"Trần Niệm, sao nhà cậu lại lộn xộn như thế này?"

Tô Đồng dùng hai ngón tay nhặt lên một chiếc áo khoác cũ ở trên mặt đất, ghét bỏ nói với Trần Niệm đứng đằng sau, người vừa mới mở cửa cho cô ấy vào nhà.

Trần Niệm vừa ngáp vừa chỉnh gọng kính khi nãy vội vàng đeo vào, mắt cô vẫn còn đang mở hé, chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ giải thích một câu đơn giản: "Dì giúp việc xin nghỉ phép rồi". 

Đáp xong, cô lê dép bước đi. Tô Đồng lập tức đi theo, hiển nhiên cô vừa bị Tô Đồng đánh thức, lúc này cô bước vào phòng tắm, bắt đầu lấy nước, nặn kem đánh răng lên đầu bàn chải.

Tô Đồng dựa vào cửa, cẩn thận đánh giá Trần Niệm đang đầy kem đánh răng ở trong miệng, hồi lâu sau mới nói: "Trần Niệm, cậu để tớ trang điểm cho cậu nhé."

Trần Niệm súc miệng một cách kỹ càng, kéo khăn mặt xuống ném vào trong bồn rửa mặt, không liếc mắt nhìn Tô Đồng lấy một cái. Bọn họ đã quen nhau hơn mười năm, Tô Đồng không cần nói nhiều thì Trần Niệm cũng có thể hiểu cô ấy muốn biểu đạt điều gì.

“Cậu muốn ở chỗ này mấy ngày sao?” Trần Niệm hỏi.

Tô Đồng khẽ cười, bâng quơ nói: "Lê Hiểu Văn đã trở lại rồi."

Lúc này Trần Niệm mới quay sang nhìn Tô Đồng, sau đó vắt khô khăn mặt, đi đến chỗ Tô Đồng rồi phủ khăn lên đầu cô ấy: "Cậu cười như vậy trông rất xấu."

Tô Đồng cũng không quan tâm đến chiếc khăn trên đầu mà giơ tay ôm Trần Niệm, đặt cằm lên vai cô, khóe môi từ từ rũ xuống: "Niệm Niệm, đã bốn năm rồi, một lời giải thích cũng không nói. Cậu nói xem, trái tim con người sao lại có thể lạnh lẽo đến như vậy?"

Trần Niệm vốn dĩ định nói rằng hôm nay cậu mới thấy rõ con người của tên kia sao? Nhưng sau đó nghĩ lại, nhìn rõ hay không thì cũng không có gì khác biệt. Cho nên cô nói: "Vậy thì ở lại mấy ngày đi, vừa đúng lúc thiếu người làm việc nhà."

Tô Đồng thở dài, quả nhiên muốn nghe mấy lời an ủi từ Trần Niệm thật sự là vô cùng khó khăn.

Nói tới Trần Niệm chỉ có thể hình dung bằng hai từ quái gở. Cô không có mẹ từ khi còn nhỏ, bố cô lại là một học giả đã lớn tuổi, tối ngày nghiên cứu về cấu trúc cầu, tính cách bướng bỉnh nóng nảy, hung hăng và không hiểu cách đối nhân xử thế. May mà ông ấy cũng được coi như những người đứng đầu ở lĩnh vực học thuật của mình cho nên chất lượng cuộc sống không quá tồi tệ, ông có những dự án nghiên cứu của riêng mình, còn có rất nhiều sinh viên đi theo trợ giúp và học hỏi. Công việc của ông bận rộn, phải bay tới bay lui đến những nơi khác nhau để tiến hành khảo sát nên ông Trần thường xuyên vắng nhà, nhưng mỗi khi ông ở nhà hai bố con cũng không thể nói chuyện được với nhau quá hai câu bởi vì ông ấy và Trần Niệm vốn đều là tuýp người không giỏi giao tiếp. Lý do Trần Niệm ít nói cũng có một phần liên quan đến hoàn cảnh gia đình.

Vì thế, khi nhìn thấy người bạn tốt Tô Đồng của mình phải chịu thương tích đầy người trên phương diện tình cảm, những vết thương đã lâu rồi vẫn chưa lành lại, Trần Niệm vẫn trước sau như một, không thể nói ra được một câu an ủi nên hồn. Trần Niệm nhìn Tô Đồng tự mình chữa thương, cười nhạt rồi chậm rãi đứng lên. Trần Niệm rất muốn an ủi cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ việc sử dụng ngôn từ.

