Thực hiện: Clitus x T Y T
Bầu trời tháng 3 se se lạnh.
8 giờ sáng, Bắc Thành bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Phạm vi bán kính 5 mét sẽ không thể phân biệt rõ mặt từng người, bán kính 10 mét càng không phân biệt được nam nữ.
Nhìn từ xa, những tòa nhà cao tầng như đang lơ lửng trên không trung, sương mù dày đến nỗi khiến mọi người cảm thấy bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật từ trong sương mù chui ra.
Người dân ở đây đã quá quen với cảnh này, họ vẫn đi làm, đi học như mọi ngày.
Vì quanh năm đều bị sương mù bao phủ.
Bắc Thành còn được gọi là Vụ Thành.
Khu phía Đông của Vụ Thành có một ngôi nhà ma lịch sử lâu đời.
Người ta đồn rằng ngôi nhà này có tuổi đời hàng trăm năm, trên thực tế, nó chỉ mới xuất hiện cách đây vài thập niên.
Lão Tôn sống cạnh ngôi nhà ma, năm nay đã 55 tuổi, cũng không còn trẻ, thứ còn duy trì tới bây giờ là làm việc và nghỉ ngơi.
Lão Tôn hành nghề thầy bói, không ai biết họ tên của ông là gì, từ nhỏ ông đã sống ở khu này, không có người thân cũng không có bạn bè.
Nơi đây là một khu phố cũ, trải qua vài thập niên, có không ít người đã rời đi.
Từng là người con người cháu trong mắt mọi người, thời gian chậm rãi trôi, ông trở thành chú Tôn, những năm gần đây đã trở thành người ông trong mắt mọi người.
Đêm nào, ông cũng đi ngủ lúc hai, ba giờ sáng, ngủ thẳng đến trưa, hôm sau thì xách lồng chim đi dạo, sẵn tiện ra chợ mua ít thức ăn, khi nào ăn thì chuẩn bị trước một ít, rồi thay đồ, chuẩn bị đạo cụ, xách lồng chim ra cầu vượt hành nghề bói toán.
Ban đêm, bầu trời tối đen, sau khi kết thúc công việc, ông chọn bừa một quán ăn để kiếm gì nhét bụng, món ưa thích nhất của ông vẫn là ma lạt thang của một quán ăn lâu đời trong ngõ, ông thêm ba thìa ớt, nửa thìa đường, nửa thìa dầu mè, khuấy đều là xong.
Lão Tôn là một người tốt tính, luôn nở nụ cười với mọi người, chưa bao giờ thấy ông nổi giận với ai, nhưng lão Tôn luôn tỏ ra thần bí, nhìn thì có vẻ hòa nhã dễ gần nhưng ông lại không thân thiết với bất kỳ ai.
Cộng thêm công việc bói toán khiến ông thêm phần thần bí.
Tối qua, lão Tôn vừa đuổi một thanh niên đang muốn trèo tường vào nhà ma để phát sóng trực tiếp, vì ngủ trễ nên ông đã ngủ đến 2 giờ 30 phút chiều hôm sau, ông gọi ít bánh bao của một quán ăn nhỏ. 4 giờ, ông đi ra cầu vượt bày hàng.
Lão Tôn mặc một chiếc áo choàng màu xanh xám.
Trời mùa xuân se lạnh, không biết ông mặc bao nhiêu chiếc áo len bên trong, nhìn có hơi phồng.
Nếu biết được hôm nay gặp ai, có đánh chết lão Tôn cũng không mặc như vậy.
Ông lần lượt bày lồng chim, bình giữ nhiệt và một cặp hình nhân để tán gẫu lên bàn, sau đó gập mở chiếc ghế nhỏ, chờ khách đến.
Nhiều năm gần đây, công việc này càng ngày càng suy thoái.
Ở nơi khác, hiếm khi thấy thầy bói bày sạp ven đường.
Nhưng trên cây cầu vượt này, mấy chục năm qua, lão Tôn vẫn cặm cụi như mọi ngày, ai mới chuyển tới đều rất ngạc nhiên, còn mọi người thì đã quá quen thuộc với hình ảnh này.
Lão Tôn đã già, ngồi yên một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, một lúc sau, hai mắt bắt đầu híp lại.
Người ta nói rằng, khi còn trẻ lão Tôn rất hiền và đẹp trai, công việc tuy không mấy triển vọng nhưng vẫn có không ít cô gái thích gương mặt đẹp trai đó của ông.
