biệt cô Khương.”

Sau đó anh đóng cửa xe lại.

——

Cho dù là gu của cô hay là bùa hộ mệnh đi chăng nữa, Khương Tô cũng có hàng trăm cách để khiến một người đàn ông ngoan ngoãn với cô.

Nhưng cô thích nhất chính là loại trò chơi phải theo quá trình, tiến thoái, tiến lùi, từng chút từng chút bắt lấy nhau, mới là sự vui vẻ chân chính.

Sống lâu như vậy, nếu không tìm được chuyện thú vị để làm, những năm tháng dài đằng đẵng này sẽ nhàm chán biết bao.

——

Trên đường tới đây, Khương Tô hẹn bà Trương đến nhà xem phong thủy.

Bà Trương sống ở quận Trấn Nghiệp, khu nhà giàu nổi tiếng ở Bắc Thành, tất cả đều là những ngôi nhà sang trọng có trị giá hàng chục tỉ và tất cả những người sống trong đó đều có là người sở hữu tài sản trị giá hàng trăm tỉ.

Trương Kỳ Phong chỉ mới có được chỗ đứng vững chắc ở Bắc Thành trong mười năm qua, ngôi nhà cũng mới chuyển vào gần đây thôi.

Khi Khương Tô đến nơi, vừa đặt chân xuống, cô đã biết trước khi xây ngôi nhà này thì đã có người đến xem, cô e rằng ở Bắc Thành này chắc không có phong thủy nơi nào lớn hơn và tốt hơn nơi này. Co tự hỏi chắc là mỗi tấc đất ở đây đều vô cùng đắt đỏ.

Chỉ riêng trong nhà bà Trương, đã có năm người giúp việc - những người chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống hàng ngày của họ.

Ngôi nhà này được trang trí theo kiểu dáng đặc trưng của châu Âu.

“Lão Trương đây là muốn làm thành kiểu này, ông ấy chỉ thích loại cảm giác hoành tráng này mà thôi.”

Bà Trương phàn nàn.

Bà tự mình dẫn Khương Tô đi xem một vòng, sau đó hỏi: “Phong thủy nơi này có ổn không?”

Khương Tô biết được rất nhiều thứ nhưng cũng rất hỗn tạp, không chuyên hẳn về bên nào, hơn nữa nói cho cùng phong thủy cũng có rất nhiều loại, sâu bên trong vô cùng khó hiểu, nếu mà bới sâu tìm vết để nói thì đúng là muốn cái mạng già này của cô, tuy nhiên không có nghĩa là cô không hiểu. cô chỉ xem chứ không nói, cô không thể lý giải mấy thuật ngữ chuyên môn này với mọi người, nếu ai đó mời cô về xem phong thủy thì cô chỉ có thể trả lời tốt hay không mà thôi.

Phong thủy cũng giống như bói toán, nó dựa vào cái miệng để thuyết phục mọi người.

Giống như Khương Tô, quay qua quay lại hồi lâu, cô sẽ nói phong thủy nơi này tốt, nhưng nếu phong thủy có chỗ không tốt, hỏi cô chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt, cô cũng không thể phân biệt được. 

Ngoài ra, khuôn mặt của cô không  hề có một chút dáng vẻ chuyên nghiệp gì, cô cũng không có sức thuyết phục, vì việc này mà cô đã nhiều lần bị chất vấn, bởi vậy Khương Tô đành từ bỏ công việc tay trái này trong cơn tức giận mà thôi.

Vẫn là công việc bắt yêu trừ cứu người tốt hơn, hiệu quả tức thì, khác với phong thủy có khi trăm năm mới thấy.

Mặc dù cô đã không ở trong lĩnh vực chuyên môn này đã nhiều năm, nhưng khả năng của Khương Tô vẫn còn đó.

Bà Trương đưa Khương Tô đi xem từ trong ra ngoài, phong thủy của căn nhà này rõ ràng là do người đặc biệt kiểm tra, bất luận là vị trí địa lý hay là bài trí đồ đạc trong nhà, đều là do chuyên gia hướng dẫn.

Mảnh đất này vốn là đất quý về phong thủy, bên cạnh đó, hướng cấu trúc của ngôi nhà và vị trí sắp đặt vật dụng đều có lợi cho người ở.

