Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Niệm chạm vào ngực một người đàn ông, cảm giác này giống như đi chân trần giẫm phải "cớt" chó... Vô cùng vi diệu.

Giang Triết bị Giám đốc kỹ thuật của công ty đối tác giữa thanh thiên bạch nhật sờ ngực, cảm giác này cũng rất không bình thường.

Kết quả, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, không khí phảng phất truyền đến một loại kỳ quái, lúc này mẹ Giang mới yên lặng xoay người, vội vàng che giấu công lao của mình.

Giang Triết định thần lại, thấy Trần Niệm vẫn giống như hồn phi phách tán, anh trầm giọng nói: "Tay!"

Một chữ này của anh vô cùng mạnh mẽ, tâm trí của Trần Niệm cũng theo đó mà trở lại bình thường, cô nhanh chóng bật người trở ra, nhưng hai tay vẫn giơ lên không trung, ngay cả độ cong của bàn tay cũng không thay đổi.

"Tôi... Tôi..." Mặt cô đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba chữ: "Đi rửa tay!"

Giang Triết máu dồn lên não, lồng ngực chỉ cảm thấy như vừa trúng một mũi tên! Anh thô bạo kéo Trần Niệm đang xoay người rời đi lại: "Rửa tay? Tôi, rất, bẩn sao!"

Trần Niệm có chậm hiểu đến mấy thì giờ phút này cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực ở trong mắt Giang Triết, cô lắc đầu nhưng cũng không biết phải nói thế nào để chữa cháy. Loay hoay một lúc, cuối cùng cô quyết định quay đầu nhìn sang chỗ khác, tránh việc tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của Giang Triết.

"Được rồi! Xem như cô lợi hại! Nếu ông đây còn quan tâm đến cô thì sẽ mang họ của cô!" Giang Triết buông cô ra rồi sải bước đi ra ngoài.

Thấy anh thực sự tức giận, Trần Niệm vô thức nắm lấy tay Giang Triết. Cô cũng tính là tay mắt lanh lẹ, tình cờ nắm lấy lòng bàn tay có vết chai mỏng của anh. Cái nắm tay này lại khiến cho cả hai cùng im lặng.

Trần Niệm không phơi nắng, cũng không làm việc nặng nhọc, đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, mềm mại lại ấm áp. Giang Triết từ nhỏ đã rất thích đi khắp nơi, sau này tham gia quân ngũ, xuất ngũ thì vào công ty chạy công trình mỗi ngày, dãi nắng dầm mưa nên làn da đã nhuốm một màu lúa mạch, sức mạnh của bàn tay anh có thể dễ dàng làm gãy tay Trần Niệm.

Tại một giây trước, Giang Triết chưa bao giờ coi Trần Niệm là một người phụ nữ, anh đem cô đặt vào guồng quay của công việc, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác. Chỉ là trong nháy mắt khi cô nắm lấy bàn tay anh, anh cảm nhận trong cảm xúc của mình đã xảy ra một sự biến hóa vô cùng kỳ diệu.

Sự đụng chạm cùng xúc cảm mềm mại đó hoàn toàn khác với anh, bỗng mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho anh. Anh nhận ra cô là một người phụ nữ, là một sự tồn tại tuyệt đẹp khác trong thế giới đối lập với đàn ông. Anh cũng nhận ra rằng trước đây mình thực sự chưa từng nhìn kỹ cô!

Anh đột nhiên chú ý đến hàng mi tinh xảo của cô, con ngươi màu nâu sẫm, dưới mí mắt có quầng thâm nhẹ, trên móng tay có những hạt gạo rất nhỏ, những đường cong gợi cảm được bao bọc trong bộ quần áo thể thao… Cô ở trong mắt anh đột nhiên trở nên rõ ràng sinh động hơn bao giờ hết.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

*Hạt gạo trên móng tay: Những chấm trắng nhỏ xuất hiện bên trên phần móng, theo khoa học thì hiện tượng này báo hiệu cơ thể con người đang bị thiếu chất.

“Tôi không cố ý.” Cô bắt đầu mở miệng, môi hồng răng trắng, “Tôi không giỏi trong việc giao tiếp, anh cũng biết mà.”

Rõ ràng là giọng nói không có một chút âm điệu cũng không nhẹ nhàng dịu dàng một chút nào, nhưng khi lọt vào lỗ tai lại khiến cơn giận của anh hoàn toàn biến mất, thậm chí anh hoàn toàn quên mất mình đã tức giận vì điều gì.