Khi còn đôi mươi, chưa bao giờ thấy ông tìm bạn đời cho mình, khi về già, mọi người đều nói ông đã kiếm được rất nhiều tiền, cũng không ít người mai mối cho ông nhưng đều bị ông từ chối.
Người trong khu này truyền tai nhau kể, khi trẻ ông từng có một cô bạn gái, một cô gái nhỏ xinh đẹp như tiên nữ, hai người họ sống chung với nhau ở đây từ trước, nhưng sau đó lại có lời đồn cô gái nhỏ đó đã bỏ trốn theo người đàn ông giàu có hơn, bỏ rơi lão Tôn ở đây một mình.
Ai cũng nói lão Tôn đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc coi bói với xem phong thủy, nhưng sự thật là ông vẫn luôn ở đây để canh giữ ngôi nhà ma, ông chưa từng có đối tượng kết giao, ông chỉ muốn đợi cô gái nhỏ đó quay trở về, sự chờ đợi này cũng đã hơn ba mươi năm.
Có người từng nửa đùa nửa thật hỏi ông, ông chỉ cười rồi nói không có.
Ông không chờ đợi cô ấy, ông chỉ đang cố gắng níu giữ giấc mộng hão huyền của mình, không muốn tỉnh dậy.
Không biết qua bao lâu, ông Tôn bị lay tỉnh.
"Lão Tôn! Lão Tôn! Dậy đi!"
Lão Tôn mở mắt ra, trước mặt là một gương mặt to béo được phóng to, lão Tôn hỏi: "Mập, sao vậy?"
Người đàn ông mập mạp đã hơn hai mươi, mặc một bộ đồ đồng màu, khoác thêm một chiếc áo lông màu đỏ tươi vô cùng sặc sỡ, anh Mập là cháu nội của bà Lý nhà kế bên, vì lúc nhỏ có thân hình mập mạp nên mọi người trong khu đã đặt biệt danh cho anh ta - Mập, cũng không còn ai nhớ rõ tên thật của anh Mập là gì.
Anh Mập đã tốt nghiệp khi hơn hai mươi tuổi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được việc làm thích hợp, dạo trước anh Mập và ba mẹ có một ít mâu thuẫn nên anh đã ôm đồ sang đây ở với bà hai ba tháng nay, khi thấy bà nội gọi ông là Lão Tôn, anh Mập không biết trên dưới cũng học đòi gọi theo.
Nghe Lão Tôn hỏi, anh Mập nhất thời chưa trả lời được, tay chống gối, thở hổn hển: "Lão, lão..."
Lão Tôn vừa mở nắp bình giữ nhiệt, vừa nói: "Đừng có gấp, hít sâu mấy hơi rồi từ từ nói."
Anh Mập thở phì phò được một lúc, sau đó trợn tròn mắt nhìn Lão Tôn, hít sâu nói: "Hình như là người thân của ông tới! Họ nhờ tôi tìm ông quay về dùm!"
"Người thân? Người thân từ đâu ra?"
Lão Tôn vừa nói xong, tay cầm nắp bình giữ nhiệt chợt run rẩy, ông nhìn sang anh Mập, đáy mắt xuất hiện một tia mãnh liệt: "Người thân mà cậu nói có phải là một cô gái không?"
Anh Mập vừa thở vừa nói: "Đúng rồi! Một cô gái rất xinh đẹp! Giống như búp bê vậy... Lão Tôn, ông không sao chứ?"
Anh Mập phát hiện Lão Tôn có chỗ gì đó không ổn.
Ông nghe như sét đánh ngang tai, đôi tay run run như người bệnh Parkinson.
Tay cầm nắp bình đã run bần bật, giọng nói cũng run run, ông hỏi anh Mập: “Bao nhiêu tuổi? Cô gái đó trông bao nhiêu tuổi? "
Anh Mập nói: "Lớn nhất cũng 16 17 tuổi."
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng vang.
Bình nước trong tay lão Tôn đã rơi xuống đất, nước sôi văng tung tóe, lão Tôn đột nhiên đứng bật dậy.
Anh Mập giật mình, lùi lại một bước, sau đó lại thấy lão Tôn chạy như điên về nhà.
