Trên đường đến sân bóng, áp suất không khí xung quanh Giang Triết rất thấp, anh một mực giữ yên lặng, mẹ Giang coi như không biết, vẫn rất chăm chỉ tạo bầu không khí trong xe, lôi kéo chú Dương nói chuyện phiếm một hồi, lát sau lại cùng Trần Niệm tán gẫu.

Mỗi lần Trần Niệm mở miệng nói chuyện, ánh mắt nóng rực của Giang Triết xuyên thấu qua chiếc kính râm màu đen nhìn thẳng vào mặt cô, thỉnh thoảng còn hừ một hai tiếng như cố tình để cho cô nghe. Ở trước mặt mẹ của Giang Triết, cô cũng không tiện nổi cáu. Đến nơi, mẹ Giang dẫn đầu đi vào sân bóng, Trần Niệm và Giang Triết đi theo phía sau, cô thì thầm với người đàn ông ở bên cạnh, "Hôm nay tôi không muốn đi, đừng có xị mặt ra với tôi như thể tôi làm gì có lỗi với anh vậy."

"Nếu mẹ tôi nói với tôi đó là cô, tôi sẽ không đến. Tôi chỉ thiếu nước nhảy ra khỏi xe mà thôi!"

"Không phải là anh cậy bản thân có sức mạnh mà không có chỗ dùng sao? Anh cứ nhảy đi!"

"Nếu cô đã không thích thì sao còn đồng ý với bà ấy? Cô không thân cũng chẳng quen với bà ấy, nói một chữ không thì có khó khăn gì?"

Đây là một câu hỏi rất hay, Trần Niệm nói: "Nếu tôi có thể nói không thì tại sao tôi có thể vội vàng tới giúp công ty anh như vậy?"

“Tiểu Niệm, mau đến đây, chúng ta đi thay quần áo.” Mẹ Giang ở phía trước cầm một tấm thẻ, nhẹ nhàng vẫy tay với Trần Niệm.

Trần Niệm nhíu mày nhìn Giang Triết: "Dù sao tôi cũng không biết từ chối, anh muốn như thế nào thì tự mình nói cho bà ấy biết đi!"

Trần Niệm ở trong trường cũng thuộc kiểu học bá, nhưng nỗi đau duy nhất của cô chính là môn thể dục. Cô nhảy xa sẽ thành nhảy gần, thời gian chạy cự ly ngắn của cô đủ để người khác hoàn thành cự ly chạy dài, chạy bền cô sẽ bị bạn bè bỏ xa cả một nửa quãng đường. Tóm lại, cô chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn của môn thể dục. Chơi tennis? Đùa cái gì vậy? Cô vừa mới mua đồ thể thao ngày hôm qua, đến vợt cô còn chưa từng cầm vào, bảo cô chơi tennis với cánh tay nhỏ xíu như vậy, đừng nói tới tennis, chỉ sợ ngay cả bóng bàn cô cũng không đỡ được.

Cô đã nói qua với mẹ Giang, cô đến đây chỉ để làm chân chạy vặt đi mua nước mà thôi. Kết quả mẹ Giang lại nhét vợt đánh bóng vào tay cô, sau đó bà ấy còn đẩy cô về phía Giang Triết, lực đẩy của bà khiến hai người đâm sầm vào nhau.

"Mẹ với chú Dương một nhóm, Giang Triết, con cùng nhóm với Tiểu Niệm."

"Mẹ xem cô ấy bé thế này, không biết là cô ấy chơi bóng hay bóng đánh cô ấy đây?"

"Chơi cho vui là được, con xem mẹ với chú Dương nhìn giống hai người chơi giỏi môn này lắm sao? Không sao đâu chơi đi."

Giang Triết kéo mẹ của mình sang một bên: "Không phải con nói mẹ nghe, lỡ có xảy ra sơ suất gì thì sau này làm sao con có thể làm ăn với Cảnh Vũ được nữa."

"Vậy ý của con là con không thích con gái nhà người ta?"

"Thật sự không thích."

"Không thích mà còn đưa con bé về nhà. Con nói xem ngoại trừ cái cô Trì An An kia thì con đã từng cho ai vào nhà chưa? Mẹ cũng không muốn quản con, nhưng con lại cứng đầu cứng cổ như vậy, sao mẹ có thể không giúp một tay?"

"Nếu mẹ còn làm mấy chuyện vô nghĩa như thế này, con sẽ trực tiếp đưa mẹ về đó. Con nói được thì sẽ làm được."