Sau khi rửa mặt, Trần Niệm lôi ra nửa chai sữa bò trong tủ lạnh, bật TV lên rồi chuyển sang kênh tin tức. TV trong phòng khách có kích thước rất lớn, có lẽ vì Trần Niệm bị cận thị nên khi đi mua đồ, cô đều thích những đồ có kích thước cỡ lớn, màn hình máy tính rất lớn, TV cũng rất lớn, ngay cả cốc uống nước và quần áo cũng đều là cỡ lớn. Đi mua ô tô cũng phải chọn loại bốn bánh có phân khối lớn và công suất cao, động tác lên mấy loại xe này không thể nào nhanh gọn được nhưng cô cứ thích như vậy. Ai bảo cô là nhà kỹ thuật công nghệ, lại còn là một nhà kỹ thuật công nghệ không tầm thường, mà là kiểu có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tô Đồng cầm thùng rác lên rồi dọn dẹp xung quanh ghế sô pha nơi Trần Niệm đang ngồi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

"À đúng rồi, hai ngày trước, đàn anh Cảnh Dung nhờ tớ tìm cậu, nói rằng mấy hôm cậu không đến công ty, có một nhà đầu tư cảm thấy hứng thú với trò chơi mới, nhưng lại nhất quyết muốn gặp giám đốc kỹ thuật của công ty. Đàn anh nói cậu không trả lời điện thoại của anh ấy, anh ấy rất sốt ruột nên đã nhờ tớ đến hỏi cậu."

Khi Trần Niệm nghe thấy cái tên Cảnh Dung, trong lòng hơi hồi hộp, ậm ờ đáp một tiếng “ừm”.

"Trần Niệm, cậu định cứ yêu thầm như vậy sao? Không có cậu thì đàn anh cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu nên nói cho anh ấy biết."

Trần Niệm uống hết sữa rồi ném chai rỗng vào thùng rác: "Anh ấy không ngốc."

"Ý cậu là sao?"

Vẻ mặt của Tô Đồng tràn ngập sự khó hiểu, nhưng Trần Niệm lại thản nhiên cười, trả lời theo kiểu ông nói gà bà nói vịt: "Tớ đến công ty, cậu đừng quên dọn nhà."

Để cô nàng ốc sên Tô Đồng ở lại nhà, Trần Niệm thay quần áo, xách túi máy tính rồi đi ra cửa. Dáng người Trần Niệm rất cao, khoảng một mét sáu ba, khuôn mặt nhỏ gầy trong sáng, trắng nõn thanh tú, theo như xu hướng thẩm mỹ hiện tại thì ngoại hình của Trần Niệm quả thật là không tồi, nếu chăm chỉ trang điểm một chút chắc chắn sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cô lại hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này. Cô đeo một cặp kính cận gọng đen cực lớn loại sáu độ, chỉ thích mặc mấy loại quần áo thoải mái cho nên cái nào cũng rộng thùng thình như cái bao tải khiến người ta nhìn vào không thể hình dung ra được dáng người cô trông như thế nào. Sở thích và sở trường lớn nhất của cô là ngồi một mình ở nhà chơi với máy tính và mấy loại phần mềm. - Hạt Tiêu TY T

Năm cuối đại học, Trần Niệm chấp nhận lời mời hợp tác của Cảnh Dung, đồng sáng lập một công ty phát triển trò chơi trực tuyến, thứ mà vào thời điểm đó chỉ vừa mới rộ lên. Năm năm sau, giá trị con người của cả hai đều đã vượt xa trước kia. Khoảng thời gian đó, cuộc sống ở văn phòng sinh viên đại học của bọn họ là chuỗi tháng ngày bị chú bảo vệ truy đuổi, song cứ cứng đầu dù đuổi thế nào cũng ăn vạ không chịu rời đi, cho tới bây giờ đã phát triển được một công ty có hàng trăm nhân viên chiếm cứ hai tầng của một tòa nhà hiện đại. Nghĩ lại, thời gian như chỉ trôi qua trong nháy mắt, Trần Niệm thậm chí không nghĩ tới ngày mình sẽ từ bỏ con đường này, có lẽ là vì cô vẫn luôn chìm đóng trong bóng ma tâm lý của mối quan hệ kia.