Khương Tô đã nói lên sự thật: "Đã có người xem qua nơi này rồi, không có vấn đề gì cả"

Sau sự việc vừa rồi, bà Trương rất tin tưởng vào Khương Tô, bà cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô nói không có gì. Quả thực, bà đã tìm một thầy phong thủy chuyên nghiệp để xem xét, Khương Tô nhận ra ngôi nhà này đã được một thầy phòng thủy xem qua, điều này cũng đã chứng minh được Khương Tô cũng có một số kỹ năng xem phong thủy.

Bà Trương  sai người giúp việc dọn trà chiều, rồi mời Khương Tô ra sân uống trà với mình.

Ánh nắng đầu xuân ấm áp nhưng không quá chói mắt, ngồi trong sân uống trà kiểu Anh, ăn tráng miệng và trò chuyện, chỉ cần những thứ ấy thôi cũng đủ để những người phụ nữ như bà Trương có thể trải qua một buổi chiều.

Trương phu nhân nói với Khương Tô: "Đàn ông một khi có tiền, cho dù không ham muốn tình dục, cũng sẽ có nữ nhân lần lượt lao vào, nếu có quá nhiều cám dỗ, ông ấy cũng không thể tránh khỏi dụ hoặc này”.

“Còn tôi, tôi không còn ở công ty nữa, tôi không thể nhìn ông ấy mọi lúc, thậm chí tôi còn không thèm xem ông ấy thế nào, tiên cô, có cách nào để ông ấy một lòng một dạ với tôi mãi mãi không?"

Khương Tô nhấp một ngụm trà, nheo mắt mỉm cười: "Tất nhiên là có. Thứ duy nhất có thể sử dụng đó chính là cổ của Miêu Cương, cũng có một số người dùng bùa chú hoặc một ít mánh khóe nào đó để giám đốc Trương đối với bà hết lòng hết dạ. Tuy nhiên, phu nhân có thực sự muốn một người chồng chỉ để  bà thao túng mà  không hề có một chút tình cảm nào?

Bà Trương ngây người, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm trà, dường như đang lưỡng lự, đôi lông mi giả chớp chớp, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy thì tạm thời tôi không cần.”

Sau đó, bà thản nhiên chuyển chủ đề.

Khương Tô đang bưng tách trà, hàng mi cong cụp xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Không phải cô  không muốn kiếm tiền từ bà Trương, mà là cô muốn bà Trương sẽ trở thành khách hàng thân thiết của mình, vì vậy cô sẽ không thể nhất thời tham lam mà cắt đứt còn đường kiếm tiền sau này với bà ấy được. Vì với mối quan hệ của bà Trương ở Bắc Thành, bà ấy có thể mang lại cho cô rất nhiều tiền bạc cùng với một lượng khách hàng mới vô cùng ổn định.

Hai người trò chuyện suốt một buổi chiều, mối quan hệ giữa họ cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, bà Trương đã chủ động đổi từ phu nhân và tiên cô thành chị Triệu và Khương Tô .

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Vậy lúc nào rảnh thì đến nhà chị chơi nhé.”

Chị Triêu tiễn Khương Tô lên xe, nhẹ giọng nói: “Có việc gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho chị.” 

“Được, chị Triệu.”

Khương Tô mím môi cười.

“Cậu Ban, lái xe đi.”

Bà Trương nói với tài xế.

Người lái xe ngay lập tức khởi động xe và đưa Khương Tô trở về.

——

Lần này, lời đồn thổi về Khương Tô lại truyền tai nhau như bão tố.

Có người nói Khương Tô là con gái của lão Tôn, có người nói Khương Tô là con của ông với tình nhân, do người phụ nữ đó đã chết nên giao lại cho lão Tôn. 

Nhưng mọi người đều bày tỏ sự khó hiểu về việc Khương Tô và lão Tôn chuyển đến "ngôi nhà ma".

Người ở nơi khác không biết chuyện về ngôi nhà ma này là sự thật hay chỉ là lời đồn, nhưng những người sống ở nơi đây đều biết rất rõ.

Cũng có vài người đến khuyên lão Tôn.

Họ nói ông già rồi đừng có đem cái mạng nhỏ của ra đùa giỡn.

Lão Tôn cười bí ẩn.

Sau này, cũng không còn ai nhắc lại chuyện đó nữa, họ chỉ hỏi thăm lão Tôn về chuyện của Khương Tô.

Lão tôn cũng chỉ cười chứ không trả lời câu nào.

Vì vậy, thân phận của Khương Tô đã trở thành một bí ẩn.