"Rồi rồi rồi, con không thích thì thôi. Nhưng mà mẹ thích con bé, đáng lẽ mẹ thấy chuyện say rượu ở lại nhà đàn ông khác thì phẩm hạnh không được tốt lắm, không ngờ con bé lại ngoan ngoãn hiền lành như vậy. Mặc dù nói chuyện hơi vụng về nhưng lớn lên rất xinh đẹp, trọng điểm chính là từ nhỏ đã không có mẹ. Cũng thật trùng hợp, mẹ cũng thiếu một đứa con gái..."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Dừng!” Giang Triết vung tay lên, “Mẹ thích thì mẹ giữ cô ấy lại ở bên cạnh mà giải sầu, đừng kéo con vào chuyện này. Chúng ta đã bàn xong, lần này là lần cuối cùng con nói về vấn đề này đó!”

Anh nói xong liền đi thẳng về phía sân bóng, mẹ Giang liền mỉm cười đầy ẩn ý, ​​chờ xem người cười tới cuối cùng là ai.

Đừng vội nhìn bộ dạng mềm yếu của mẹ Giang mà suy đoán, bà ấy chơi bóng rất mạnh mẽ. Đúng vậy, rất mạnh mẽ. Khi quả bóng đầu tiên phát ra, bà có chủ đích mà hướng thẳng đường bóng về phía Trần Niệm mà đánh. Trần Niệm lúc đó còn đứng ngốc tại chỗ, giương mắt nhìn bản thân sắp bị bóng đánh trúng. Trong chớp mắt, trước mặt cô tối sầm, cô đã ở trong lồng ngực của một người khác rồi.

Lúc mở mắt ra cô mới biết được vừa rồi Giang Triết đã dùng một tay ôm cô, một tay đánh trái bóng qua lưới bên kia. Vợt của Trần Niệm rơi xuống đất, hai tay cô vô thức ôm lấy Giang Triết. Trái tim cô đập rất nhanh, rầu rĩ mà thì thầm một câu.

Giang Triết bắt gặp ánh mắt đắc ý của mẹ anh, rũ mi hỏi: “Cô nói cái gì?”

Trần Niệm ngước lên, đằng sau cặp kính chính là một đôi mắt vô hại mà đáng thương như một chú nai con: "Tôi đã làm mẹ anh không vui từ lúc nào vậy?"

Giang Triết thở dài, ném vợt đi: "Không phải vấn đề ở cô. Thôi, chúng ta đừng chơi nữa."

Anh rất tự nhiên mà nắm tay Trần Niệm đi tới bên rìa sân bóng, Trần Niệm sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên kia của anh, cô cũng không nói gì.

Mẹ Giang ở một bên cười đến là vui vẻ, nói với chú Dương: "Ông xem đi, tôi nói không có sai, hai đứa nhỏ này nhất định là có hy vọng. Để bọn chúng trò chuyện đi, hai chúng ta tiếp tục chơi!"

Giang Triết và Trần Niệm ngồi xuống ghế nghỉ, Giang Triết mua hai chai nước, mở nắp chai rồi đưa cho Trần Niệm.

"Mẹ tôi không cố ý đâu. Thật ra bà ấy rất thích cô." Giang Triết nói.

Trần Niệm ngơ ngác cầm chai nước: "Ừm. Tôi... Tôi cũng rất thích ở chung với bà ấy."

Giang Triết nhìn vẻ mặt có phần cô đơn của cô, trong lòng không khỏi nhớ tới lời mẹ anh vừa nói, Trần Niệm không có mẹ từ nhỏ.

“Nếu cô không ngại phiền, bà ấy nhất định sẽ rất vui khi ra ngoài với cô.” Giang Triết uống một ngụm nước: “Bà ấy vẫn luôn lải nhải con trai lớn rồi không hay về nhà, không ai nghe bà ấy tâm sự chuyện riêng tư. Cho nên cứ giục tôi tìm một người vợ, đại khái chính là muốn tìm một người có thể cùng bà nói chuyện. Nếu cô thật sự có thể chơi cùng bà ấy, có lẽ bà ấy sẽ không thúc giục tôi kết hôn nữa."

“Tôi nghĩ mẹ anh vẫn còn chưa thúc giục kết hôn đâu, nếu không nhất định sẽ thúc giục hai chúng ta kết hôn!” Trần Niệm thuận miệng nói một câu, vừa dứt lời liền cảm thấy khó xử.

Giang Triết cũng ho khan một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Không quay đầu thì thôi, vừa quay đầu liền gặp phải một người không nên gặp.

"Tổng giám đốc Giang!"

Trần Niệm nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Dung và Tạ Vân cùng sóng vai đi tới, lần gần nhất Trần Niệm nhìn thấy Cảnh Dung đã là ở cuộc họp hội đồng quản trị, suốt buổi họp đều thảo luận về việc đưa sản phẩm ra thị trường, Cảnh Dung và Giang Triết cùng một số nhà đầu tư, mỗi người đều có ý kiến riêng, cuối cùng cũng không thống nhất được cái gì. Sau cuộc họp, có mấy nhà đầu tư giữ Cảnh Dung lại nói chuyện, Trần Niệm liền rời đi trước.