Giống như khi cô quét dấu vân tay bước vào cửa công ty, cô gái đứng ở quầy lễ tân mở miệng nhưng không biết phải xưng hô với cô như thế nào, cũng do dự không biết có nên ngăn cô lại không. Trần Niệm theo thói quen bước thẳng tới phòng làm việc của Cảnh Dung, dọc đường hầu như không có ai chào hỏi cô, cho đến khi đứng trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, cô thư ký lộ ra vẻ mặt vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cô: "Giám đốc Trần, chị đã đến rồi! Tổng giám đốc Cảnh rất mong chị tới đó!” Nói xong thì lập tức đứng dậy mở cửa, mời Trần Niệm đi vào.

Phòng làm việc của Cảnh Dung được trang trí theo phong cách đơn giản mà mạnh mẽ, bàn làm việc, máy tính, ghế sô pha và giá sách đều có rất nhiều điểm tương đồng, tạo nên một chỉnh thể thống nhất. Trần Niệm rất bội phục Cảnh Dung ở việc anh ta có thể thích nghi với môi trường xung quanh rất nhanh chóng, để cho bản thân hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh đó. Cô nhìn người đàn ông mặc trên người bộ tây trang, đi đôi giày da ngồi phía sau bàn làm việc, khó khăn lắm mới có thể nhớ lại cảnh anh ta từng mặc một bộ đồ thể thao cũ nát, nhìn chằm chằm vào hóa đơn điện nước mà ủ rũ nhíu mày.

“Tổng giám đốc Cảnh, Giám đốc Trần đến rồi.” Thư ký vừa dứt lời, Cảnh Dung lập tức dời tầm mắt ra khỏi màn hình máy tính, đứng dậy đi hai ba bước tới chỗ Trần Niệm rồi ôm lấy cô, sau đó bảo thư ký đi ra ngoài.

“Vẫn là lời nói của Tô Đồng có sức nặng.” Giọng nói mềm mại đánh thẳng vào trái tim Trần Niệm, buông cô ra, trên môi Cảnh Dung nở một nụ cười dịu dàng: “Cho tới bây giờ anh vẫn không tìm thấy mình ốc của em ở đâu.”

*Mình ốc: Ý chỉ nhà của Tô Đồng.

Trần Niệm rụt đầu lại, cố tình đi vòng qua người Cảnh Dung để tránh né mà không gây chú ý, cô đặt túi xách lên bàn, lấy máy tính mở ra, quay màn hình hướng về phía anh ta.

Cảnh Dung liếc qua màn hình, hai mắt lập tức sáng lên, ghé người gần hơn để nhìn, nụ cười của anh ta càng rõ hơn: "Xem ra chúng ta đã nắm chắc 60% khoản đầu tư này rồi."

"60%?" Trần Niệm cau mày: "Không phải anh đã gặp qua người đầu tư rồi trình bày những điểm nổi bật của dự án cùng đội ngũ nghiên cứu thị trường của chúng ta sao? Công cụ trò chơi của chúng ta là tốt nhất, bây giờ tất cả các vấn đề kỹ thuật đã được giải quyết, tại sao chỉ có 60%?"

“Em đó, hiểu rõ máy móc như vậy nhưng lại không hiểu tâm tư của con người.” Cảnh Dung đóng máy tính của Trần Niệm lại rồi bước đến phòng nghỉ, một lúc sau, anh ta cầm một chiếc hộp gấm bước ra ngoài: “Anh biết là em không thích, nhưng mà lần gặp mặt này có ý nghĩa quyết định đối với chúng ta." Anh ta vén mái tóc của cô ra sau tai, "Thử đi, đây là đồ mà anh cố tình chọn cho em, có lẽ rất phù hợp với em đấy."

Trần Niệm nhìn vào mắt người đàn ông ở trước mặt, hai con ngươi đen kịt như xoáy nước, trong lòng thầm thở dài một tiếng, sau đó nhận lấy hộp gấm được trang trí lộng lẫy. Cảnh Dung lại dặn dò cô cẩn thận, hai ngày sẽ phải đi gặp nhà đầu tư, Trần Niệm ngoan ngoãn nghe lời, cũng không đợi Cảnh Dung mở miệng đuổi người, cô nói có việc nên đi trước, Cảnh Dung dĩ nhiên cũng không giữ cô lại.

Ngồi trên xe, Trần Niệm gục đầu vào vô lăng, ủ rũ mà đập đầu hai cái, Trần Niệm à Trần Niệm, mày đúng thật là một kẻ ngốc, nói một chữ “không” thì có gì mà khó khăn, cứ nói thẳng là mình không muốn đi thì có mất miếng da miếng thịt nào đâu cơ chứ.

