Trần Niệm thực sự không ngờ rằng mình sẽ uống say, bởi vì đó chỉ là một chai bia mà thôi! Năm năm trước, sự thành công trong dự án đầu tiên của Cảnh Vũ đã khiến cả đội bất ngờ nổi tiếng. Đêm đó bọn họ cùng nhau ăn mừng, ba người bọn cô gồm cả Cảnh Dung và Từ Lộ Vũ đã xử lý hết một thùng bia.

Bọn họ uống đến say khướt, ngã trái nghiêng phải ở trong quán rượu, Trần Niệm định giữ mình tỉnh táo để đưa hai người đàn ông cao lớn kia trở lại nhà họ, cuối cùng không thể chịu được những lý lẽ thuyết phục của bọn họ, càng không thể ngăn được sự phấn khích và vui sướng khi chạm vào cảnh giới của thành công, cứ uống hết ly này lại đến ly khác, uống đến nỗi say không biết trời chăng đất dày là gì. Cô không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ là sau khi uống xong liền đem chai đi đập. Ở quán rượu nôn mấy trận khiến cả người ngất ngưởng, sau đó ba người mới dắt díu nhau rời khỏi quán rượu, không có nổi một người có thể trụ vững được.

Đi được vài bước, ba người liền ngồi xuống ven đường. Trần Niệm chỉ nhớ mình hoa mắt chóng mặt, nhìn không rõ đường. Tình trạng của Cảnh Dung lúc này cũng tương phản một trời một vực với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, dùng tay trái giữ lấy người Từ Lộ Vũ, tay phải ôm lấy Trần Niệm, hô to mấy lời chí khí hào hùng. Từ Lộ Vũ cố gắng cất cao giọng hát bài “Chạy trốn” của Vũ Tuyền, còn Trần Niệm thì nghiêng đầu cười ngây ngô.

Đây là một ngày hạnh phúc nhất trong trí nhớ của cô, sau đó cũng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ nhưng rốt cuộc vẫn là không giống.

Không biết là do tửu lượng suy giảm hay là do muốn say không muốn tỉnh lại, một chai bia này đã khiến Trần Niệm gục xuống. Cô mơ mơ màng màng mà ngủ một đêm, khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã khóc ướt đẫm gối.

Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng ngà, từ từ tỉnh táo lại, phản ứng của cô so với bình thường chậm chạp hơn mấy lần: Đây không phải là nhà của cô!

Chăn ga gối đệm màu trắng, nội thất hiện đại tối giản, mọi thứ đập vào mắt đều là sự xa lạ, ngoại trừ quần áo ở trên người cô. Cô xuống giường, cổ vô cùng đau nhức, nhìn thấy đôi giày cao gót ở trên sàn nhà, tức giận đá văng đi, sau đó cô đi ra ngoài.

Đây là một căn nhà rất lớn, đón hướng ánh sáng rất lý tưởng, căn phòng vừa rồi mà Trần Niệm ở hẳn là một phòng dành cho khách. Căn nhà vô cùng yên tĩnh, Trần Niệm đi thẳng đến phòng khách, do dự có nên mở lời nói gì đó hay không. Lúc này, Giang Triết đang mặc một bộ đồ thể thao, đeo tai nghe đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy cô liền lùi lại một bước, bất lực mà xua tay: "Cô tỉnh rồi, mau thu dọn đồ đạc rồi về đi."

Trần Niệm nhìn anh chằm chằm, không nhúc nhích, Giang Triết nhíu mày: "Không phải là cô đang suy nghĩ lung tung rối loạn gì đấy chứ? Tôi đưa cô đến đường Sơn Âm nhưng cô sống chết không cho tôi biết số nhà, lúc đưa cô về đây lập tức cho cô vào phòng nghỉ của khách. Mọi thứ của cô đều ở đó, nguyên vẹn không xây xát gì cả."

"Tờ giấy kia của tôi đâu?"

"Cái gì?"

"Tờ giấy của tôi."

"Không đúng, Trần Niệm, cô có phải bị bệnh rồi không? Cô muốn tờ giấy vụn kia để làm gì? Cô vẫn chưa hiểu rõ Cảnh Dung là người như thế nào sao, anh ta sẽ không buông tay Tạ Vân đâu."

“Anh không hiểu gì thì đừng vội kết luận!” Trần Niệm đen mặt.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Tôi không hiểu.” Giang Triết sải bước tới chỗ thùng rác, lấy ​​một mảnh giấy ra rồi ném trước mắt Trần Niệm, tờ giấy trắng rơi xuống, cô nhìn thấy trên đó là hàng chữ viết lộn xộn của mình: Anh chỉ xem em như là em gái.