Gặp lại trong trường hợp này đúng là ngoài ý muốn, Trần Niệm không biết Cảnh Dung còn thích chơi tennis. Cảnh Dung ở bên kia cũng rất ngạc nhiên khi thấy Trần Niệm quay người lại. Một là không ngờ cô cũng đến sân bóng, hai là không ngờ cô lại đến cùng với Giang Triết.

"Tổng giám đốc Cảnh, cô Tạ, không ngờ lại gặp được hai người ở đây."

Tạ Vân nói: "Thật sự là vô cùng trùng hợp. Hôm nay tôi bắt Steven phải đến đây. Anh ấy luôn ngồi trước máy tính, điều này không tốt cho sức khỏe."

Giang Triết thoáng liếc mắt nhìn thấy Trần Niệm đang cúi đầu, bộ dáng lúng túng, anh bất giác nắm lấy eo cô, dùng lực cánh tay bắt cô phải đứng thẳng lưng: "Thật trùng hợp, tôi cũng vì lý do này mới đưa Trần Niệm tới đây. Cô ấy cũng là người không thích vận động."

"Tôi vừa mới nghĩ nhìn cô ấy rất quen mắt những vẫn chưa thể nhớ được, hóa ra là Giám đốc Trần."

Ánh mắt Cảnh Dung đảo quanh khuôn mặt của Trần Niệm một vòng, sau đó cười nhẹ: "Quả nhiên lời của Tổng giám đốc Giang rất có sức nặng. Trần Niệm mà nghe thấy phải đi vận động trốn nhanh còn không kịp."

Trần Niệm là kiểu người đầu gỗ, lại thêm việc có rào cản giao tiếp, cô quay đầu nhìn Giang Triết đang tập trung nói chuyện, rõ ràng có ý cầu cứu.

"Tổng giám đốc Cảnh, anh cũng hơi không quan tâm đến đồng đội của mình rồi. Anh còn không biết tính tình của cô ấy sao, nếu anh gọi cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tới."

Trần Niệm liếc ngang nhìn Giang Triết một cái, không biết đây là đang giải vây cho cô hay là đang gây rắc rối cho cô nữa! Tạ Vân nghe được lời này, tầm mắt đã lập tức dừng ở trên mặt của Trần Niệm!

“Chọn ngày không bằng đúng dịp, hay là chúng ta chơi một ván đi?” Tạ Vân đề nghị.

"Không được." Trần Niệm lập tức từ chối.

Dám từ chối thẳng thừng, không thèm nói lời khách sáo với Tạ Vân như vậy, có lẽ ở trong thành phố này cũng không tìm thấy người thứ hai. Giang Triết không biết nên kính phục Trần Niệm hay là nên lo lắng cho cô. Dường như cô cũng nhận ra rằng lời nói của mình không ổn, vì vậy lại nói thêm một câu: "Tôi thực sự không biết chơi..."

"Mọi thứ đều phải luyện tập thì mới giỏi. Giám đốc Trần không biết, vậy thì càng nên luyện tập nhiều hơn."

Giang Triết thấy nụ cười trên mặt Tạ Vân quả thực rất hoàn mỹ, nhưng mà nếu thật sự phải luyện tập thì Trần Niệm chính là mục tiêu sống. Cảnh Dung ở bên cạnh cũng không có ý giải vây, Giang Triết thầm hừ lạnh ở trong lòng.

"Cô Tạ, kỹ năng của cô giỏi như vậy, bỏ qua cho tay mơ Trần Niệm lần này đi. Hôm nay là tôi đưa cô ấy ra ngoài, không thể để cô ấy bị sứt mẻ mà trở về được. Cô Tạ cho tôi một cơ hội thể hiện bản thân thương hương tiếc ngọc nhé?" Giang Triết vừa nói vừa ôm Trần Niệm sát vào trong lòng một chút, Trần Niệm lại càng không nhúc nhích.

Ánh mắt của Tạ Vân hơi biến đổi: "Tổng giám đốc Giang đã mở miệng, tôi làm sao dám không nể mặt đây."

"Thấy Tổng giám đốc Giang và Trần Niệm có quan hệ tốt như vậy, tôi cảm thấy rất yên tâm về dự án mới của chúng ta. Vậy chúng tôi đi trước một bước." Trên khóe môi của Cảnh Dung vẫn giữ nụ cười ấm áp. Nụ cười này thật sự vô cùng chói mắt.

Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Trần Niệm vẫn dán chặt vào bóng lưng của Cảnh Dung. Giang Triết bất mãn mà rút tay về, thuận tiện thưởng cho cô một cái búng.