Anh Mập rất sợ hãi, anh không ngờ đã từng này tuổi mà lão Tôn có thể bùng nổ sức mạnh được như thế! Khi anh lấy lại tinh thần, lão Tôn đã chạy tới dưới chân cầu, anh Mập chợt phát hiện Lão Tôn cứ như vậy mà chạy luôn, còn quầy hàng vẫn nằm yên ở đây, anh ta chòm ra lan can cầu vượt hét to: "Lão Tôn! Còn quầy hàng! Còn con chim của ông nè!"
Lão Tôn làm như không nghe thấy gì, chạy thẳng một mạch không quay đầu lại.
Từ trước tới nay ông chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Ông như không muốn sống nữa, chạy một hơi qua mấy con phố liền, người qua đường còn tưởng ông bị điên.
"Lão Tôn! Làm sao vậy!"
Một số người quen gọi với hỏi.
Lão Tôn như không nghe thấy, cứ đâm đâm chạy về nhà.
Cho đến khi cách nhà còn 50m, anh không chạy nữa, không phải là ông không còn sức, mà là khi nhìn thấy người đó chân ông như nhũn ra.
Lão Tôn đứng ở đó, dưới chân như bị đóng đinh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng đang đứng ngoài cửa sân.
Là cô ấy.
Đúng vậy.
Chính là cô ấy.
Đừng nói chỉ là một bóng lưng.
Cho dù cô có hóa thành tro ông cũng có thể nhận ra.
Ông chống đỡ dựa vào tường, lê đôi chân yếu ớt, từng bước đi qua.
Cũng không biết lúc này trong lòng ông là vui hay buồn, giống như đang đi trên mây, có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào, rồi sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh.
Khi còn cách vài mét, môi ông run run: "Khương Tô?"
Giọng ông run rẩy tột độ.
Bóng người từ từ quay lại.
Thời gian sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai, chỉ bỏ rơi mỗi cô.
Khuôn mặt tinh xảo như được tạo hóa dày công tốn sức tạo nên, ngay cả thời gian cũng không nhẫn tâm để lại vết tích của năm tháng lên khuôn mặt này.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Sau 30 năm, cô vẫn là một cô gái trẻ.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, nhưng làn da của cô còn trắng hơn chiếc áo mấy phần, mái tóc đen dài xoăn nhẹ như tảo biển, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô to cỡ một bàn tay, da mặt có phần trắng ngời hơn, cằm nhọn như một chú mèo con, làn da trắng mịn như sữa, trên gương mặt gầy gò trắng nõn này là một đôi môi đỏ mọng, đường nét khuôn mặt tinh xảo tới mức không thật, cô giống như một con búp bê, đẹp tinh xảo, đuôi mắt hơi xếch, con ngươi đen láy, đôi mắt sáng như lồng đèn giữa đám sương mù trên đỉnh núi.
Cô quay lại nhìn ông, sương mù trong mắt dần biến mất, cô chợt sửng sốt, sau đó là chau mày, bất mãn trách cứ: “Sao cậu về lâu thế?”
Lão Tôn như trở về 30 năm trước, khi ông ra ngoài mua đồ ăn cho cô, lúc quay lại cũng là dáng vẻ này.
Lúc ấy ông chỉ mỉm cười, không cố giải thích rằng mình đã chạy nhanh hết sức.
Nhưng bây giờ, ông không thể cười nổi.
Cô lại chợt nói: "Cũng phải, cậu đã già rồi."
Lão Tôn như bị sét đánh, lập tức trở về hiện thực.
Ông không thể không tự nhìn lại bản thân.
Chiếc áo dài màu xanh xám đã bạc màu, bên trong áo là mấy chiếc áo len, nhìn rất cồng kềnh, đôi bàn tay cũng đã nhăn nheo như vỏ cam, đây không còn là đôi tay mà ông dùng để chải tóc, nấu cơm cho cô.
Nhìn cô thêm một lần nữa.
Từ sâu trong đáy lòng, ông không khỏi thấy xấu hổ.
Nước mắt trào ra, nhưng ông lại nở một nụ cười: "Ừ, tôi già lắm rồi."
Bên cạnh Khương Tô là một con mèo đen có hai màu mắt khác nhau.
