Thực hiện: Clitus x T Y T

Lão Tôn được Khương Tô nhặt từ bãi rác về.

Lão Tôn năm mười ba tuổi gầy trơ xương, trên người không có tí thịt, vóc dáng thấp bé hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, vì trộm đồ mà bị người ta đánh cho một trận rồi ném vào bãi rác.

Đó là một buổi chiều u ám và lạnh lẽo, cả bầu trời ảm đạm, toát ra một luồng khí chết chóc đầy âm u tĩnh mịch, trên bầu trời mưa phùn thổi nhẹ, ông nằm cuộn tròn trong bãi rác, toàn thân vừa đau vừa lạnh, quanh chóp mũi đều toàn là mùi của rác rưởi, ông hận tại sao mình không thể chết quách ngay bây giờ.

Tiếng bước chân lần lượt lướt qua, khi họ nhìn thấy ông họ lại càng vội đi nhanh hơn.

Cho đến khi ông nghe thấy một tiếng bước chân đặc biệt vang lên.

'Lộc cộc' tiếng gót giày nhẹ nhàng đạp xuống đất.

Từng bước từng bước đến gần rồi từng bước từng bước đi xa, bất chợt tiếng giày đã quay lại.

Ông nghe thấy tiếng bước chân đã dừng lại trước mặt mình.

Một giọng nói vang lên.

“Này.”

Ông không nhịn được ngẩng đầu lên.

Trong thoáng chốc, ông nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một nàng tiên.

Từ trước đến nay, ông chưa từng nhìn thấy ai đẹp hơn cô.

Tóc của cô đen hơn than, làn da trắng hơn tuyết, môi cô như một đóa hoa tươi đẹp mềm mại, ánh mắt của cô như một vực sâu không thấy đáy.

Lúc đó ông đã nghĩ nếu thật sự trên đời này có tiên nữ thì có lẽ chính là dáng vẻ như thế này.

"Hả?"

Sau khi nhìn thấy gương mặt của ông, cô đã ngạc nhiên 'ồ' lên một tiếng, cô mỉm cười.

Chính nụ cười này đã khiến thiếu niên này khắc sâu khoảnh ấy cả vạn năm, cả đời này của ông sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay cô.

Cô ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn ông, giống như muốn hút lấy linh hồn của ông đi, cô nhẹ giọng hỏi: “Cậu có muốn tôi cứu cậu không?”

Ông chợt ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt tỏa ra từ người cô gái, nhìn vào mắt cô, ông chợt nhận ra mình không muốn chết nữa.

Ông nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạ thường của cô gái, gật gật đầu.

Cô gái mỉm cười: “Tôi cứu cậu thì cậu sẽ là người của tôi, tôi muốn cậu làm gì thì cậu phải làm cái đó, cậu có đồng ý không?”

Ông ngơ ngác nhìn cô, sau đó không chút do dự gật đầu.

Lúc đó ông vẫn không biết điều đó có nghĩa là gì.

Nếu ông biết mình sẽ vì chuyện này mà phải trả một cái giá rất lớn thì có lẽ lúc đó ông sẽ do dự hơn một chút...

Khương Tô bị một hương thơm đánh thức.

Cô bò dậy khỏi chăn, mái tóc xoăn dài xõa ra như thác nước, đôi mắt vừa tỉnh ngủ bị bao phủ bởi bọng nước dày đặc, thêm chút khí chất lạnh lùng.

Cô há miệng ngáp một cái, uể oải rời khỏi giường, chỉ thấy bên giường có một đôi dép lông màu hồng được đặt ngay ngắn, đôi giày bị cô vứt đi cũng được xếp ngay ngắn bên cạnh dép lê, cô xỏ xỏ dép vào, đi ra ngoài.

“Tôi đói bụng.”

Nhìn thấy Khương Tô từ trong phòng ngủ đi ra, trong lòng lão Tôn run lên, sau đó đè xuống suy nghĩ không nên có trong đầu, cười cười với Khương Tô: “Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, cô tới ăn đi."

Khương Tô đi qua.

Trên bàn bày biện gần mười món.

