Trần Niệm tháo kính áp tròng ra, thế giới liền trở nên mơ hồ đối với cô. Cô có thể nhìn thấy bóng người, nhưng không thể nhận ra mặt mũi cùng khuôn mặt của họ nếu không để sát mặt lại gần. Vì vậy cả khi mẹ Giang nói hay khi bà bước đến nắm lấy tay cô, cô đều không hiểu tình hình lúc này là như thế nào, "Con nhìn xem, cô bé trông thật đáng thương! Còn nói là con không bắt nạt con bé!"
“Không, không có.” Trần Niệm lắc đầu xua tay, “Vừa rồi con đã giẫm phải phân chó, kính áp tròng cũng không lấy ra được, là Tổng giám đốc Giang đã giúp con.”
"..." Mẹ Giang nghe thấy thì sững sờ.
Giang Triết nhân cơ hội nhấc bổng Trần Niệm ra khỏi bồn tắm: "Con không nói cho mẹ biết vì sợ mẹ hiểu lầm. Người ta là một cô gái ngây thơ trong sáng, còn là Giám đốc kỹ thuật của Cảnh Vũ, bị mẹ làm phiền như vậy, sau này công việc làm sao có thể hợp tác qua lại được nữa."
Trần Niệm ở bên cạnh liều mạng gật đầu, nhưng bởi vì không nhìn thấy gì, cô phải nắm chặt cánh tay của Giang Triết.
Mẹ Giang nhìn tay của Trần Niệm, nhìn về phía Giang Triết, sau đó kéo Trần Niệm đi, vừa cười vừa nói: "Hazzz, dù sao đây cũng là duyên phận. Con nói cho dì biết đi, con tên gì?"
Trần Niệm không giỏi tiếp chuyện người lớn, nhất là kiểu người lớn nhiệt tình như vậy, cô chỉ có thể thành thật trả lời: "Trần Niệm ạ."
"Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi lăm ạ."
"Tại sao con lại quen biết Tiểu Triết nhà chúng ta?"
"Con biết anh ấy từ một dự án phát triển trò chơi."
"Bố mẹ con làm nghề gì?"
"... Giáo... Giáo sư."
Mẹ Giang đưa cô đến tận phòng khách, Trần Niệm rất lúng túng, lại thêm việc không nhìn thấy đường cho nên vừa rồi cứ liên tục đụng phải mấy thứ xung quanh. Giang Triết không chịu nổi, kéo cô từ trong tay mẹ mình rồi dẫn cô đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó khoác thêm áo cho cô.
Quay đầu lại, anh nắm lấy hai tay của mẹ Giang rồi đẩy bà về phía cửa: "Mẹ đừng hỏi người ta như tra hộ khẩu như vậy có được không? Đã nói bọn con là trong sạch. Nếu con có đối tượng, nhất định sẽ nói với mẹ trước tiên có được không?"
"Mẹ cảm thấy cô gái này rất tốt! Bố mẹ còn là giáo sư, con mau chóng gạo nấu thành cơm đi."
"Không nấu!" Giang Triết tiễn bà ra cửa, "Con sẽ nói chuyện với mẹ sau! Tạm biệt! Mẹ đi đường cẩn thận!"
Lần này Giang Triết phải chắc chắn mình đã khóa trái cửa rồi mới quay trở lại phòng khách.
"Mấy lời mẹ tôi nói cô đừng để ý. Bây giờ rảnh rỗi không có gì làm liền muốn ôm cháu. Thấy con gái nhà người ta thì đều sấn đến gần, bệnh cũng không nhẹ."
“Tôi thấy bác khá tốt.” Trần Niệm chống hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, “Tôi rất muốn có một người mẹ có thể suy nghĩ cho tôi.”
"Hửm?"
“Không có gì.” Trần Niệm vội xua tay: “Ừm, tôi muốn quay về.”
"Cô ngồi chờ một lát đi. Mẹ tôi có khi còn chưa đi, vẫn đang đợi bên ngoài đấy."
"Ồ…”
Đợi khoảng nửa tiếng, Giang Triết đưa Trần Niệm xuống lầu.
“Nhà cô ở đường Sơn Âm, cụ thể là ở chỗ nào?” Giang Triết hỏi cô.
"Không đi chỗ đó, đi đường Thế Gia."