Hai ngày sau, trước nụ cười hài lòng pha lẫn cả trêu chọc của Tô Đồng, Trần Niệm thay kính áp tròng, mặc chiếc quần âu cạp cao, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của mình ở trong gương, chỉ cảm thấy không thoải mái.

“Cứ nhất định phải làm như thế này à?” Trần Niệm kéo kéo quần áo.

“Khó lắm mới chờ được cơ hội, đừng nhúc nhích.” Tô Đồng lập tức để son môi sang một bên rồi bắt lấy tay của Trần Niệm, bỗng nhiên lại thở dài: “Cho dù cậu không thích bộ quần áo mà anh ấy đưa nhưng vẫn mặc. Trần Niệm, tại sao người có đầu óc như cậu lại giống tớ làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?"

Trần Niệm mím môi, không trả lời.

Tất nhiên cô biết những chuyện mình làm là ngu ngốc, nhưng cô không hề hối hận một chút nào cả. Đến khi cô chính thức mở cửa phòng họp ra, ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Giang đang nhăn nhó nhìn vào máy tính xách tay, cô lập tức cảm thấy hối hận. Mà khi Cảnh Dung giới thiệu Trần Niệm là Giám đốc kỹ thuật của công ty, Tổng giám đốc Giang kia thoải mái ngẩng đầu lên: "Giám đốc kỹ thuật, đúng lúc máy tính đang bị hỏng, có thể vào sửa... Hả? Là nữ sao?"

Tại thời khắc này, Trần Niệm cảm thấy vô cùng hối hận với quyết định của mình. Lẽ ra cô nên đoán trước được tình cảnh này mới đúng, thế giới loài người vô cùng nguy hiểm, rất dễ gặp phải mấy nhà đầu tư chỉ có cái mã bên ngoài, còn thực chất lại đưa ra loại yêu cầu bắt bạn sửa máy tính cho anh ta...

Dường như đối với tất cả những người theo học ngành phần mềm máy tính, không biết là có giỏi hay không, nhưng trong mắt người khác đều gắn mác “Tôi biết sửa máy tính”. Kể từ khi Trần Niệm bước chân vào nghề này, cô không biết tự bao giờ đã trở thành một thợ sửa máy tính chuyên nghiệp cho Tô Đồng và Lê Hiểu Văn, cho dù đó là do virus, sự cố hay chỉ vì phần mềm đã lỗi thời, chỉ cần một cuộc điện thoại thì Trần Niệm sẽ tới cửa phục vụ tận nơi.

“Tôi là một lập trình viên, không phải thợ sửa máy tính.” Trần Niệm dùng vẻ mặt không cảm xúc lên tiếng đáp lại.

Vốn dĩ Giang Triết muốn ra oai phủ đầu với Cảnh Dung và Giám đốc kỹ thuật này, nhưng không ngờ Giám đốc kỹ thuật bí ẩn ở công ty của Cảnh Dung lại là một cô gái, còn là một cô gái nhỏ gầy, cực kỳ xinh đẹp.

Cảnh Dung cũng sửng sốt khi thấy Trần Niệm tháo cặp kính cận ra rồi trang điểm nhẹ, sau đó anh ta nhận ra bầu không khí có hơi không được tự nhiên, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Giang, Giám đốc Trần sẽ ở lại đây giới thiệu cho anh về sản phẩm của chúng tôi. Hay là anh đưa chiếc máy tính xách tay này cho nhân viên của chúng tôi xem thử nhé? Cố vấn Trương còn phải ghi chép, chúng tôi sẽ đưa một chiếc máy tính khác đến cho anh."

“Tổng giám đốc Cảnh, chỉ sợ là không ổn lắm.” Giang Triết nhìn cố vấn Trương, thản nhiên đẩy gọng kính rồi nói: “Không phải là tôi không tin các anh, nhưng dù sao đây cũng là máy tính làm việc…"

“Tôi sửa.” Trần Niệm nói xong thì bước thẳng tới bàn hội nghị, lấy chiếc máy tính khỏi tay Giang Triết, sau đó tìm một chỗ ở bên cạnh rồi ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên bàn phím, cả quá trình đều không nhìn Giang Triết.