Mèo đen đang nằm ở một góc bàn, ăn cá hấp mà lão Tôn đặc biệt nấu cho nó.

Cô nhìn lướt qua các món ăn trên bàn, Khương Tô hài lòng nhìn lão Tôn, sau đó phát hiện lão Tôn đã thay bộ áo khoác cũ dài màu tro lúc trước rồi, xem ra ông đã có sức sống hơn nhiều.

Tuy nhiên, Khương Tô thầm thở dài trong lòng, thời gian thật sự tàn nhẫn với nhân loại, dù dáng vẻ có xinh đẹp đến đâu, cuối cùng cũng sẽ già đi.

Cô vẫn nhớ lúc cô rời đi, khuôn mặt của ông vẫn còn anh tuấn nhã nhặn, làm sao mới mấy chục năm mà ông lại biến thành như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của Khương Tô, lão Tôn chợt cảm thấy đắng chát dâng lên trong lòng.

Ông mong cô trở về, nhưng lại sợ cô trở về.

Là bởi vì ông sợ Khương Tô sẽ nhìn thấy dáng vẻ già nua của mình.

Cô không thay đổi chút nào, còn ông, đã già rồi.

Nhìn Khương Tô ngồi xuống ghế, mái tóc xoăn dài như thác nước tản ra.

Lão Tôn hơi do dự, sau đó vẫn đi tới, ông tháo dây buộc tóc màu đen không biết đã đeo bao lâu trên cổ tay xuống, dùng đôi tay run rẩy nhẹ nhàng vén mái tóc của cô ra sau đầu.

Khương Tô không cắt ngang động tác của ông.

Giống như mấy chục năm trước.

Trước mỗi bữa ăn, ông đều vén mái tóc của cô lên giống thế này.

Khương Tô vẫn là Khương Tô.

Tôn Trọng Văn nay đã trở thành lão Tôn.

Sợi tóc trên tay ông vẫn đen nhánh như cũ, mà bàn tay của ông đã bị nếp nhăn che kín.

Tướng ăn của Khương Tô vẫn hung hăng như trước.

Trên bàn bày đầy đồ ăn, lão Tôn ăn được vài miếng, sau khi mèo đen ăn cá xong liền bắt đầu lười biếng liếm láp bàn chân béo ú của mình rồi không động đậy bất cứ thứ gì khác nữa.

Những thứ còn lại đều chui vào bụng Khương Tô, bụng cô no đến mức hơi phình lên, sau khi ăn xong, sắc mặt Khương Tô đặc biệt dịu dàng, dựa vào lưng ghế bất động, khép hờ hai mắt, bộ dáng hết sức thoải mái.

Trong lòng Lão Tôn rất vui, sở dĩ nhiều năm như vậy ông vẫn nhất định phải tự mình nấu ăn chính là muốn có một ngày như thế này.

Ông lặng lẽ đứng dậy dọn bàn.

Lão Tôn nói: "Cô nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi dẫn cô ra ngoài mua vài thứ."

Khương Tô đến đây hai tay trống trơn, cô chỉ mang theo một con mèo bên người, ngoài ra không có gì khác.

Lúc cô nghe nói đi mua sắm, đôi mắt đầy sương mù của Khương Tô sáng rực lên, sau đó hỏi: “Cậu có tiền hay sao?”

Lão Tôn cười cười: “Có.”

Khi lão Tôn cười như vậy, Khương Tô liền nhớ tới ông mấy chục năm trước, khi đó ông vẫn luôn thích cười như vậy.

Chỉ là lúc đó ông trông anh tuấn hơn bây giờ rất nhiều, đôi mắt ông lóe sáng, vừa nho nhã vừa thanh tú.

Cô có hơi hoài nghi với việc lão Tôn nói rằng mình có tiền.

“Trước giờ nhà của cô vẫn luôn để trống, nhưng gần đây những thứ trong đó ồn ào đến nỗi ngay cả tôi cũng không vào được.”

Lão Tôn nói.

Ngôi nhà đó tràn đầy âm khí, rất dễ thu hút vài thứ không sạch sẽ.