“Ừ.” Anh đáp.

"Tôi xin lỗi."

"Ừ."

Thấy thái độ của anh dịu đi, Trần Niệm liền buông lỏng tay anh ra. Bây giờ cô mới nhớ ra vừa rồi có người đẩy cô, nhìn lại thì thấy khuôn mặt như tắm gió xuân của mẹ Giang, cô chợt hiểu ra.

"Dì không chơi tennis nữa vậy chúng ta đi về thôi. Con muốn về đi ngủ."

"Ừm."

Một hàng bốn người rời khỏi sân bóng, dưới sự thuyết phục dai dẳng của mẹ Giang, cuối cùng bọn họ quyết định đi ăn trưa rồi mới kết thúc chuyến đi chơi này. Trần Niệm đã ngồi trước màn hình máy tình để lập trình, cô chiến đấu với những con số phức tạp và những phép toán logic đến tận nửa đêm hôm trước, vì trận đánh bóng tennis sáng nay mà không ngủ được mấy tiếng đã phải tỉnh dậy. Lúc ăn trưa, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cũng không phát hiện ra Giang Triết có gì bất thường. Lúc tạm biệt vẫn vô cùng lưu loát gọn gàng, về nhà lập tức ngủ thiếp đi.

Điều duy nhất khiến cô hơi không được thoải mái có lẽ là gặp phải Cảnh Dung, thấy anh ta và Tạ Vân hiện tại rất có dáng vẻ của một cặp đôi mặn nồng, thực tế cô cũng có chút đau lòng. Nhưng xem ra chuyện này cũng không có gì to tát, cô khóc thì cũng đã khóc hết nước mắt buổi tối hôm say rượu rồi. Hiện tại cô cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày đó đã uống say.

Còn tình hình bên phía Giang Triết có sự xáo trộn khá lớn, sau khi Giang Triết trở về nhà, anh bắt đầu đứng ngồi không yên. Thi đấu thể thao rõ ràng rất gay cấn nhưng trong mắt anh lại trở nên nhàm chán, kênh giải trí thì lung tung rối loạn, tin tức chính trị vào tai này rồi lại ra bằng tai kia… Giang Triết ném chiếc điều khiển tivi sang một bên, cầm một điếu thuốc đi lên sân thượng định hút, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của Trần Niệm: "Anh cũng biết việc hút thuốc lá là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến ung thư phổi đúng không?"

Anh đột nhiên lắc đầu, trúng tà, trúng tà rồi! Trong đầu của anh bây giờ có thể phát lại toàn bộ những lời nói, động tác cùng dáng vẻ của Trần Niệm hôm đi tuyển ứng cử viên. Lúc đó, anh hoàn toàn không để ý đến khóe môi khẽ nhếch cùng đôi mắt sáng ngời của cô rất muốn mạng người khác, nhưng ngay lúc này bức tranh ấy lại vô cùng sống động.

Giang Triết cảm thấy cả người chấn động, lập tức vứt điếu thuốc đi, mặc áo khoác thể thao vào rồi chạy ra cửa. Anh chạy ba vòng xung quanh tiểu khu rộng lớn, chạy hết mấy km, trên người mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng xóa hết những hình ảnh kỳ quái ở trong đầu. Trở về nhà với tâm trạng thoải mái vui sướng, rót một cốc nước lạnh rồi uống cạn, bỗng nhiên trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách lại hiện lên bóng dáng của Trần Niệm.

Cô vừa ngồi trên sô pha khóc lóc vừa bấm số ở danh bạ điện thoại, chốc chốc lại lấy tay lau nước mắt, kết quả là quệt phấn mắt và bút kẻ mắt lung tung ở trên mặt. Nhìn thấy mu bàn tay bị bẩn, cô lại bôi lớp trang điểm lên quần áo của mình. Cô còn điên điên khùng khùng nói vào điện thoại trong khi say rượu. Đầu tiên còn nhỏ nhẹ nói cô thích người ta, sau đó còn lặp đi lặp lại hai chữ “tại sao”, càng lúc giọng càng lớn. Sau đó cô bàng hoàng mà thốt lên: "Anh coi em như em gái. Em gái, em gái, em gái cái đầu anh đó!” Mắng xong liền ném điện thoại đi, lấy cây bút trong túi xách ra, viết lên mấy đồ vật ở xung quanh.