Trần Niệm nâng mắt lên, nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của Giang Triết: "Cái này là sao?"

Giang Triết giễu cợt: "Cái này là sao? Cô uống rượu đến điên rồi, nhất quyết phải gọi điện thoại cho Cảnh Dung, nhất quyết phải nói là cô thích người ta. Cô khóc lóc kể lể, lấy tay lau nước mắt nước mũi ở trên mặt. Về phần người ta trả lời cô như thế nào, không phải là cô đã viết lên trên giấy sao? À, không phải chỉ có ở trên giấy." Giang Triết xoay người bước đi, một lúc sau anh cầm theo một chiếc thảm lông đi ra, "Ngay cả thảm lông mà cô cũng không buông tha, suýt chút nữa cũng làm hỏng ghế sô pha của tôi. Nói thật thì tôi không muốn đánh ngất cô, nhưng mà tại cô ép tôi."

Trần Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tấm thảm mà anh ném vào chân cô, tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như Trần Niệm đã từ từ nhớ lại đêm qua cô có những hành động mất mặt đến như thế nào.

“Anh bảo tôi từ bỏ, còn nói tôi xứng đáng bị như vậy.” Trần Niệm nhìn Giang Triết.

"Tôi nói sai sao?"

"Cô gái mà anh nóng lòng đi tìm vào hôm chúng ta phỏng vấn. Anh có thích cô ấy không?"

"Cô đi quá giới hạn rồi."

Trần Niệm chế nhạo: "Nếu anh cũng hiểu rõ giới hạn đó thì anh không nên đứng ở góc độ phán xét người khác mà nói ra hai chữ từ bỏ và xứng đáng bị như vậy. Anh nghĩ mình chỉ là người ở ngoài cuộc thôi đúng không?"

"Đúng vậy, cô thích tự đâm đầu vào chỗ khiến mình đau lòng thì tùy cô, nhưng mà đừng chắn ở trước mặt tôi."

“Quả nhiên không thể nói chuyện bình thường với một tên bất thường.” Trần Niệm xoay người rời đi, trở lại phòng lấy túi xách và giày cao gót rồi đi ra ngoài.

Trần Niệm cứ như vậy mà thẳng thường quay gót, nhưng đi chưa được bao xa thì cô đã cảm thấy vô cùng hối hận, khu vực này lớn như vậy, nhất thời cô không thể tìm được phương tiện nào. Hầu như xung quanh không có người đi đường qua lại, tất cả đều lái xe ô tô cá nhân, đương nhiên càng không có taxi. Chờ một hồi cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người đi đường, cô chạy lên hỏi người ta làm thế nào để đi ra ngoài, kết quả người ta thấy cô liền bỏ chạy tán loạn. Trần Niệm lúc này mới nhớ ra cả đêm qua mình khóc lóc náo loạn như thế, có lẽ lớp trang điểm đang lem nhem ở trên mặt, đầu tóc rối bù như rơm rạ, quả thật rất giống với người bị rối loạn tâm thần.

Trần Niệm định lấy điện thoại di động ra chuẩn bị kêu cứu, nhưng trải qua một đêm nó đã hết pin. Trần Niệm thở dài, thế giới bên ngoài thật nguy hiểm. Cô đi chân trần, đầu tâm niệm cứ bước tiếp kiểu gì cũng đến lúc đi được ra ngoài, chỉ là không biết lúc đấy là lúc nào mà thôi.

Giang Triết nhìn Trần Niệm lao ra ngoài nhưng trong lòng lại cảm thấy khá bình tĩnh, điện thoại di động của cô đã hết pin, gần đây cũng không có taxi, có lẽ không tìm thấy đường ra thì thái độ cũng sẽ mềm mỏng xuống. Hầu hết các cô gái nhỏ không phải đều như vậy sao? Cũng giống như Trì An An, chẳng qua là ngoài miệng ngoan cố mà thôi. Anh vốn định mặc bộ thể thao này đi chạy bộ, vì vậy hai phút sau cũng xuống lầu.

Bộ dạng của Trần Niệm lúc này thực sự là rất khủng khiếp, sự kinh diễm ở trong bữa tiệc ngày hôm qua đã biến mất từ ​​lâu không còn dấu vết, chỉ còn lại sự điên khùng, thậm chí có người qua đường cũng bị cô dọa chạy mất. Nhưng mà cô vẫn rất bình tĩnh, trên tay vẫn cầm giày cùng túi xách, vừa đi vừa tìm phương hướng, hoàn toàn không tránh né ánh mắt của những người xung quanh. Giang Triết nhớ lại những lần gặp cô ở trong đầu, dường như lần nào cô cũng có bộ dạng cùng phong cách hoàn toàn khác nhau. Nếu không phải vì cô dẫm trúng “cớt” chó, Giang Triết thực sự cảm thấy cô cứ đi đi dừng dừng như vậy thì nhất định có khả năng tìm được lối ra rồi bắt taxi trở về.