"Dự án đường Thế Gia là tôi làm. Khu này có vị trí rất tốt, thuận tiện đi lại."
"Tôi biết. Đợi tàu điện ngầm được khai thông thì giá nhà nơi đó sẽ còn tăng."
"Có vẻ như ở mặt lợi ích, anh ta cũng không bạc đãi cô."
Trần Niệm không nói gì, quay đầu đi.
Về đến dưới tòa nhà chung cư, Trần Niệm mở cửa rồi xuống xe. Quay đầu nhìn lại vẻ mặt mơ hồ của Giang Triết, cô ngượng ngùng nói: "Rất xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."
"Đi lên có thể tìm được cửa nhà mình chứ?"
"Ừm."
"Tạm biệt."
“Tạm biệt.” Trần Niệm lùi lại, đóng cửa ghế lái phụ.
Xe tăng tốc, bụi bay mù mịt. Trần Niệm không biết rằng Giang Triết vẫn tiếp tục nhìn cô qua gương chiếu hậu cho đến khi bóng dáng cô ngày càng nhỏ rồi vụt biến mất.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tâm trạng của Trần Niệm không tốt, cô chỉ cảm thấy đau đầu, cả người như bị rút hết sức lực, cô tách biệt khỏi thế giới bên ngoài hai ba ngày. Đợi đến khi cô lấy lại sức lực, mở điện thoại ra, quả nhiên Cảnh Dung đã gọi điện thoại đến. Cô chần chừ một lát nhưng vẫn nghe máy.
"Tiểu Niệm, hai ngày nay em đi đâu vậy!"
"À, điện thoại hết pin, quên sạc."
"Có phải ngày hôm đó em uống say không? Anh rất lo lắng cho em."
"... Ừm. Tôi không sao."
"Không sao thì tốt. Như vậy anh có thể yên tâm."
Trần Niệm bước đến bên cửa sổ, ngón tay vuốt lên vết nước mưa đã khô lưu lại vệt dài trên kính, đã đến lúc phải gọi người đến quét dọn rồi.
"Tiểu Niệm?"
"Hả?"
"Thật sự xin lỗi em, nhưng anh không muốn quan hệ giữa chúng ta trở nên phức tạp."
Lúc say đã bị từ chối, lúc tỉnh táo lại bị từ chối thêm một lần nữa, Trần Niệm bật cười: "Tôi hiểu rồi."
"Tiểu Niệm, em đối với anh chính là người thân. Thời điểm chúng ta đối mặt với khó khăn, khi Lộ Vũ rời đi hay cả khi công ty gặp kiện tụng, chỉ có em ở bên anh mỗi lần anh rơi vào tình cảnh khốn cùng nhất. Anh cũng thích em, chỉ là kiểu thích này không phải dạng kia. Em có hiểu cho anh không?"
Cô vốn không giỏi ăn nói, anh ta cũng đã nói hết những gì cần nói rồi, cô còn có thể nói được cái gì nữa đây?
“Ừm.” Một từ đơn, cũng chính là câu trả lời của cô.
"Anh đi họp. Em nghỉ ngơi thật tốt. Tháng này nhớ đến dự đại hội cổ đông."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Trần Niệm lại hiện lên khuôn mặt của Giang Triết. Ngày đó anh ở trong phòng làm việc vì tìm cô gái tên là Trì An An kia mà gọi mười mấy cuộc điện thoại, mày nhíu chặt, miệng nói liên tục, nỗi lo lắng ngày càng tăng lên từng phút từng giây. Trần Niệm không có cách nào hình dung ra vẻ mặt như vậy ở trên người Cảnh Dung, thật sự là đáng tiếc.
Sau khi trở lại căn hộ ở đường Sơn Âm, Trần Niệm lại đóng cửa chìm đắm vào công việc. Máy tính trong phòng làm việc mở quanh năm, luôn chờ chủ nhân quay lại. Trần Niệm đăng nhập vào hệ thống, kiểm tra các email gần đây và các tin tức chuyên ngành, sau đó lại tập trung vào việc lập trình. Các hàng mã code trên màn hình rất khó hiểu, nhưng ở trong đầu cô thì nó lại rất có trật tự. Cô thích những thứ logic, thích việc sáng tạo và cũng thích trạng thái không ngừng đổi mới phát triển đi lên. Thời điểm đối mặt với chiếc máy tính, thời gian như ngừng trôi, trên thế gian này không còn bất cứ đồ vật nào khác, chỉ có cô và hệ thống mà cô muốn tạo ra, không hơn.