Một vàng một xanh, có chút kỳ lạ, nhưng con mèo đen này lại rất béo, cái bụng gần như chạm sát đất, đây là con mèo béo nhất mà lão Tôn từng gặp, một người một mèo nhìn nhau một cái, mèo đen ngẩng cổ lên, vẻ mặt đắc ý quay đi, dường như lão Tôn cảm thấy được ánh mắt khinh thường của mèo đen, sau đó mèo đen lắc mông quay người đi theo Khương Tô vào nhà.
Ngay sau khi bước vào nhà, nó nhẹ nhàng phóng thân hình béo ụ của mình lên sofa, chiếm ở giữa như một trưởng bối trong nhà, một giây sau đã bị Khương Tô nắm cổ, nó kêu "Ngao ~" một tiếng rồi bị ném sang một bên.
Ông vừa ngồi xuống thì tiếng của anh Mập từ ngoài vọng vào: "Lão Tôn! Lão Tôn!"
"Tôi ra ngoài xem sao."
Lão Tôn nói một tiếng với Khương Tô rồi mới đi ra ngoài.
Anh Mập đứng giữa sân, tay xách nách mang từ bàn ghế tới lồng chim, vừa thấy lão Tôn liền bắt đầu càm ràm: "Lão Tôn, ông không cần bàn ghế với lồng chim nữa đúng không!"
Lão Tôn vừa nhận lại đồ vừa liên tục nói cảm ơn.
Anh Mập nhiều chuyện hỏi: "Lão Tôn, đó là ai vậy? Con gái của anh hả? "
Mặt ông chợt biến sắc, mặt mày như có mây đen: "Đừng hỏi chuyện không nên hỏi."
Anh Mập bị ông dọa, giận dỗi bỏ đi.
Lão Tôn cầm lồng chim vào nhà.
Vừa đặt lồng chim xuống bàn, ông thấy một đốm đen lao như chớp về phía mình, sau đó là tiếng hét thất thanh vô cùng sợ hãi của con sáo trong lồng: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Hai cái chân béo ú của con mèo đen đang mắc kẹt giữa khe hở của cái lồng, chỉ vừa đủ lọt một phần nhỏ xíu, không thể tiến sâu hơn, nó gầm gừ, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm con sáo, rồi "ngao, ngao" uy hiếp.
Con sáo cũng thuộc dạng thành tinh, thấy mèo đen không làm gì được mình, nó bắt đầu thể hiện, vừa kêu quạc quạc vừa chửi bậy.
Hai đứa nó như đang đấu võ mồm với nhau.
Lão Tôn chỉ có thể treo con sáo lên.
Mèo đen thì ngồi xuống bên cạnh Khương Tô, mắt vẫn nhìn chằm chằm con sáo, chân thì cào cào trên sofa.
Trước Khương Tô, một ông già đã ngoài năm mươi vẫn là cậu bé mấy chục năm trước, vẫn luôn cẩn trọng và lễ phép.
Ông không hỏi tại sao năm đó Khương Tô lại bỏ đi.
Ông cũng không hỏi tại sao bây giờ Khương Tô quay lại.
Cứ như thể, ba mươi năm qua cô chưa từng bỏ rơi ông.
Ông dè dặt hỏi cô: “Cô có đói không? Nếu đói thì chúng ta ra ngoài ăn, còn không thì đợi một xíu, để tôi đi chợ kiếm gì làm món ngon ngon cho cô. "
Mấy người bán rau chưa bao giờ thấy lão Tôn vui vẻ như vậy.
"Lão Tôn, có chuyện gì vui sao! Mặt đỏ cả lên, nhà có khách hả sao mua nhiều rau thế?"
Lão Tôn tay xách cả chục túi đồ, một mình mua ba con cá.
Ông không có thời gian để nói chuyện, chỉ qua loa vài câu rồi cười, rồi nhanh chóng chạy như bay về nhà.
Suốt dọc đường, chân ông như có gió, vội vã chạy về nhà, thấy nhà trống không, trong lòng chợt chùng xuống, toàn thân lạnh toát, chân cũng bủn rủn.
Sau khi bình tĩnh lại, ông thấy con mèo đen vẫn đang nằm trên sofa, mắt to mắt nhỏ với con sáo của mình, ông chợt cảm thấy yên tâm, cất đồ sang một bên, ông chạy vào phòng ngủ.
Thấy Khương Tô trầm tĩnh đắp chăn ngủ trên giường của mình.
Tim lão Tôn mới bình tĩnh trở lại.
Cô thật sự đã trở về.