Chính vì cái tên “Hung” mà ngôi nhà này mới có thể bảo tồn thật tốt đến tận bây giờ, không bị ai chiếm dụng.

Sau khi ăn uống no say, Khương Tô quyết định ghé thăm ngôi nhà cũ của mình trước khi đi mua đồ.

Tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách phương Tây, do lâu năm không được tu sửa nên bức tường bên ngoài phủ đầy dây thường xuân màu xanh, cho dù ban ngày nhìn vào cũng cảm thấy có phần âm u, vào ban đêm âm khí càng thêm bức người, chỉ đi ngang bên ngoài cũng có thể cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo.

Ngôi nhà này được Khương Tô mua vì cô nhìn trúng đây là đất hung, sau đó mua nó với một cái giá thấp mà cả trên thị trường cũng không thể tưởng tượng nổi.

Lão Tôn đi trước cầm lấy chìa khóa, mở khóa lớn trên cổng sân.

Sau đó, ông vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cổng sân ra.

Tiếng “Két két” đinh tai nhức óc quỷ dị từ cổng sân nhiều năm tuổi vang lên trong đêm yên tĩnh, một cơn gió lạnh thổi tới, hơi lạnh bức người khiến gáy lão Tôn thoáng chốc nổi cả da gà.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Cậu ở đây đi, tự tôi vào được rồi.”

Khương Tô cất bước vào trong, nhẹ giọng ngăn lão Tôn đang muốn tiến lên.

Khương Tô như tản bộ trong sân vắng đi thẳng vào cửa chính, cô mơ hồ nghe thấy tiếng động lạ từ bên trong, bước đi nhẹ nhàng như không có trọng lượng, mũi chân giẫm lên lá khô trong sân, khi nâng lên lần nữa, lá khô lại không chút tổn hại.

Cô im hơi lặng tiếng đi tới trước cửa, trong đêm tối cô nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng muốt như ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào ván cửa, đẩy nhẹ một cái, cánh cửa dày nặng dễ dàng bị đẩy ra.

Một cơn gió lạnh thổi vào mặt cô, nhẹ nhàng thổi mái tóc dài của Khương Tô, bên tai cô dường như có gì đó đang thì thầm, dường như có vật gì rơi xuống đỉnh đầu cô, đôi môi đỏ hồng của Khương Tô hơi cong lên.

Cô khẽ ngẩng đầu, đột nhiên có một khuôn mặt gớm ghiếc treo ngược xuất hiện trước mặt cô, thứ rơi xuống trên đầu cô chính là sợi tóc của con quỷ thắt cổ.

Khương Tô lùi lại một bước, không phải vì kinh hãi mà là vì buồn nôn, cô chán ghét tặc lưỡi một tiếng, ngay sau đó, bàn tay trắng muốt của cô cứ như vậy nắm lấy mái tóc dài của con quỷ thắt cổ, tiếp đó gắng sức kéo xuống một cái!

Chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai.

Quỷ thắt cổ đang treo ngược giữa không trung bị đập mạnh xuống đất, tung lên một lớp bụi thật dày

Hai nhãn cầu của con quỷ thắt cổ bởi vì ứ máu mà bật ra khỏi hốc mắt, nó lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn chân đè lên ngực.

Chân của Khương Tô giẫm lên ngực của quỷ thắt cổ, đôi mắt sương mù mông lung của cô vào lúc này tràn đầy sát khí lạnh lẽo, tầm mắt lướt qua phòng khách vắng vẻ, hừ cười một tiếng.

Giọng nói mềm mại có mấy phần lạnh lùng vang vọng rõ ràng trong cả căn nhà nhỏ:

“Không cần mời mà đến ở trong nhà của tao, đồ quỷ chết tiệt, thật không biết lễ phép.”

Đám quỷ trốn trên lầu hai nghe thấy âm thanh quen thuộc này đều run lên bần bật, bắt đầu tụ tập lại một chỗ mở cuộc họp khẩn cấp.

Con quỷ một: “Có phải là Sát tinh* kia hay không?”