Cũng có không ít lời bàn tán sau lưng nói Khương Tô tới đây là để chia tà sản với lão Tôn.

—— 

Khương Tô không chủ động liên lạc với bà Trương, nhưng qua ngày hôm sau bà Trương đã hẹn Khương Tô đến uống trà chiều.

Mãi cho đến khi Khương Tô tới nơi, cô mới nhận ra uống trà chiều là giả, giới thiệu khách hàng cho cô là thật.

Một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi uống trà chiều với bà Trương.

“Khương Tô, mau tới đây. Để tôi giới thiệu với cô, đây là Trịnh phu nhân."

Bà Trương lại giới thiệu: “Chị Trịnh, đây là tiên cô mà tôi đã nhắc đến với chị”

“Ồ”

Bà Trịnh nhìn ra trong mắt Khương Tô hiện lên sự dò xét, bà ta cũng không chút do dự nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt có chút nghi hoặc, tuy rằng bà Trương có kể cho bà ta nghe về sự kì lạ của vị tiên cô này, nhưng nhìn bộ dạng của Khương Tô lại không giống như những gì bà ta đã tưởng tượng.

Khi bà Trịnh nhìn Khương Tô, Khương Tô cũng đang nhìn bà ta, cô không quá chú ý đến dáng người hơi béo của bà ta, trong mắt Khương Tô, cô chỉ nhìn thấy con người xanh biếc và tròng mắt trắng đục.

“Gần đây bà Trịnh có gặp phải chuyện khó khăn gì sao?”

Khi nói chuyện công việc, Khương Tô không thích vòng vo, luôn thích đi thẳng vào vấn đề.

Bà Trịnh nhìn sang bà Trương, thấy bạn mình như vậy bà Trương mới gật đầu nói: "Chị cứ nói chuyện của mình cho tiên cô đi." 

Bà Trịnh hướng mắt nhìn Khương Tô, cô gái đang ngồi đối diện với bà, do dự một hồi rồi mới quyết định nói: “Chuyện là như thế này…”

Hóa ra bà Trịnh có một cô con gái mười bảy tuổi năm nay sắp thi đại học.

Kể từ năm ngoái, con bé luôn bị bóng đè.

Khi con gái giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, cô bé thấy mình không thể cử động được, cũng không thể phát ra âm thanh gì.

Sau khi nghe con bé kể chuyện này ra, bà Trịnh đã dẫn con bé đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ tâm lý chỉ nói đó là do con bé sắp phải đối mặt với kỳ thi đại học, lo lắng và quá áp lực, đồng thời bác sĩ đã hướng dẫn một số phương pháp giảm căng thẳng và thư giãn thần kinh, sau đó còn thêm một số thuốc.

Nhưng bệnh tình của con bé lại không hề thuyên giảm mà ngược lại còn nặng hơn, trước đây mỗi tuần chỉ bị một hai lần, nhưng dạo gần đây hầu như đêm nào cũng bị.

Dù bà đã cho con gái đổi chỗ ở nhưng con bé vẫn tiếp tục tình trạng này. Thấy tinh thần con gái ngày càng sa sút, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, gần đây con bé bắt đầu có dấu hiệu của trầm cảm.

Bà Trình từng bàn với chồng về chuyện mời đạo sĩ về xem, nhưng chồng bà ta - một quan viên công chức nhà nước la mắng, không cách nào thuyết phục bà ta đành từ bỏ chuyện này.

Sau đó, bà ta bí mật đưa con gái lên chùa cúng kiến.

Các sư thầy trong chùa cũng không nhìn ra là nguyên nhân gì.

Hôm nay, tình cờ bà Trịnh qua trò chuyện với bà Trương, có nhắc tới vấn đề đang xảy ra với con gái mình, bà Trịnh lập tức nghĩ tới Khương Tô nên đã kêu người gọi cô đến.

Khương Tô bình tĩnh lắng nghe, rồi hỏi bà Trịnh: “Bây giờ con gái bà đang ở đâu?"”

Bà ta liền trả lời: “Đang ở trường, 5:30 mới tan học.”

Khương Tô đứng dậy nói: “Bây giờ bà dẫn tôi đến gặp cô ấy đi.”

Bà ta ngạc nhiên nhìn cô: “Bây giờ luôn sao?”

Khương Tô ngửa đầu nhìn trời rồi lại gật đầu: "Đúng, ngay bây giờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play