Giang Triết nuốt hết nước xuống bụng, ngây người đứng đó. Tại sao anh lại nghĩ đến bộ dạng say rượu của người phụ nữ này? Còn cảm thấy dáng vẻ lúc cô say rượu lại xinh đẹp như vậy, rõ ràng lúc đó anh vô cùng tức giận muốn ném cô ra ngoài!

Chẳng lẽ anh, anh đã… Bị người phụ nữ này thu hút! Ý nghĩ này vừa hiện ra liền dọa anh sợ hãi. Không, không, anh rõ ràng là thích hình mẫu như Trì An An. Lúc vui vẻ sẽ làm nũng như một đứa trẻ, thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, lúc giao tiếp cũng lưu loát trôi chảy. Trần Niệm có điểm nào giống với gu của anh đâu chứ?

Ừm... Cuối cùng cũng tìm được một điểm phù hợp. Tháo kính xuống, đổi quần áo thì nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, làn da trắng nõn, chân cũng khá dài... Dừng lại, dừng lại!!! Giang Triết hít một hơi thật sâu. Không được, anh phải ra ngoài xin giúp đỡ.

Diệp Giang Thành đột nhiên nhận được cuộc gọi từ người anh em tốt vào một buổi trưa trời nắng đẹp, nội dung là: "Người anh em à, tôi cảm thấy mình bị bệnh thật sự rất nặng!"

Giang Triết không chịu nói thêm gì qua điện thoại, Diệp Giang Thành đành bỏ hết mọi công việc trong tay xuống rồi chạy nhanh đến nhà Giang Triết, nhìn thấy người đàn ông này vẻ mặt nghiêm túc, hình như có chuyện gì rất nghiêm trọng. Trong lòng anh ấy cũng trầm xuống: "Làm sao vậy?"

"Tôi..." Giang Triết do dự nói, "Hình như..."

"???"

"Di tình biệt luyến."

*Di tình biệt luyến: Nghĩ bản thân dành tình cảm cho một người nhưng sau đó lại cảm thấy mình bị rung động với người khác.

"..." Diệp Giang Thành nhìn đi chỗ khác, "Cậu đang đùa tôi sao?"

“Tôi rất nghiêm túc.” Giang Triết vẫn tỏ vẻ nghiêm nghị.

Diệp Giang Thành đập mạnh vào vai anh: "Người anh em, cậu bị bệnh rồi, phải đi bệnh viện khám tử tế mới được."

"... Có thật không?"

"Giả đó! Cậu không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bậy bạ. Trì An An căn bản là không thích cậu, cậu đang trở về con đường đúng đắn. Cái gì gọi là di tình biệt luyến chứ? Lần sau đừng có nói như vậy, không thì người ta sẽ nói cậu là đồ quê mùa.”

"Đừng chuyển đề tài! Mau nói trọng tâm!"

Diệp Giang Thành hiếm khi thấy Giang Triết khổ sở vì tình như vậy, làm sao có thể buông tha cơ hội này: "Nhìn tính tình thô bạo này của cậu đi. Bây giờ cậu đang cầu xin tôi giúp đỡ đấy, còn bày ra thái độ này sao?"

"Làm sao?"

"Nói mới nhớ, không phải khu đất ở ngoại ô phía Tây sẽ được xây dựng sao. Hay là giảm giá cho tôi đi? Coi như là quà đáp việc tôi tư vấn tình cảm cho cậu."

Diệp Giang Thành không hề nể mặt chút nào, anh tỏ rõ ý trêu trọc của mình, trên mặt còn lộ ra nụ cười bí hiểm, thật sự là rất gợi đòn. Giang Triết đấm tượng trưng vào vai anh ấy một cái: "Đừng có chọc tôi. Nói đi!"

"Vậy mà còn xuống tay được. Được rồi, tha cho cậu. Cậu nói trước đã, triệu chứng là gì?"

Sau đó, hai người ngồi nói chuyện một mạch cho đến tận chiều muộn. Buổi tối, hai người đàn ông cô đơn quyết định đi ăn nhà hàng. Lúc ăn cơm, nhìn một bàn đồ ăn đầy dầu mỡ, Diệp Giang Thành lắc đầu: "Xem ra trong nhà vẫn nên có một người phụ nữ. Nếu không thì thật sự thê thảm, ra bên ngoài ăn cũng thấy không có mùi vị gì cả."