*Sát Tinh trong tử vi là các sao hàm chứa tính sát, gây ra các tai họa liên quan tới những tinh chất đặc biệt của các sao này.

Con quỷ hai: “...Xem ra là đúng rồi, cho dù tôi có hồn phi phách tán cũng sẽ nhớ kỹ giọng nói này!” 

Con quỷ ba: “Vừa rồi tôi nhìn thấy, chính là cô ta, đã mấy chục năm rồi, dung nhan không chút thay đổi!"

Con quỷ một: "Không phải ngươi nói cô ta đã chết rồi sao! Tại sao cô ta lại trở về?"

Con quỷ ba: "Sắp chết rồi, sắp chết thật rồi! Sát tinh đã trở lại, những ngày tốt đẹp của chúng ta sắp kết thúc rồi!"

"Các ngươi đang nói đến ai vậy?"

Con quỷ nhỏ mới đến là một cậu bé tầm tám chín tuổi, chết chưa đầy năm năm, nghe các quỷ cũ nghị luận, lập tức tò mò chạy tới hỏi thăm.

Vài con quỷ cũ đã sống ở đây mấy chục năm nhìn nhóc quỷ với ánh mắt đầy yêu thương.

Một giây sau, giọng nói của vị sát tinh ấy lại vang lên từ dưới lầu.

"Thế nào? Còn muốn tao lên lầu mời các ngươi hay sao?"

Quỷ thắt cổ bị dọa tới toàn thân run lên.

Chân của Khương Tô càng dùng sức: "Đừng run.”

Quỷ thắt cổ càng run kịch liệt hơn.

Mấy con quỷ khi nghe thấy giọng nói bên dưới lại càng run hơn.

Con quỷ một: "Hay là chúng ta chạy đi?"

Con quỷ hai: "Chúng ta có trốn được không?"

"..." 

Con quỷ ba: "... Nếu không chúng ta đi xuống?"

Mấy con quỷ đã hạ quyết tâm lớn, cẩn thận từng li từng tí bay xuống lầu.

Khi tụi nó liếc mắt thấy Khương Tô trong sảnh, hai chân lập tức nhũn ra.

Chỉ nghe được một tiếng 'bịch'.

Tụi nó lập tức quỳ xuống trước mặt Khương Tô.

"Tiên cô a! Cô về rồi! Có nhớ chúng tôi hay không a!"

Khương Tô nhìn đám quỷ đang ôm đùi mình mà khóc tang, khóe mắt giật giật, sau khi nhìn rõ mặt của bọn chúng, cô âm trầm cười một tiếng.     

“Ồ ~ hóa ra là đám quỷ các ngươi đã chiếm nhà của ta.’’     

"Tiên cô, oan uổng cho chúng tôi quá mà!!!"

Con quỷ một đã chết hơn năm mươi năm trước tức khắc cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, trong cái khó ló cái khôn vội vàng giải thích: "Tiên cô, mấy chục năm trước nghe đồn cô đã đi về cõi tiên, mấy con quỷ chúng tôi không tin, cho nên chúng tôi đặc biệt tới nhà cô, giúp cô trông nhà, mấy chục năm nay, gió mặc gió, mưa kệ mưa, không hề ngừng nghỉ bất kể ngày hay đêm,  cuối cùng chúng tôi đã đợi được ngày cô quay về!”

Mấy con quỷ khác quen biết Khương Tô nhao nhao phụ họa.

Những vong linh mới chết khác quỳ rạp xuống phía sau, không dám nói lời nào, nhưng trong lòng đều có phần hoang mang, bọn chúng mới chết không lâu, cái tên Khương Tô là một điều cấm kỵ đối với các quỷ cũ, cho nên bọn chúng cũng không nhận ra Khương Tô.

Trong sự im lặng gần như tĩnh mịch, Khương Tô chợt cười một tiếng.

Những con quỷ mới theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, da đầu nhóm quỷ cũ lập tức nổ tung!

Chính là, là, là nụ cười biến thái đó!

Lúc cô ta đánh tan một con ác quỷ cũng cười như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play