Trong khoảnh khắc dẫm lên "cớt" chó, Trần Niệm đang cân nhắc xem mình nên rẽ trái hay rẽ phải.... Bước chân rơi xuống nhẹ nhàng đến khó tin, cô rũ mi nhìn xuống, giây phút đó chính là giây phút sét đánh ngang tai. Thời gian trong nháy mắt ngừng lại, Trần Niệm vẫn duy trì tư thế đứng im không nhúc nhích như vậy. Trong đoạn thời gian yên tĩnh này, trong đầu Trần Niệm đã có một vạn chữ lướt qua, nhưng hầu hết đều là những lời mắng chửi, cứ lặp đi lặp lại một nội dung mắng chửi người mà thôi.

“Có phải bây giờ tôi nói cái gì cô cũng không tức giận đúng không?” Giọng nói của Giang Triết bỗng nhiên truyền tới.

Trần Niệm quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt sáng ngời dưới ánh hào quang của thánh mẫu, cô vô cùng không muốn nhưng không nhịn được mà hốc mắt nóng lên: "Tôi dẫm phải phân chó rồi, lại còn là chân trần..."

“Tôi biết.” Giang Triết một tay đặt lên vai cô, tay kia nâng chân rồi ôm cô lên.

Trở lại chung cư, Giang Triết đưa Trần Niệm vào phòng tắm, bộ dạng Trần Niệm hiện tại không thể tự mình đứng xuống được, Giang Triết bèn nhấc một chân cô lên, lấy vòi hoa sen xả xuống chân cô. Rửa xong rồi lấy xà phòng và thuốc khử trùng để ở trước mặt cô, nói: “Cái này cô biết làm chứ?” Hình tượng của ông chủ lớn ở trong lòng cô lúc này vô cùng cao cả, cô mang theo sự sùng bái mà gật đầu.

Đợi Trần Niệm rửa sạch chân và bước ra khỏi phòng tắm, cô đã mất tự tin để tranh luận cùng với Giang Triết.

"Cảm ơn anh…"

Giang Triết nhìn thoáng qua đôi chân trần của cô: "Chuyện của cô là do tôi lắm miệng. Tôi sẽ không nhắc đến nữa."

Trần Niệm cười khổ: "Thực ra anh nói rất đúng, chẳng qua là tôi không muốn thừa nhận."

Giang Triết lấy hộp thuốc lá ra, hỏi Trần Niệm, "Cô có muốn không?"

Trần Niệm lắc đầu: "Anh cũng biết hút thuốc lá là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến ung thư phổi đúng chứ?"

"... Câu này của cô quả là khiến hứng thú của người ta bay đi hết sạch."

"Dập đi."

Giang Triết ném hộp thuốc xuống rồi nói, "Quả thật là tôi đã từng có kinh nghiệm, cho nên tôi khuyên cô sớm thừa nhận sớm giải thoát bản thân khỏi vòng luẩn quẩn."

"Anh đã giải thoát được rồi sao?"

"Giải thoát rồi. Bất đắc dĩ phải tự giải thoát."

Giang Triết ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Trần Niệm yên lặng không còn lên tiếng. Lúc này cô cúi đầu, lấy tay dụi mắt.

"Đừng khóc nữa. Tôi không thể chịu nổi con gái khóc đâu."

Trần Niệm ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh, trong mắt chứa chan sự “thâm tình", không ngừng chớp mắt. Giang Triết ngả người ra sau: "Cô làm gì vậy?"

Anh vừa dứt lời, nước mắt của Trần Niệm lập tức rơi xuống như một sợi chỉ bị đứt đoạn. Giang Triết bật khỏi sô pha, nhanh chóng rút ra một đống khăn giấy: "Cái này không tốt đâu! Đừng khóc, đừng khóc. Ôi, tôi không thể nhìn nổi cái này!"

Trần Niệm bỏ đống khăn giấy mà anh lau quệt lên mặt cô ra rồi nói, "Kính áp tròng!"

"Cái gì?"

"Kính áp tròng hôm qua tôi đeo giờ theo không tháo ra được!"

"Vậy thì mau tháo ra!"

"Tôi không biết cách..." Trần Niệm dùng ngón tay mở mí mắt, để lộ một đôi mắt đỏ ngầu.