“Vậy thì cậu phải tìm một người biết nấu ăn.” Giang Triết thở dài, tựa lưng vào ghế, “Kiểu người giống như Trần Niệm, tôi cá là cô ấy không thể giặt giũ và nấu nướng hay làm mấy chuyện tương tự như thế.”

"Không sao. Cậu có thể tự mình nấu." Diệp Giang Thành nhướng mày, "Cậu đấy, đừng cố gạt bỏ sự thật nữa. Tôi đã xác nhận chứng bệnh này của cậu rồi, nhận hay không nhận là chuyện của cậu, nhưng tôi khuyên cậu nên từ bỏ việc tìm cách tháo gỡ nó đi. Cảm tình cũng giống như bị bệnh mãn tính, không gây tử vong nhưng lại cứ dai dẳng không dứt.”

Vốn dĩ Giang Triết chỉ cảm thấy tâm trạng bản thân không tốt nên mới sinh ra ảo giác mà thôi, kết quả là sau khi xin trợ giúp từ bên ngoài, anh phát hiện mình thực sự bị "bệnh nan y"...

Thành phố S những ngày này đang chuẩn bị bước vào mùa hè. Gần đây, Trần Niệm cứ cách vài tuần sẽ đi gặp Tô Đồng một lần. Sau khi cô ấy được Lê Hiểu Văn đón đi, Trần Niệm gần như bị gián đoạn liên lạc với Tô Đồng. Lê Hiểu Văn rất bá đạo, không nghe điện thoại của Trần Niệm, Trần Niệm liền dùng một số thủ đoạn công nghệ cao khiến tất cả các sản phẩm điện tử của Lê Hiểu Văn đình công, buộc Lê Hiểu Văn phải chủ động liên lạc với cô để cho cô gặp Tô Đồng.

Phong cách xử lý chuyện tình cảm của Trần Niệm một là không từ bỏ, hai là không quan tâm. Mặc kệ đau hay không đau, phản bội hay không phải phản bội, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân. Có đáng giá hay không, có nên hay không, tất cả thiệt hơn đều tự mình biết. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tô Đồng cố chấp với chuyện yêu hận, là một người bạn Trần Niệm sẽ ủng hộ mọi lựa chọn của cô ấy. Tô Đồng nói sẽ ở lại nhà của Lê Hiểu Văn, cho nên Trần Niệm liền dành chút thời gian đến gặp Tô Đồng. Bởi vì Trần Niệm gần đây có một dự án lớn ở trong tay, đóng cửa nghiên cứu nên mấy ngày gần đây không thu xếp được thời gian qua chỗ bạn mình.

Lê Hiểu Văn coi Tô Đồng như tổ tông mà cung phụng, người không có sự nhạy bén như Trần Niệm vậy mà vẫn cảm nhận được Tô Đồng đã được nuôi béo rồi. Cô ấy còn không ngại, thoải mái nằm trên ghế sô pha, ăn vải ướp lạnh một cách vui vẻ.

“Hai ngày qua cậu đi đâu vậy?” Thấy Trần Niệm tới, lúc này Tô Đồng mới ngồi dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Bận làm dự án mới.” Trần Niệm ngồi xuống ghế sô pha, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm, “Từ Lộ Vũ cho cậu, nói là mang từ nước ngoài về.”

"Cậu không nói với anh ấy là tớ ở đây sao?"

"Anh ấy không có ý gì khác."

Tô Đồng nhìn Trần Niệm chằm chằm, sau đó cảm thấy yên lòng: "Anh ấy vẫn là nghe lời cậu nhất. Mà này hôm nay tớ nhận được một thứ, cậu nhất định phải xem.” Tô Đồng đứng dậy, sau đó cầm một tấm thiệp mời đưa cho Trần Niệm.

Trần Niệm nhất thời nhảy dựng lên, mở thiệp mời ra. Mấy từ mấu chốt gây sốc lập tức đập vào mắt Trần Niệm: Tiệc đính hôn, Cảnh Dung, Tạ Vân, Lê Hiểu Văn cùng một nửa của mình.

“Đây là cái gì?” Trần Niệm hỏi.

"Tiệc đính hôn của đàn anh, là Tạ Vân đưa đưa cho Lê Hiểu Văn tấm thiệp này. Cậu biết chuyện này sao?"

“Không biết.” Trần Niệm xoa xoa ấn đường, “Nhưng mà cũng không quan trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play