Lúc này, thư ký Tracy bưng trà vừa mới pha bước vào, Cảnh Dung liền mời Giang Triết và cố vấn Trương uống trà, Giang Triết khoanh tay ngồi xuống, sắc mặt không được tốt. Ngày hôm qua, anh đã bị Trì An An chọc tức rồi, giờ rõ ràng công ty này nên cầu xin anh đầu tư mà Giám đốc kỹ thuật của bọn họ lại coi anh như không khí. Có phải mệnh anh khắc phụ nữ đúng không?

"Thật không may vì có sự cố xảy ra, Tổng giám đốc Giang và cố vấn Trương cứ yên tâm, Giám đốc Trần của chúng tôi chắc chắn là người đứng đầu trong lĩnh vực này."

“Chúng tôi cũng tin tưởng vào thực lực của công ty các anh cho nên mới có ý định đầu tư.” Cố vấn Trương vừa đỡ gọng kính vừa nói.

"Cho nên chúng tôi cũng rất coi trọng. Giám đốc Trần của chúng tôi không thường xuyên ở công ty, lần này đặc biệt trở lại vì cuộc họp này." Cảnh Dung mỉm cười, "Nhưng nói thật, tôi cũng hơi ngạc nhiên, Tổng giám đốc Giang vẫn luôn làm về lĩnh vực công nghiệp, không ngờ anh cũng có hứng thú với công ty của chúng tôi."

Hài hàng lông mày của Trần Niệm giật giật. Khả năng tâng bốc và năng lực ngụy trang của Cảnh Dung đúng là đã tiến bộ vượt bậc trong quá trình mở rộng công ty. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy bề ngoài anh ta nhẹ nhàng thoải mái, nhưng để có thể được như hiện giờ đều là nhờ việc cúi đầu lấy lòng giống như vậy.

"Tổng giám đốc Cảnh muốn đầu tư nhất định là vì coi trọng sự phát triển của ngành công nghệ này, mà thành tích của công ty Cảnh Vũ trong mấy năm nay cũng rõ như ban ngày. Vì vậy, chúng tôi đến xem dự án, dự án tốt, chúng tôi sẽ đầu tư. Trương Lập, anh nói xem có đúng không?" ( truyện trên app T𝕪T )

Cố vấn Trương được xướng tên, lập tức gật đầu nói đúng vậy. Đang lúc Cảnh Dung thấy cuộc nói chuyện không còn gì để tiếp tục nữa thì trùng hợp Trần Niệm đột nhiên quay màn hình máy tính sang, đặt trước mặt cố vấn Trương: "Dùng nhiều loại virus xâm nhập vào một chiếc máy tính mới tinh, chiêu này vừa cũ vừa nhàm lắm rồi."

Giang Triết liếc nhìn chiếc máy tính đã trở lại bình thường, ánh mắt rơi vào bóng khuôn mặt xinh đẹp in phía trên màn hình, đối phương vậy mà cũng đang nhìn anh, hiển nhiên là cô đang chỉ cây dâu mắng cây hòe. Cảnh Dung thầm than thở trong lòng, cuộc nói chuyện này thực sự không thể tiếp tục được rồi.

*Chỉ cây dâu mắng cây hòe: Nói người này nhưng thực chất đang mắng người kia.

May mà Trần Niệm vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay cô đến đây, nói xong thì lập tức đứng dậy, cắm cáp kết nối vào máy tính xách tay, mở tập tin thuyết trình và liên kết với thiết bị điều khiển từ xa. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó trong vòng nửa tiếng đồng hồ trình bày toàn bộ từ kịch bản gốc, những người thiết lập hậu kỳ, đến những khó khăn trong kỹ thuật một cách vô cùng chi tiết.

Giang Triết đã xem xét kỹ lưỡng dự án này rồi mới đến, dù sao cũng là bản thân bỏ tiền, tất nhiên không thể cẩu thả qua loa được. Nhưng mà Giám đốc Trần này có vẻ không muốn để anh hiểu rõ, liên tục dùng những thuật ngữ kỹ thuật tiên tiến, sau khi đi vào đầu anh bằng bên tai này thì lập tức thoát ra ngoài bằng bên tai kia, không sót lại bất cứ thứ gì, nhưng anh vẫn phải giả vờ chăm chú lắng nghe, hơn nữa còn phải làm ra vẻ như mình rất hiểu nguyên lý. Song cho dù như vậy thì người thuyết trình vẫn dùng ánh mắt nhàn nhạt mang ý khinh thường để biểu thị thái độ “Tôi biết anh chỉ là một kẻ ngốc”.

Loại sỉ nhục này, là đàn ông thì không thể chịu nổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play