Giang Triết bị cô dọa giật lùi một bước, bắp chân đụng vào chiếc bàn thấp: "Chết tiệt!"

"Tôi giúp cô giữ mí mắt, cô tự mình lấy ra đi!"

"Tôi không dám…"

"Tôi cũng chưa tháo kính áp tròng bao giờ!"

"Tôi sẽ thử..." Hai người một trái một phải đứng trong phòng tắm, Giang Triết dùng ngón tay giữ mí mắt Trần Niệm, Trần Niệm nhìn vào gương, thử lấy kính áp tròng ra lần đầu tiên. Kết quả là khi ngón tay cách mắt 1mm thì dừng lại. Cô nói: "Tôi không thể làm được."

"Tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Bệnh viện phải xếp hàng chờ, anh chịu được sao?"

"Tôi không thể làm mấy việc cần sự cẩn thận được. Đôi mắt yếu ớt như vậy, nếu dùng sức, cô nhất định sẽ bị mù. Hoặc là tự mình lấy, hoặc là đến bệnh viện. Nhanh lên!"

Đúng lúc cả hai đang giằng co thì từ xa truyền tới một tiếng nói: “Con trai ngoan, con dậy chưa?”

“Mẹ kiếp!” Giang Triết có dự cảm xấu, tại sao anh lại quên mất sự tồn tại của chú Dương chứ! Mẹ anh vốn dĩ không có việc gì sẽ không xuất hiện, giờ đột nhiên đến thăm nhất định là muốn tới bắt gian tại hiện trường. Giang Triết liếc nhìn tình trạng của cô gái ở bên cạnh, hệt như vừa mới bị chà đạp, lập tức che miệng cô lại.

“Cô nhất quyết không được lên tiếng, nếu để mẹ tôi biết cô ở đây, hai chúng ta không thể chịu nổi đâu!” Nói xong, anh đẩy cô về phía bồn tắm, kéo rèm che lại, “Dù có chuyện gì xảy ra, cô tuyệt đối không được đi ra!"

Giang Triết nói xong liền lao ra ngoài. Trần Niệm ngồi trong bồn tắm chảy nước mắt, mắt cô thật sự rất đau huhu! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giang Triết đóng cửa phòng tắm lại, chỉnh lại quần áo rồi tiến lên chào hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Mẹ Khương cười tủm tỉm: "Cô gái nhỏ kia đâu?"

"Cô gái nhỏ ở đâu ra?"

"Thằng nhóc thối, con còn muốn giả vờ sao?"

"Con không hiểu mẹ đang nói gì."

Mẹ Giang trợn trừng mắt lên nhìn anh, đi thẳng về phía phòng ngủ nhưng lại trống trơn. Bà đương nhiên chưa từ bỏ ý định, chú Dương đã nói hôm qua thằng nhóc này mang một cô gái về nhà, con bé lại còn uống say, chắc chắn là sẽ ngủ lại qua đêm! Quay đầu lại, bà liền hướng tới phòng dành cho khách mà đi.

Giang Triết nhân cơ hội này, lập tức nhặt túi xách và giày của Trần Niệm ném vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại. Anh khoanh tay đứng ở cửa phòng tắm, thản nhiên nhìn bà chạy tới chạy lui nhưng vẫn chưa đạt được mục đích.

Đương nhiên, khi mẹ Giang không tìm thấy người, bà vội vàng đi tới trước mặt con trai cướng ép: "Con mau nói đi! Có phải con không chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta, làm cho người ta tức giận bỏ đi rồi không?"

"Con trai mẹ là loại người này sao?"

"Người ở đâu? Chắc chắn có người đã ngủ ở phòng dành cho khách!"

"Chỉ là bạn của con mà thôi, uống say nên tá túc ở đây một đêm. Sáng sớm hôm nay tỉnh lại liền rời đi rồi."

“Thật không?” Mẹ Giang liếc mắt nhìn anh.

"Thật."

Mẹ Giang tiếc nuối nói: "Coi như con lợi hại. Vậy mẹ đi đây."

“Mẹ đi đường cẩn thận.” Giang Triết đi theo bà đến tận cửa.

Cửa vừa đóng lại, Giang Triết vội vàng quay vào phòng tắm. Vừa kéo rèm ra liền nhìn thấy đôi mắt đỏ như con thỏ của Trần Niệm, nhưng cô lại còn vui vẻ nói: "Tôi tháo kính áp tròng ra rồi!"

Anh đang định chúc mừng qua loa cho có lệ, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói còn vui vẻ hơn: "Ha! Bắt được các con rồi nhé!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play