Thực hiện: Clitus x T Y T
Lão Tôn đứng ngoài cửa, lén lút dựng thẳng lỗ tai tập trung nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tuy ông biết rõ Khương Tô có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng đã qua mấy chục năm xảy ra không ít chuyện, ông vẫn có chút bất an.
Thời gian từ lúc Khương Tô đi vào đến khi cô trở ra, có lẽ chưa đến năm phút.
Cửa vừa mở ra.
Lão Tôn lập tức nghênh đón.
"Bên trong thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào?"
Khương Tô ngáp một cái, đôi mắt phủ đầy bọng nước: "Đi thôi, cần phải mua một ít đồ."
Lão Tôn nhanh chóng theo sau, ông không khỏi tò mò mà quay lại nhìn phía sau, chỉ thấy phòng khách u ám trống rỗng.
Trên thực tế, trong phòng khách lúc này, một đám hồn ma đang quỳ rạp dưới đất, đầu cúi sát, cung tiễn sát tinh ra ngoài.
Khương Tô mua sắm từ trước tới nay đều tuân theo một nguyên tắc.
Chỉ mua đồ đắt tiền, cần thiết hay không, không quan trọng.
Lão Tôn mang theo số tiền mà ông tích góp cả đời, vui vẻ hớn hở đi theo sau quẹt thẻ thanh toán hóa đơn cho Khương Tô, dù Khương Tô mua đồ đắt đỏ như thế nào, bất kể là mua bao nhiêu, ánh mắt của ông cũng không hề dao động, không có chút đau lòng nào, trái lại ông còn cảm thấy Khương Tô tiêu càng nhiều ông càng dễ chịu.
Mấy chục năm qua, ngoài việc trông coi nhà cho cô, ông còn tích góp không ít tiền.
Tích được càng nhiều thì trong lòng càng cảm thấy an toàn.
Ông nghĩ nếu có một ngày Khương Tô thật sự quay lại thì ông đã có rất nhiều tiền, có thể cho cô tiêu xài thoải mái.
Ông nỗ lực kiếm tiền như vậy chính là vì Khương Tô.
Thấy hai người đi với nhau, không ít lời xì xào bàn tán.
Xét theo tuổi tác, thoạt nhìn giống như cha đi cùng con gái.
Nhưng khi để ý lắng nghe một chút, thái độ nói gì nghe nấy của lão Tôn đối với Khương Tô lại không hợp lý tí nào.
Cứ như đại gia và nhân tình.
Trông lão Tôn cứ như là một tên nghèo kiết xác, tuy ông quẹt thẻ rất mạnh tay nhưng nhìn ông không hề có dáng vẻ của người giàu có.
Mà cô tình nhân Khương Tô thì lại vênh váo kiêu ngạo, nhìn một cái liền cảm thấy cô là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, quanh năm sống trong nhung lụa, dáng dấp lại còn xinh đẹp như thế.
Nói tới nói lui.
Cuối cùng cảm thấy mối quan hệ thích hợp nhất giữa hai người là một người là thiên kim tiểu thư, người còn lại là kẻ hầu người hạ đi theo.
Khi thấy Khương Tô mua nhiều đồ đắt tiền, khách VIP thế này, nhân viên bán hàng tất nhiên sẽ cúc cung tận tụy, lên lịch hẹn vào tối hôm nay sẽ giao hàng đến trước nhà cho Tô Khương.
Đến khi nhân viên bán hàng nhận được địa chỉ giao hàng thì đã bị dọa sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, cả người vả đầy mồ hôi.
Đối với tiếng tăm lừng lẫy của ngôi nhà ma này, chỉ cần là người ở Bắc Thành thì đa số mọi người đều đã nghe qua.
Ngôi nhà ma này không đơn giản chỉ là lời đồn truyền tai nhau mà nó thật sự rất quỷ dị.
Mấy chục năm trở lại đây, kể từ sau khi chủ nhà mất tích, người mới chuyển đến nhẹ thì xui xẻo không ngừng, nặng thì chết bởi đủ loại nguyên nhân bất thường.
Tính đến nay, người dọn đến rồi chết trong ngôi nhà này đã lên tới con số sáu.
