Trong hơn một tháng, bố Trần đã sắp xếp bảy buổi xem mắt cho Trần Niệm. Trần Niệm không muốn làm bố mình bị mất mặt cho nên trước khi ra ngoài, cô cũng chỉnh trang lại bản thân một chút. Chỉ có điều phong cách thời trang không thể tạo thành trong một sớm một chiều, vì vậy cô đã mua rất nhiều tạp chí thời trang về, những trang tạp chí với đủ loại màu sắc rực rỡ khiến cô đau hết cả đầu. Rõ ràng cô mua về cả bộ như mẫu nhưng khi mặc vào lại cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Không có Tô Đồng ở bên cạnh hướng dẫn, Trần Niệm thật sự có tâm nhưng không đủ sức. Hơn nữa, trong lòng cô phản đối chuyện gán ghép CP như này cho nên những chuỗi ngày phải đi gặp đối tượng xem mắt cũng vì thế mà không còn nữa.

*CP: Viết tắt của “couple”, mang nghĩa là cặp đôi.

Tô Đồng xuất viện, Lê Hiểu Văn lại phát huy phong cách mạnh mẽ của mình, muốn đưa thẳng Tô Đồng về nhà của anh ta. Tô Đồng không chịu cho nên Trần Niệm đã sắp xếp người đến đón Tô Đồng về trước. Quá trình hồi phục sức khỏe của Tô Đồng cũng rất nhanh, nhưng thị lực của mắt trái vẫn là một vấn đề nan giải.

“Sao mấy ngày nay trông cậu như có tâm sự nặng nề vậy?” Tô Đồng nhìn Trần Niệm đang ngồi im lặng gọt táo cho cô,  đột nhiên hỏi một câu.

"Có sao?"

"Cậu xem cậu gọt quả táo mà chểnh mảng đến thế nào đi! Cậu gọt quả táo to đùng thành quả táo nhỏ xíu như vậy."

Trần Niệm cúi đầu, quả nhiên là cô đã gọt đi vỏ cùng với rất nhiều phần thịt táo: "Hazzz..."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Bố tớ bắt tớ đi xem mắt..."

"Phụt... Một học giả như bố cậu mà cũng bắt cậu đi xem mắt sao?"

"Đấy không phải là trọng điểm."

"Vậy trọng điểm ở đây là gì?"

"Người ta không thích tớ."

"Không phải cậu luôn không để ý đến ánh mắt của người khác, kiên trì đi theo con đường của chính mình sao?"

Trần Niệm cắt quả táo nhỏ ra rồi đưa cho Tô Đồng: "Tớ cảm thấy cuộc sống của mình như thế này rất tốt, nhưng gần đây tớ đã bị đả kích nặng nề."

"Hazzz, giống loài vô tình nhất trên đời này chính là đàn ông. Hay là tớ tìm một stylist cho cậu nhé?"

"Stylist?"

"Đúng. Tìm một chuyên gia, giúp cậu trang điểm thay đổi diện mạo."

Kết quả là khi Giang Triết yêu cầu Trần Niệm đến hỗ trợ tuyển dụng, xuất hiện trước mặt anh là một người phụ nữ với bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó như mắc chứng bệnh thần kinh. Màu son mà các bà dì hay dùng, màu đỏ tươi lem ra cả khóe miệng hơi nhếch. Đôi bốt tua rua, mỗi khi bước đi đều như đang lau sàn nhà. Cuối cùng chỉ có chiếc áo sơ mi trắng là bình thường, nhưng cái vòng hình giáp xác treo trên cổ là cái quái gì vậy? Giang Triết nhìn người trước mặt từ dưới lên trên rồi lại từ trên xuống dưới: "Giám đốc Trần, rốt cuộc cô có bao nhiêu tự tin mới có thể mặc như vậy đi ra đường?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trần Niệm cực kỳ lúng túng, cô nghe theo kiến nghị của Tô Đồng đi tìm một stylist, cứ nghĩ như vậy sẽ không có một chút sai sót nào, ai ngờ phong cách thẩm mỹ thời thượng lại ba chấm như thế này. Trần Niệm cảm thấy bản thân quê mùa không thể hiểu nổi, nhưng mà nhìn phản ứng của Giang Triết cùng những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu suốt quãng đường từ lúc xuống xe đến đây, quả nhiên vẫn là không được...

"Anh có ý kiến? Có ý kiến thì tôi đi là được." Trần Niệm quay đầu rời đi.

Giang Triết ngăn cô lại: "Người phỏng vấn sắp tới rồi. Tôi sẽ nhờ Tiểu Kiều giúp cô... chỉnh lại một chút.”

Là thư ký phụ trách sinh hoạt hàng ngày của sếp, Tiểu Kiều chịu trách nhiệm tìm người giúp việc cho sếp, báo cáo lịch trình làm việc, chuẩn bị quà sinh nhật cho đối tác làm ăn và các vấn đề hàng ngày khác, cho nên cô ấy vẫn tương đối hiểu biết về ông chủ của mình. Sếp thích một cô gái tên là Trì An An, nhưng anh đối với sở thích của phụ nữ dốt đặc cán mai, thỉnh thoảng Tiểu Kiều cũng sẽ giúp ông chủ giải đáp một số vấn đề xem cô gái kia thích hay không thích gì. Gần đây, ông chủ rất thường xuyên chạy đi gặp cô Trì, điều này đã khiến Tiểu Kiều rất buồn. Không ngờ hôm nay ông chủ lại ném một cô gái tới cho cô ấy.

"Tiểu Kiều, giúp Giám đốc Trần trang điểm lại một chút! Tốc độ nhanh chóng một chút."

Tiểu Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt được trang điểm kinh thiên động địa cùng một bộ quần áo quá mức cường điệu: "Trần... Giám đốc Trần?"

"..."

"Chị thực sự là một người biết… bắt trend…"

"Được rồi, muốn thay đổi như thế nào thì thay đổi đổi đi."

Hơn hai mươi phút sau, Trần Niệm sau khi tẩy đi lớp trang điểm đậm, thay một bộ đồ mới mua từ trung tâm thương mại ở bên cạnh tòa văn phòng, hoàn thành quá trình chuyển đổi từ một người phụ nữ mắc bệnh thần kinh thành một người phụ nữ với phong thái siêu cấp chuyên nghiệp.

Chiều nay sẽ phỏng vấn hai ứng viên, cả hai đều có hơn năm năm kinh nghiệm làm việc tại các công ty mạng lớn, bọn họ thấy khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của Trần Niệm ngồi tại vị trí người phỏng vấn, mới đầu cũng không quá coi trọng cô.

Trần Niệm đưa ra câu hỏi theo quan điểm của bọn họ, loại sản phẩm nào có thể được gọi là sản phẩm tốt, một trong hai người đến phỏng vấn thậm chí còn cười khinh miệt khi nghe thấy câu hỏi này: "Tôi nghĩ vị Giám đốc trước mặt tôi đây có lẽ không hiểu biết rõ về ngành này. Một sản phẩm tốt có rất nhiều yếu tố, nhưng đối với ngành kỹ thuật này của chúng tôi, phần kỹ thuật không thể sao chép là điểm mấu chốt."

"Vậy anh đã sáng tạo ra được phần mềm kