Thực hiện: Clitus x T Y T
Thư ký Châu hơi sửng sốt, anh gật đầu với Khương Tô: “Tôi tên Châu Lục, là thư ký của giám đốc Trương.”
Khương Tô cười với anh, sau đó liếc mắt nhìn lão Tôn một cái.
Lão Tôn gật gật đầu, tiến lên mời thư ký Châu và vệ sĩ đi ra ngoài.
Thư ký Châu đứng bên ngoài, không nhịn được cau mày một cái.
“Khụ, cái đó…” Trương Kì Phong vừa muốn lên tiếng.
“Ngồi đi.” Khương Tô hòa ái nói.
Trương Kì Phong không khỏi liếc nhìn vợ mình một cái, bà Trương trái lại thản nhiên ngồi xuống, Trương Kì Phong thấy vậy cũng ngồi xuống theo.
Rõ ràng trước mặt ông chỉ là một cô gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, nhưng Trương Kì Phong lại có cảm giác bó tay bó chân, trong lòng ông cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Khương Tô không nói vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cả đời này của ông có hai quý nhân, một người là vợ ông, chỉ cần ông và vợ gia đình hòa thuận đầm ấm không ly hôn, có thể đảm bảo tài lộc dồi dào.”
Trương Kì Phong nhìn thoáng qua vợ mình, nghĩ đến bản thân trước khi quen biết bà ấy, làm gì cũng thất bại, lúc nào cũng cảm thấy bản thân quá xui xẻo, mà sau khi kết hôn, vận may giống như được sửa lại, mọi chuyện hết thảy đều suôn sẻ.
Lúc này nghe Khương Tô nói như vậy, ông thật sự đã tin ba phần, đến hai chữ tiên cô cũng cam tâm tình nguyện gọi, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu tiên cô à, cô nói có hai quý nhân, vậy một người còn lại đâu?”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tô khẽ nhếch lên, ánh mắt phủ đầy sương mù trở nên trong trẻo như nước: “Quý nhân còn lại đương nhiên chính là tôi, giúp ông cản tai họa, tránh tử nạn, bảo đảm ông một đời bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi.”
Có vụ tai nạn xe tối hôm qua làm nền, tuy Trương Kì Phong cảm thấy chuyện này thật tà môn ngoại, nhưng bản thân là người vừa đi dạo một vòng trước quỷ môn quan trở về, hiện trường xảy ra tai nạn ông cũng tận mắt chứng kiến, bây giờ tài xế vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, trong thâm tâm ông cũng đã có mấy phần tin tưởng.
Ông lại nhìn vị “tiên cô” này.
Tuy thoạt nhìn giống như một cô gái nhỏ, nhưng khi đôi mắt kia bình tĩnh nhìn chằm chằm ông, khiến ông thật sự có chút cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này thật đúng là không phù hợp.
“Chuyện đó... tiên cô, cô xem thử giúp tôi, để cảm ơn cứu mạng của cô tối qua, tôi đặc biệt kêu người chuẩn bị chút quà mọn.”
Trương Kì Phong nói xong, bèn kêu thư ký Châu mang “hậu lễ” vào.
Khương Tô ngồi yên không nhúc nhích, để lão Tôn nhận lễ.
Khương Tô cười tủm tỉm: “Lần sau không cần tặng quà cáp, trực tiếp đưa tiền là được.”
...
Trương Kì Phong với bà Trương hiển nhiên đã bị phong cách thẳng thắn nói huỵch toẹt ra của Khương Tô đánh cái không kịp trở tay.
Bà Trương phản ứng lại trước, cười cười nói: “Tiên cô tính tình thật ngay thẳng.”
Khương Tô cũng cười không nói gì thêm.
——
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ, tiên cô cứ gọi.” Kì Phong đưa một tấm danh thiếp qua, lần này vẫn là lão Tôn nhận lấy.
“Chúng tôi cũng không quấy rầy nữa, xin phép đi trước.” Trương Kì Phong nói xong bèn đứng lên.
“Ông đi trước đi.” Khương Tô nhìn về phía Trương phu nhân: “Phu nhân xin ở lại một chút.”
Bà Trương kinh ngạc nhìn cô.
Trương Kì Phong nhìn thoáng qua Trương phu nhân: “Vậy tôi vào xe trước đợi bà.”
Bà Trương cũng rất tò mò, không biết tiên cô này muốn nói riêng chuyện gì với mình, khẽ gật đầu ngồi xuống.
Lão Tôn đưa Trương Kì Phong ra ngoài, trong phòng chỉ có lại Khương Tô và Bà Trương.
Khương Tô không nói lời vô ích, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Trương gần đây có kiếp đào hoa. Nếu phu nhân có yêu cầu gì, có thể tới nhà tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Bà Trương vô cùng sửng sốt.
——
“Vợ à, vừa nãy tiên cô kêu một mình bà ở lại nói gì thế?” Bà Trương lên xe, Trương Kỳ Phong liền tò mò hỏi.
Bà Trương liếc xéo ông ta một cái: “Cô bé nói ông ngoại tình, dặn tôi cẩn thận.”
Trong lòng Trương Kì Phong lập tức hồi hộp, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bà Trương nhìn sắc mặt Trương Kì Phong, nhất thời rùng mình, nhưng cũng không thẳng thắn vạch trần, chỉ sâu kín nhìn móng tay mình mới làm, nói: “Vừa rồi tiên cô đó đã nói rồi, tài lộc nửa đời sau này của ông đều dựa vào tôi cả. Lão Trương, ông đã lớn tuổi rồi, cũng đừng nổi lên suy nghĩ xấu xa gì. Nếu tôi biết ông học theo đám đàn ông bên ngoài, bao nuôi tình nhân gì đó, ông biết tôi sẽ làm thế nào chứ.”
“Bà nói gì thế! Tình cảm tôi dành cho bà thế nào bà còn không rõ sao! Hơn nữa, phụ nữ bên ngoài gì đó, sao có thể bằng một đầu ngón tay của bà?” Trương Kì Phong lời lẽ chính đáng nói, cuối cùng, còn không quên bôi nhọ Khương Tô một phen: “Bà xem đi, lời của tiên cô gì đó không thể tin hoàn toàn đâu…”
——
Một tuần sau, bà Trương tìm đến nhà Khương Tô.
Sau khi được Khương Tô nhắc nhở, bà trở về liền dấy lên lòng nghi ngờ, cuối cùng tìm thấy một sợi tóc đen dài không phải của bà, dính trên áo sơ mi của Trương Kì Phong, còn phát hiện thỏi son mà người phụ nữ kia “cố ý” đánh rơi trên xe.
Bà mời thám tử tư theo dõi một tuần cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể đến tìm Khương Tô giúp đỡ.
“Phu nhân muốn thế nào? Muốn bắt gian tại trận, có chứng cứ rồi ly hôn với ông chủ Trương, hay chỉ cảnh cáo ông ta, mong ông ta hồi tâm chuyển ý, quay về làm người chồng tốt của bà?” Khương Tô hỏi.
Bà Trương sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ đến. Bây giờ tôi muốn biết người phụ nữ đó là ai rồi tính sau.”
Khương Tô hỏi: “Tóc của người phụ nữ kia, bà vứt rồi sao?”
Bà Trương cúi đầu lấy một túi zip trong suốt từ trong túi xách ra, bên trong có một sợi tóc đen dài.
Sau khi phát hiện sợi tóc này, người đầu tiên mà bà nghĩ đến là Khương Tô, bà nghĩ có lẽ sợi tóc này có thể còn có tác dụng.
Trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, lão Tôn đã chuẩn bị xong những công cụ Khương Tô yêu cầu.
Một cái chậu than.