Mấy năm gần đây, không còn một ai dám bén mảng lại gần ngôi nhà nói chi tới việc dọn vào ở.
Tài xế giao hàng nhân lúc lão Tôn không có ở đây, có lòng tốt nhắc nhở Khương Tô: "Cô gái à, cô là người từ nơi khác chuyển đến à? Nơi này không ở được đâu, trước đây đã có rất nhiều người chết rồi ..."
Khương Tô chỉ cười mà không nói.
Người tài xế thấy Khương Tô không để tâm đến lời khuyên của mình, cảm thấy ngượng ngùng, cũng không nói nữa, thầm nghĩ phải giao hàng nhanh nhanh rồi rời khỏi cái nơi quái quỷ này mới được.
Mà lúc này lão Tôn không khỏi chắt lưỡi trước độ sạch sẽ của ngôi nhà.
"Mấy năm nay tôi chưa từng bước vào, sao nơi này lại sạch sẽ như vậy?"
Ông sờ thử mặt bàn bằng gỗ lim trong phòng khách, một chút bụi cũng không có, sạch sẽ như vừa mới được lau chùi xong.
Lúc này, đám hồn ma ở lầu hai vừa làm tổng vệ sinh xong, mặt mày đưa đám, mệt mỏi đến nỗi nằm vắt vẻo trên xà ngang, cả đám đều mang vẻ mặt ủ rũ, cảm thấy tháng ngày tốt đẹp của chúng nó cuối cùng cũng chấm dứt rồi.
Khương Tô có lòng từ bi, cho chúng nó ở tạm trên lầu 2.
Đối với người sống thì mảnh đất này là một mảnh đất mang điềm xấu, nhưng với ma quỷ thì chính là mảnh đất phước lành.
Chúng nó đều là cô hồn dã quỷ không ai cúng bái, không có nơi để trú ẩn, buổi tối thì còn ổn, nhưng ban ngày thì không có chỗ lẩn trốn, khi gặp ánh sáng mặt trời chúng nó sẽ hồn phi phách tán.
Khương Tô không đuổi đám hồn ma này là vì mùa hè sắp đến rồi, cô sợ nhất là nóng, đặt hai con ma ở trong nhà còn mát hơn sử dụng điều hòa.
Đêm đó cô nằm trên chiếc giường mười tám vạn, ngủ một giấc ngon lành.
Đã từ rất lâu, lão Tôn làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, sau khi ở cùng Khương Tô mới từ từ điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình cho giống với cô.
Lão Tôn không biết lý do gì khiến Khương Tô đột ngột trở về.
Nhưng Khương Tô có thể trở về, ông đã cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, không còn trông mong gì hơn.
Khương Tô ngủ một mạch đến bốn giờ chiều mới chịu rời giường, nhìn thấy "đồ nghề" xem bói của lão Tôn, vẻ mặt ghét bỏ.
“Cậu tốt xấu gì cũng theo tôi mười năm, sao lại trở thành thế này?"
Lão Tôn có chút ngượng ngùng, ở trước mặt Khương Tô, ông giống như học sinh tiểu học bị cô chủ nhiệm dạy dỗ, ấp úng nói: "Bây giờ cái nghề này của chúng ta cũng không dễ dàng ..."
———
Cầu vượt bây giờ so với ngày xưa đã thay đổi rất nhiều.
Bình thường sạp hàng xem bói trên cầu vượt không hề có một chút hấp dẫn nào, mà giờ đây lại khiến người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn lại thêm một lần.
Lão Tôn hàng ngày hay ngồi trên chiếc ghế nhỏ hôm nay lại đổi thành một cô gái.
Không chỉ đơn giản là một cô gái bình thường.
Mà là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.
Là kiểu xinh đẹp mà đi làm idol, dù không biết đàn biết hát, cũng có thể dựa vào khuôn mặt mà mỗi tháng cũng có thể kiếm hơn trăm vạn.