Ngày tháng dường như đã dần trở lại quỹ đạo vốn có, chỉ khác là cô càng ngày càng ít liên hệ với Cảnh Dung. Trần Niệm đã đến công ty của Giang Triết hai lần, gặp gỡ vài ứng viên, cuối cùng cũng chọn được một ứng viên. Cô cho rằng việc xuất hiện cùng một chỗ với anh chỉ có duy nhất như vậy mà thôi, không ngờ rằng cuộc điện thoại cuối tuần như sự xô đẩy của số phận, để anh bước vào thế giới của cô.
Hôm nay đi ra ngoài, tâm trạng của cô vô cùng lo âu, thấp thỏm, cô thậm chí còn thay ba bộ quần áo mới quyết định được bản thân sẽ mặc gì. Gần đây cô phát hiện ra stylist không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, cô đã tìm cho mình một phần mềm hữu dụng, từ trên các hình ảnh trực tuyến cô lựa chọn ra hình mẫu phổ biến nhất hiện nay để phối đồ theo cho phù hợp với bản thân. Vì vậy, đến bây giờ cô vẫn không phải là một người có gu ăn mặc quá xuất sắc nhưng cô cũng sẽ không lâm vào tình trạng ăn mặc trang điểm kỳ quái nữa.
Tới quán cà phê như đã hẹn, cô lấy di động ra định gọi điện thoại thì thấy có người vẫy tay với cô, người đó ngồi bên cạnh cửa sổ, cô lập tức bước tới.
"Là Trần Niệm đúng không, nhìn thoáng qua là dì có thể nhận ra con."
“Con chào dì ạ.” Trần Niệm vuốt vuốt tóc. Lần trước, quần áo của cô xộc xệch, lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt như quỷ vậy mà dì ấy vẫn có thể nhận ra.
"Đến đây, ngồi xuống đi."
Trần Niệm ngoan ngoãn kéo ghế ra ngồi xuống, mẹ Giang gọi người phục vụ đến rồi hỏi Trần Niệm: "Con muốn uống gì? Cà phê ở đây rất ngon, nếu con thích đồ ngọt, con có thể gọi cà phê matcha socola trắng."
"Cái đó... Vậy cho con một ly cà phê matcha socola trắng là được ạ."
"Con có muốn gọi thêm món ăn kèm gì không?"
"Không, không cần ạ, con không đói."
“Được rồi.” Mẹ Giang nói với người phục vụ, “Tôi muốn một cái bánh kem hạt dẻ.”
Người phục vụ rời đi sau khi bọn họ đã gọi đồ xong, mẹ Giang cười nói với Trần Niệm: "Dì rất thích đồ ngọt, nhưng bố của Giang Triết lại không thích ăn, thật là không thú vị."
Trần Niệm nhìn mẹ Giang, bà ấy mặc một chiếc áo khoác vải hoa màu trắng, mái tóc được búi cao vô cùng tinh tế, trên khuôn mặt của bà có dấu vết của thời gian, nhưng những dấu vết đó lại càng tô điểm vào vẻ đẹp quý phái của bà. Khi bà mỉm cười, những nếp nhăn trên khóe môi tạo nên sự duyên dáng giống như chiếc hoa tai kim cương bà đang đeo. Trần Niệm rất xa lạ với một người phụ nữ ở độ tuổi này bởi cô đã mất mẹ từ rất lâu rồi. Khi còn nhỏ, cô rất hay hỏi bố mình rằng tại sao những đứa trẻ khác có mẹ còn cô thì không có. Câu trả lời của bố cô luôn là sự im lặng. Cô đã từng nghĩ rằng mẹ cô chết rồi, nếu không thì tại sao có thể nhẫn tâm bỏ cô mà đi? Cho đến khi cô lớn lên, cô mới hiểu được người với người sẽ không giống nhau. Mẹ cô thật sự chọn cách bỏ cô lại.
"Lần trước đang nói chuyện thì bị thằng nhóc thối kia cắt ngang, hai chúng ta vẫn chưa tâm sự được gì nhiều."
"Vâng... Ừm, con và Giang Triết thật sự không phải loại quan hệ kia."