Mấy tờ giấy vàng.
Một bình nhỏ đựng chu sa.
Một cây bút lông.
Lão Tôn bày xong bút lông, cười với bà Trương: “Tổng cộng hai vạn, không cho thiếu, cũng không giảm giá, có hỗ trợ thanh toán qua Wechat của Alipay.”
Bà Trương ngẩn ra, sau đó hơi mỉm cười, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, để lên bàn: "Trong này có mười vạn. Nếu tin tức điều tra chính xác, tôi còn giới thiệu cho tiên cô thêm mấy mối làm ăn, bảo đảm tiên cô sau này tiền vô như nước.”
Khương Tô cong môi cười, nhìn về phía bà, trong ánh mắt mang theo chút tán thưởng: “Tôi rất thích phu nhân.”
Bà Trương nhướng mày.
Khương Tô cuối cùng đứng lên dời bước đến trước bàn, ngón tay da thịt mịn màng cầm lấy bút lông, chấm chút chu sa, tô tô vẽ vẽ trên giấy vàng, vẽ ba lá bùa mà Trương phu nhân xem không hiểu.
Sau đó viết chữ Trương ở giữa ba lá bùa.
Môi đỏ mọng kiều diễm ướt át như tường vi khẽ mở, dùng tốc độ cực nhanh niệm thần chú gì đó.
Thần chú tạm dừng trong nháy mắt.
Chỉ thấy giấy vàng đang được kẹp giữa ngón tay thon dài trắng nõn kia đột nhiên cháy bừng lên.
Ngọn lửa phừng lên làm cho khuôn mặt trắng như tuyết của Khương Tô càng thêm phát sáng.
Đây là lần đầu tiên bà tận mắt chứng kiến trường hợp như vậy, bà Trương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Khương Tô không chút hoang mang, ném tấm giấy vàng bốc cháy vào chậu than, sau đó cũng ném sợi tóc được gói kín trong túi nhỏ vào.
Chỉ ngửi thấy mùi khét nhàn nhạt xuất hiện trong không khí.
Khương Tô nhìn chăm chú vào đám lửa, hơi hơi híp mắt, không lâu sau lá bùa và tóc trong chậu than đã bị thiêu đốt còn mỗi tro tàn.
“A! Coi chừng bỏng!” Bà Trương thấy Khương Tô cứ vậy duỗi tay vào chậu than, nhất thời sợ hãi la lên.
Khương Tô cười, tay nhỏ trắng nõn vẫn tiếp tục duỗi vào chậu than, cứ như không có cảm giác nóng, vươn tay vuốt thẳng tro tàn của giấy bùa đọng dưới đáy chậu.
Bà Trương kinh ngạc nhìn một màn này, không nói nên lời.
Khương Tô phủi phủi tro trên tay, sau đó nói: “Người phụ nữ này là người bên cạnh ông chủ Trương, lông mày nhạt, mắt đầy tròng trắng, xương gò má cao,... Quan trọng nhất là, họ Dương, Dương trong Thủy Tính Dương Hoa*.
(*) Chỉ người lả lơi như ong bướm.
Những đặc trưng Khương Tô nói nãy giờ khiến trong đầu bà hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ như thế, bà tức khắc cười khẩy ra tiếng: “Thảo nào tôi tìm được không ít thứ, hóa ra là cô ta.”
“Xem ra phu nhân đã có mục tiêu rồi.” Khương Tô nói.
Bà Trương nói: “Tôi sẽ điều tra lại một chút, nếu xác thực đúng là cô ta, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đến cửa tạ ơn."
Khương Tô hỏi: “Bà muốn đến công ty của ông chủ Trương sao?”
Bà hỏi: “Không được sao?”
Bà tưởng có gì cần kiêng cữ.
“Dẫn tôi đi cùng đi.” Khương Tô cười tủm tỉm nói.
——
Bà dẫn Khương Tô đến công ty Trương Kì Phong rồi, ông ta mới nghe được tin tức.