Khương Tô ngồi trên cái ghế nhỏ của lão Tôn, con mèo đen thì nằm trên đùi, được cô ôm vào lòng vuốt ve, nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt mèo đen không hề có chút hưởng thụ nào, trái lại còn mang theo nét oán giận, Khương Tô không quan tâm híp mắt ngáp một cái, đôi mắt tràn đầy bọng nước, dường như cô sẽ ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
Còn lão Tôn, ông ngồi trên cái ghế đẩu ở bên cạnh, nhìn Khương Tô không chớp mắt.
Mắt thấy trời sắp tối.
Đèn đường bắt đầu sáng lên, đủ loại màu sắc rực rỡ từ các cửa hàng lần lượt xuất hiện, che lấp đi những ngôi sao nhỏ trên bầu trời.
"Khương Tô, bây giờ chúng ta về được chưa?" Lão Tôn cẩn thận hỏi.
"Chờ một chút." Khương Tô lại ngáp một cái, bọng nước dưới đáy mắt càng lúc càng nhiều: "Sắp tới rồi."
"Cái gì tới?" Lão Tôn vô thức hỏi.
Vừa dứt lời, chỉ thấy đôi mắt tràn ngập bọng nước của Khương Tô đột nhiên sáng ngời, môi đỏ nhếch lên: "Mối làm ăn tới rồi."
Trương Kì Phong vừa ra khỏi công ty, vội vã đi gặp khách hàng.
Vừa đến chân cầu thì xe hỏng!
May mà chỗ gặp khách cách cầu vượt không xa , ông xuống xe cuốc bộ lên cầu, để lại xe ở đó cho tài xế xử lý.
Vừa lên cầu đã bị người ta cản đường.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi nhìn rất khỏe khoắn, không biết từ đâu đến chắn trước mặt ông, cười tủm tỉm hỏi: "Là ông chủ Trương đúng không?"
Trương Kì Phong sửng sốt, nhìn chằm chằm ông lão, nhưng vẫn không nhớ ra ông ta là ai.
"Ông biết tôi sao?"
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
"Ông chủ Trương, có người nhờ tôi chuyển lời cho ông, tối nay sau khi bàn công việc xong, trên đường về nhà không được ngồi ghế sau, còn nữa, nhất định phải thắt dây an toàn, nếu không tính mạng khó giữ."
"Nói năn bậy bạ gì thế."
Trương Kì Phong đang vội đi gặp khách, lại nghe đối phương nói mấy lời xui rủi như thế, nhất thời có chút bực dọc, đẩy người đối diện ra một bên rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đi một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà Trương Kì Phong quay đầu nhìn lại, ông bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm.
Một thiếu nữ ôm con mèo đen lẳng lặng ngồi ở đó, một người một mèo đều có đôi mắt tịch mịch giống nhau, khóe miệng thiếu nữ khẽ cong lên như có như không.
Trong lòng Trương Kì Phong bỗng có chút hồi hộp.
————
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Khương Tô đứng dậy, trực tiếp ném con mèo đen xuống đất.
Mèo đen tức giận ngao một tiếng, giơ móng vuốt về phía cô, nửa đường đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Khương Tô, lập tức cứng đờ, vô cùng tinh ranh vờ như không có việc gì, ngoan ngoãn liếm láp móng vuốt.
"Có phải tối nay người đó sẽ xảy ra chuyện phải không?"
Lão Tôn nhanh chóng dọn dẹp, đuổi theo Khương Tô.
Khương Tô chỉ một tay lên trời, thần bí cười: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Lão Tôn thầm nói trong bụng, thiên cơ mà cô tiết lộ còn ít sao?
Khương Tô cũng không quay đầu lại: "Tôi nghe được cậu đang nói gì trong bụng đó."
Lão Tôn:...
———
Bàn xong công việc cũng mười hai giờ hơn.
Trương Kì Phong bị chuốc cả một bụng rượu, mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, ông đi vào nhà vệ sinh xả lũ, kéo quần lên, chuẩn bị đi về với cái bụng bia kia.
Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy Trương Kì Phong từ nhà hàng đi ra, lập tức chạy đến mở cửa sau xe.
Trương Kì Phong vừa muốn lên xe, mơi bước lên một bước, trong đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt sâu thẳm kia, gió lạnh thổi qua, ông sợ run cả người.