Hai tuần sau là sinh nhật của Cảnh Dung, bữa tiệc sinh nhật kiểu này chính là cơ hội tốt để Cảnh Dung củng cố quan hệ. Khi Trần Niệm đến địa điểm tổ chức ngày hôm đó, chỉ thấy cả một đại sảnh được bao phủ bởi biển người mênh mông. Cô lập tức hoảng hốt, quay đầu định bỏ chạy. Tự ném mình vào nơi đông đúc toàn người xa lạ này, cô đang nghĩ đến cái gì vậy!

"Tiểu Niệm!"

Muộn rồi. Khuôn mặt Trần Niệm cứng đờ quay lại, nhân vật chính Cảnh Dung đang chậm rãi đi tới. Anh ta vỗ vỗ vai cô: "Suýt chút nữa không nhận ra em rồi!"

Chiếc váy ngắn thắt eo tông màu ấm tôn lên nước da trắng ngần của cô, mái tóc xoăn bồng bềnh xõa ra hai bên vai, đen mềm bóng mượt, có lẽ còn đẹp hơn độ lấp lánh của kim cương. Phong cách trang điểm tinh tế và trang nhã, một đôi giày cao gót màu đỏ giúp đôi chân thon dài hơn đáng kể. Xét về phần cứng thì Trần Niệm ngày hôm nay quả thực là xinh đẹp động lòng người, khác hẳn ngày xưa, lý do rất đơn giản là bởi cuối cùng cô cũng tìm được một stylist đáng tin cậy.

“Sinh nhật vui vẻ.” Trần Niệm nói.

"Cảm ơn. Anh sợ em cảm thấy nhàm chán nên đã cố tình mời thêm vài người trong công ty tới. À đúng rồi, hôm nay Giang Triết cũng đến đây."

"Cái kia..." Trần Niệm giữ chặt túi xách, hít sâu một hơi, mở túi xách, lấy ra một tờ giấy được cuộn lại cẩn thận rồi đưa cho anh ta.

Cảnh Dung tò mò nhận lấy, vừa định mở ra, một cánh tay ngọc mảnh mai đã vươn ra: "Anh ở đây sao? Làm em tìm mãi!"

Giọng điệu hờn dỗi này khiến trái tim Trần Niệm lỡ một nhịp, đập vào mắt cô là gương mặt xinh đẹp đang cười rất tươi. Cảnh Dung lúc này mới dừng tay lại, mỉm cười: "Anh giới thiệu một chút. Tạ Vân, đây là Giám đốc Trần mà anh đã từng nhắc tới trước đây, là Giám đốc kỹ thuật của công ty bọn anh. Đây là Tạ Vân, Tổng giám đốc của Tập đoàn Tạ Hoa."

“Xin chào.” Tạ Vân hào phóng đưa tay về phía Trần Niệm, Trần Niệm bắt tay cô ấy một cách máy móc.

"Tôi thường nghe Steven kể về cô, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Cô Trần không chỉ là chuyên gia kỹ thuật mà còn là một cô gái rất xinh đẹp."

Ánh mắt của Trần Niệm vẫn luôn nhìn vào chỗ Tạ Vân đang ôm cánh tay của Cảnh Dung, bộ váy màu trắng ngó sen kết hợp cùng với bộ âu phục màu đen mang đến một loại cảm giác không nói nên lời. Ở trong trường hợp này, nhược điểm của Trần Niệm mới lộ ra, hơn nữa còn là bị lộ một cách triệt để. Cô không thể thốt ra được một lời khen nào đó, chỉ biết nở một nụ cười không thể tính là đẹp.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Steven, anh đang cầm cái gì trên tay vậy?” Tạ Vân đột nhiên hỏi.

Lúc này Cảnh Dung mới nhớ tới tờ giấy trong tay mình liền mở ra xem, Trần Niệm cũng không kịp ngăn cản. Tại khoảnh khắc đó, trên mặt Cảnh Dung và Tạ Vân có biểu cảm hoàn toàn khác nhau, người trước khiếp sợ, người sau mê man.

x^2+(y-(x^2)^(1/3))^2=1 Đây là một hàm Cardioid hình trái tim.

Cảnh Dung từng kể rằng anh ta từng sử dụng hàm số này để tỏ tình với mối tình đầu của mình. Đoạn tình cảm này theo thời gian mà kết thúc, tuy nuối tiếc nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm nên đã chia sẻ với cô bằng giọng điệu thoải mái như kể một câu chuyện cũ của người khác. Người nói vô tâm, người nghe có tình, Trần Niệm lại đem chuyện này nhớ kỹ trong lòng. Nhiều năm sau, cô một lần nữa để công thức này xuất hiện trước mắt anh ta, nhưng bên cạnh anh ta lại có một cô gái khác rồi.

“Cái này là sao?” Đôi lông mày xinh đẹp của Tạ Vân khẽ giật, “Mấy người học khoa kỹ thuật quả là giỏi đánh đố.”

Cảnh Dung lúc này cũng không nói nên lời, ánh mắt nhìn về phía Trần Niệm như cầu xin giúp đỡ.