Dương Mỹ đang ngồi trên đùi ve vãn ông ta, tính toán lừa ông ta mua cho mình chiếc túi xách LV mẫu mới nhất.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Thư ký Châu mặt không biểu cảm nói: “Giám đốc Trương, phu nhân đến rồi, hiện tại đang lên thang máy.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Cái gì?!” Trương Kỳ Phong tức khắc cực kỳ sợ hãi, đẩy cô nhân viên xinh đẹp đang ngồi trên đùi mình xuống.
Dương Mỹ chật vật đứng vững, cũng có chút bối rối: “Vậy giám đốc Trương, tôi ra ngoài trước.”
Sau đó liền đi ra ngoài.
“Đi đâu hả?”
Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nhìn bà Trương đứng trước cửa, Dương Mỹ lập tức sợ đến mặt không còn giọt máu: "Bà, bà chủ..."
Thư ký Châu đứng lùi sang một bên, cung kính nói: “Phu nhân.”
Ánh mắt lướt sang bên cạnh, nhìn thấy "tiên cô" đó đang cười tủm tỉm nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Thư ký Châu, đã lâu không gặp.”
Thư ký Châu sững sờ một lúc, không biết vì sao cô cùng phu nhân tới công ty, chỉ là duy trì lễ phép hơi hơi gật đầu.
Bà Trương nói: “Thư ký Châu, giúp tôi dẫn cô Khương đi tham quan công ty, tôi muốn nói mấy câu với giám đốc Trương.”
Thư ký Châu nhìn về phía Trương Kì Phong, ông ta giờ đây đã là ốc không mang nổi mình ốc, mặt đầy mồ hôi.
Bà nhếch mày, lạnh lùng nói: “Sao hả? Anh không muốn làm theo lời nói của tôi sao?”
“Vâng tôi đi ngay, phu nhân.”
Thư ký Châu xoay người đi ra ngoài, nói với Khương Tô: “Cô Khương, mời sang bên này.”
Dương Mỹ thấy thế cũng muốn đi theo ra ngoài.
Bà Trương thuận tay đóng cửa lại, cười khẩy với cô ta.
——
Khương Tô vừa rồi đến công ty với bà Trương.
Các nhân viên đều đoán Khương Tô có thể là họ hàng của bà chủ, dẫn đến công ty chơi, bằng không cũng sẽ không khiến thư ký Châu, tâm phúc của giám đốc Trương đích thân tiếp đãi.
Các nhân viên nam nhìn thấy Khương Tô thì mắt phát sáng.
Thật sự quá xinh đẹp, ở trong cuộc sống hằng ngày rất khó nhìn thấy cô gái vừa xinh đẹp lại nhỏ tuổi như vậy.
Nét đẹp của Khương Tô không chỉ đơn thuần là xinh đẹp, mà là vẻ đẹp mang theo tiên khí, gặp qua một lần khó có thể quên.
Mà không ít nhân viên nữ đang âm thầm thảo luận xem Khương Tô dùng loại phấn nền gì, sao hiệu quả tự nhiên như vậy, cũng nhìn không ra son môi là màu số mấy, tôn gương mặt trắng lên như thế.
Thư ký Châu lại chau mày, hiển nhiên tâm tư của anh ta không nằm trên người Khương Tô.
Đang ngây người không tập trung thì nghe thấy một tiếng kêu mềm mại.
Thư ký Châu kinh ngạc một chút, theo bản năng chìa tay: "Cẩn thận."
Khương Tô được anh ta kịp thời ôm vào lòng, tay chống lên ngực hắn, từ trong lòng ngực anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào phủ đầy sương lúc này lại trong veo như nước, tựa chú nai con bị dọa sợ, cất tiếng yếu ớt nói: "Cảm ơn anh ..."
Bất ngờ đến không kịp trở tay, thư ký Châu cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó đụng phải.