Trần Niệm cau mày che trán, mặt đen lại: "Anh làm gì vậy?"

"Nhìn bộ dạng không nên hồn của cô đi! Ở trước mặt tôi thì ngang ngược, thấy tên họ Cảnh kia thì lại là dáng vẻ nhút nhát, tức giận cũng không dám thể hiện ra mặt."

Trần Niệm lập tức bị nghẹn họng.

"Tôi thật sự không muốn quan tâm đến chuyện của cô, nhưng mà nhìn thấy là lại không nhịn được tức giận."

"Tôi cũng tức giận."

Giang Triết híp mắt, bóp cằm cô quay trái quay phải: "Tôi thật sự không nhìn ra vẻ tức giận ở trên khuôn mặt cứng như gỗ này của cô."

Trần Niệm đưa tay lên vỗ vào tay Giang Triết, kết quả là khiến tay mình bị đau còn người đàn ông này dường như không cảm nhận được điều đó. Trần Niệm bất giác cắn chặt môi dưới, quai hàm hơi bạnh ra. Giang Triết cười ha ha: "Xem ra vẫn còn biết tức giận. Hơn nữa dáng vẻ tức giận còn rất thú vị."

"Buông tay."

Giang Triết nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, trong lòng lại nảy lên ý đùa dai, anh nói: "Tôi không buông, chẳng lẽ cô còn có thể cắn tôi sao?"

Trần Niệm chế nhạo: "Tôi không thể làm những việc cấp thấp như cắn người, nhưng..."

Nói thì chậm mà động tác lại rất nhanh, Trần Niệm lấy bình xịt cay từ trong túi áo bên phải ra, xịt cách đầu Giang Triết hơn 10cm. Giang Triết lập tức buông tay, lùi về phía sau hai bước, miệng mắng một câu "chết tiệt", mặc dù không trực tiếp bị phun vào mặt nhưng mắt anh quả thật là cay đến mức không mở ra được.

Trần Niệm để bình xịt trở lại trong túi, lấy khăn ướt từ túi áo bên trái ra, rút một tờ đưa cho anh rồi nói, "Tôi đã bảo anh buông tay ra rồi. Mau khom lưng, cúi đầu xuống."

"Để làm gì?"

"Giúp anh lau nước bình xịt cay."

Giang Triết cúi người, Trần Niệm dùng khăn ướt lau mặt cho anh: "Quay đầu lại, tôi dội nước cho anh."

Trần Niệm dội hết chai nước lên đầu Giang Triết, Giang Triết dụi dụi mắt, cuối cùng cũng đỡ cay đi rất nhiều, mở mắt ra nhìn chằm chằm Trần Niệm: "Cô là đồ lòng lang dạ sói!"

“Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên phải chuẩn bị trước để phòng trừ.” Trần Niệm đặt chai nước rỗng xuống dưới đất, bình tĩnh giải thích.

"..." Giang Triết chỉ cảm thấy trong lồng ngực nổi lên một trận buồn bực.

Hai người ở bên này quên hết tất cả mà cãi nhau, ở bên kia, mẹ Giang và chú Dương cũng đã dừng đánh tennis từ lâu. Cả hai cách một tấm lưới vừa xem vừa bình luận.

“Này, này, thằng nhóc thối ôm eo người ta!"

"Tổng giám đốc Giang đúng là thích người ta sao?"

"Không thích thì cũng là quan tâm, có hy vọng, có hy vọng."

"Hai người giống như đang cãi nhau. Này, con bé vừa xịt cái gì vậy?"

"Tôi còn tưởng con bé chỉ là cái bánh bao, nhưng bây giờ xem ra cũng rất thô bạo đó!"

"Sao bà lại có biểu cảm đắc ý đến như vậy? Không lo Tổng giám đốc Giang bị uất ức sao?"

"Ha, thằng nhóc thối kia chính là Hỗn Thế Ma Vương trời sinh, còn có thể chịu uất ức cái gì? Tốt hơn hết là có người trị được nó! Đây cũng là nguyện vọng của bố nó."

"..."

"Không được, không được, tôi phải đi châm thêm chút lửa tình yêu!"

Ngay lúc chú Dương còn chưa kịp phản ứng, mẹ Giang đã vui vẻ đi đến chỗ đôi trẻ. Chỉ thấy bà ấy dùng lực đẩy mạnh ở sau lưng cô gái nhỏ một cái, khiến cho Trần Niệm ngã vào ngực của Tổng giám đốc Giang.

Ôi, tay của cô gái nhỏ họ Trần còn đặt rất đúng chỗ, không sai không lệch ở trên ngực của Tổng giám đốc Giang.

Wow wow, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play