Trong lòng Trần Niệm nhất thời hiểu ra. Cô nhận lấy mảnh giấy từ tay Cảnh Dung rồi nói: "Chỉ là một trò đùa mà thôi. Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước nhé."

Lúc quay người lại, tầm mắt của Trần Niệm lập tức trở nên mờ mịt. Cô mặc kệ, đi về phía cửa ra vào, đi được hơn mười bước thì đâm sầm vào một người nào đó.

"Giám đốc Trần, Tổng giám đốc Cảnh của các cô còn biết chọc cho người khác khóc sao?"

Trần Niệm ngồi tựa vào chiếc ghế dài trên sân thượng, bên vai khoác một chiếc áo vest nam, gió thổi đã làm khô nước mắt của cô. Giang Triết dựa vào lan can, trên tay cầm một chai bia đã uống gần hết.

Trần Niệm nghĩ anh sẽ hỏi, nhưng anh lại kéo cô đến đây rồi không nói gì cả, cứ im lặng như vậy mà uống bia. Cô mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra, cảm thấy khoảng thời gian sáu năm yêu thầm này có hơi buồn cười.

“Tôi có thể uống không?” Cô hỏi.

Giang Triết cầm chai bia gõ lên lan can, nắp chai liền mở ra. Cô cầm lấy chai bia từ trên tay anh uống một ngụm, tự làm cho chính mình bị sặc.

"Nếu không biết uống thì đừng uống, dáng vẻ say rượu rất khó coi."

"Anh đã từng say chưa?"

"Người chưa từng say có thể gọi là đàn ông sao? Cho nên với kinh nghiệm cá nhân tôi khuyên cô không nên uống say."

"Đó là vì tửu lượng của anh kém."

"Tôi nói sao cô không biết tốt xấu như vậy chứ? Lòng tốt của tôi mà cô coi thành lòng lang dạ thú, được tôi đi. Đưa áo đây!"

“Đừng có mà keo kiệt như vậy.” Trần Niệm không khỏi bật cười, “Tôi biết anh đang làm việc tốt.”

Giang Triết bất mãn liếc cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô, mở tờ giấy nhỏ mà cô vừa ném sang một bên, nhíu mày: "Viết cái quái gì vậy?"

"Đây là một hàm số."

"Ồ, hàm số. Cô giải thích cái này nghe thử xem."

"Nếu anh vẽ nó lên trục tọa độ, nó là một hình trái tim."

"..." Giang Triết nhếch miệng, "Các cô cũng thật vẽ chuyện, bày tỏ tình cảm thôi cũng phải quanh co lòng vòng, có thấy mệt không?"

"Anh không hiểu chúng tôi cũng là điều bình thường. Chúng tôi là những sinh vật có trí tuệ cao đẳng."

"Trần Niệm, cô còn vòng vo mắng tôi một câu nữa xem, tôi sẽ trừng trị cô có tin không?"

"Được, vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa. Anh thật ngốc."

"Chết tiệt!"

“Nhưng tôi cũng rất ngốc.” Nhìn Trần Niệm ngẩng đầu nhấp thêm một ngụm bia, Giang Triết cũng không thể phát cáu nữa. ( truyện trên app T𝕪T )

Thôi bỏ đi, một người đàn ông như anh không nên so đo cùng với một cô gái đang thất tình. Ai bảo anh luôn làm người tốt chứ.

“Anh có biết Tạ Vân không?” Trần Niệm hỏi.

"Biết. Con gái của ông chủ Tập đoàn Tạ Hoa. Những người muốn đến nhà cô ấy cầu hôn nhiều đến mức có thể vòng quanh Trái Đất ba vòng."

Trần Niệm nhướng mày: "Anh cũng biết chuyện đó là không thể đúng không?"

"Tất cả chỉ là nói quá... Cảnh Dung thực sự có tài năng, có thể sánh ngang với cô ấy. Giám đốc Trần, đối thủ cạnh tranh của cô thực sự quá mạnh."

"Căn bản không cần tranh."

"Tuy rằng điều này là sự thật nhưng cô cũng không thể không tin tưởng vào bản thân như vậy! Tôi thấy cái đầu này của cô tốt hơn Tạ Vân nhiều."

"Cảnh Dung luôn biết bản thân anh ta muốn cái gì."

"Đừng buồn. Chỉ với thân hình gầy như gà luộc kia của Cảnh Dung, tôi dùng một chút lực cũng có thể bẻ anh ta làm đôi, có cái gì hấp dẫn chứ?"

Trần Niệm biết Giang Triết đang an ủi cô, không khỏi đáp lại: "Đây là xã hội văn minh."

"Đúng, đúng, xã hội văn minh. Đợi có khó khăn tới trước mắt, các cô sẽ không còn nói được như vậy nữa đâu, chỉ e là đến lúc đó mới có một chút trở ngại đã bị dọa cho nằm bò không thể đi tiếp được."

Trần Niệm nhún vai uống bia: "Thứ này thật khó uống."

"Đó là do cô không hiểu. Nguồn gốc của bia có thể nói là có từ ba nghìn năm trước Công Nguyên, nếu không ngon sao có thể truyền lại cho đến nay?"