“Có phải hay không cũng không quan trọng, trên đời có rất nhiều thứ phải từ từ bồi dưỡng mới hình thành lên.” Mẹ Giang nhấp một ngụm cà phê, “Con không biết đó thôi, thằng nhóc nhà dì từ nhỏ đã không thích đọc sách, trong trường học nó chính là một tên siêu quậy chính hiệu, dì sợ nó sẽ trêu chọc các cô gái nhỏ nên đã phải hao tâm tổn trí rất nhiều. Đến khi lên đại học, lớn rồi nên cũng muốn nó bắt đầu tìm kiếm bạn bè một cách nghiêm túc, nhưng nào ngờ nó lại chạy đi tham gia quân ngũ. Khi nó trở về lại bắt đầu khởi nghiệp, chớp mắt đã ba mươi rồi, còn chưa có đến một mối tình đàng hoàng nào. Ôi, trái tim người làm mẹ như dì thật là khó chịu... "
Trần Niệm ngồi ở một bên nhìn xuống mặt bàn, khóc không ra nước mắt, có phải cô đã biết quá nhiều rồi không? Nhưng cô không muốn biết mà...
"Dì biết con nhất định sẽ cảm thấy dì nhiều chuyện. Nhưng nói thật, con trai dì, dì khá hiểu nó. Nếu như không có hứng thú với con, nó sẽ không quan tâm đến con, càng đừng nói đến chuyện đưa con về nhà. Ý của dì chính là muốn con giúp một chút, nếu các con thật sự không có duyên phận đó, tất cả là do dì lắm lời, nhưng nếu thực sự thành công thì mọi người đều vui vẻ rồi!” Mẹ Giang vỗ tay vô cùng vui sướng.
Cách nghĩ đơn giản này thực sự khiến Trần Niệm không biết phải nói tiếp như thế nào, nhưng cô có ấn tượng rất tốt về mẹ Giang, trong ấn tượng tốt này còn kèm theo sự hâm mộ cùng khát khao mong muốn.
"Cà phê và bánh của quý khách đây ạ." Người phục vụ mang cà phê và bánh đến, trong đĩa bánh để hai cái nĩa.
“Con có muốn nếm thử không?” Mẹ Giang hỏi.
Lời mời ân cần này khiến cô khó có thể từ chối, vừa có chút ngại ngùng vừa có chút nóng lòng, cô xắn một góc bánh rồi cho vào miệng, mẹ Giang dịu dàng nhìn cô nói: "Ăn ngon chứ?"
Trần Niệm liên tục gật đầu, rất ngọt. Mẹ Giang cũng cầm thìa, xắn một miếng bánh ở một góc khác.
Trần Niệm đặt nĩa xuống, từ đáy lòng thốt ra một câu: "Dì thật tốt bụng."
Mẹ Giang nghiêng đầu, chớp chớp mắt nói: “Dì biết."
Trong lúc uống cà phê, mẹ Giang dẫn dắt Trần Niệm đến rất nhiều chủ đề tán gẫu. Trần Niệm không biết nên trả lời bà như thế nào mới đúng, cho nên tất cả những chuyện cô biết, cô nhớ, cô đều nói hết ra, những câu chuyện của cô không hề có một giới hạn nào, kể cả tiểu học, trung học, cho đến cấp ba rồi đại học. Cuối cùng, mẹ Giang vỗ vỗ mu bàn tay của cô, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Thật là một đứa trẻ ngoan. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đã hẹn rồi, lần sau đi chơi tennis. Con xem con cả ngày đều làm việc, sẽ không tốt cho sức khỏe!"
Cứ mơ màng hoang mang như vậy, Trần Niệm có cuộc hẹn tiếp theo với mẹ Giang... Sáng thứ bảy, chiếc xe của mẹ Giang đỗ ở dưới tầng khu chung cư trên đường Thế Gia của Trần Niệm. Cô vừa đi ra ngoài đã thấy cửa kính bên ghế lái phụ của chiếc xe hạ xuống, mẹ Giang cười rạng rỡ nhìn cô.
Trần Niệm mở cửa ghế sau, nhìn thấy khuôn mặt Giang Triết đen thui, thậm chí nói là đen hơn cả chiếc kính râm ở trên sống mũi anh cũng không quá.
Xong rồi, mẹ Giang có vẻ rất kiên quyết với việc ghép CP này!