Hôm nay Giang Triết nói chuyện khiến Trần Niệm nghẹn lời mấy lần, cô chỉ có thể tiếp tục im lặng, từ từ uống bia của mình.

"Đừng uống nữa, đi thôi."

“Ở đây còn một chai nữa, đừng lãng phí.” Trần Niệm nói xong liền đi lấy chai bia.

Giang Triết đã giành trước một bước: "Mặt của cô đỏ hết lên rồi. Tôi đưa cô về nhà."

Trần Niệm cũng không mở miệng phản bác, bởi vì đầu cô đúng là có hơi choáng váng.

Sau đó, sự thật chứng minh rằng tửu lượng của Trần Niệm cực kỳ kém, tính khí lúc say rượu cũng cực kỳ kém.

Miệng không nói, chân không chịu nhúc nhích. Giang Triết đi tới kéo cô, cô lại lảo đảo ngửa ra sau, chân còn đá lung tung. Nếu không phải vì hôm nay cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy, Giang Triết thật sự muốn để cô lại nơi này, dù sao cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng, bộ dạng cô lúc này rất dễ khiến người khác nảy sinh ý định phạm tội, anh chỉ có thể bế bổng cô rời đi.

“Nhà cô ở đâu?” Thật vất vả mới nhét được cô vào ghế sau, quần áo của Giang Triết bị cô làm nhăn nhúm hệt như cái giẻ lau. Ngày thường không có vẻ gì là có sức chiến đấu, không ngờ cô uống say rồi sức lực không thua kém người khác là bao.

“Tôi là người chú trọng về quyền riêng tư.” Trần Niệm trầm giọng nói xong thì quay đầu yên lặng.

"Tôi phải bảo tài xế đưa cô đến đâu đây?"

Trần Niệm cảnh giác nhìn anh, một lát sau, chậm rãi ghé vào bên tai của anh nói: "Tôi nói nhỏ cho anh biết, anh không được nói cho người khác biết... Nhà tôi ở… Đường, Sơn, Âm."

“Chú Dương, đi đường Sơn Âm.” Giang Triết nói xong liền bị Trần Niệm che miệng lại.

"Tôi đã nói anh không được nói ra mà!"

"Không phải sợ, chú Dương là người nhà." Giang Triết lấy tay của cô ra, học giọng điệu của cô, thần thần bí bí nói.

“À, vậy tôi có thể yên tâm rồi.” Trần Niệm nói xong lại tiếp tục yên lặng dựa người vào cửa sổ.

"Đừng ngủ, trước tiên nói nhà cô ở số mấy đã."

"Đừng làm phiền tôi. Đến rồi tôi sẽ tự đi!"

Chờ đến nơi, Trần Niệm đã sớm ngủ say, dáng ngủ không được đoan chính đẹp đẽ cho lắm.

Vốn dĩ là cô dựa vào cửa xe ngủ, có lẽ là do cửa quá cứng nên cô mới đổi hướng, dựa vào vai Giang Triết mà ngủ. Giang Triết ghét bỏ tránh sang một bên, cô liền vòng tay qua cánh tay anh, không cho anh di chuyển. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng không ngờ cô lại dùng chân đạp vào cửa xe làm phản lực đẩy anh trở về. Chiếc gót nhọn của cô đã chọc vào chiếc xe yêu quý của anh, anh lập tức cảm thấy không nỡ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Dường như cảm nhận được anh đã dừng động tác, Trần Niệm cũng thả lỏng người, sau đó ngáy khò khò vô cùng thoải mái.

Đến nơi, Giang Triết gọi cô dậy. Trần Niệm không chịu dậy, anh bắt cô mở mắt, cô liền dùng móng vuốt tấn công anh. Giang Triết hận không thể trực tiếp ném cô xuống xe, nhưng tốt xấu gì sau này vẫn phải cần đến vị Giám đốc Trần này.

"Chú Dương, trở về chỗ của tôi đi..."

"Tổng giám đốc Giang, hôm nay trước khi đi ra ngoài bà Lục đã dặn buổi tối phải đưa anh đi xem mắt. Nhưng mà trường hợp này, anh hẳn là... Không đi đúng không?" Chú Dương quay đầu lại, cười nói.

Giang Triết nheo mắt, suýt chút nữa đã quên mất việc mẹ anh để lại tai mắt ở bên cạnh mình. Tuy rằng muốn nói với chú Dương đừng nghĩ lung tung, nhưng anh càng không muốn đi xem mắt: "Chú nghĩ vớ vẩn cái gì đó! Mau chóng trở về, tránh cô ấy làm hỏng xe của tôi."

Anh vừa dứt lời thì Trần Niệm lật người, đưa chân gác lên đệm da. Giang Triết hít một hơi thật mạnh: "Chú Dương, lái xe đi nhanh lên! Cứ tiếp tục như vậy tôi nhất định sẽ bị tức chết!"

“Được rồi!” Chú Dương cười tủm tỉm, nhấn mạnh chân ga, phải dốc hết sức lực đưa cậu chủ nhà mình đi hoàn thành những việc trọng đại trong đời, phải thật cúc cung tận tụy mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play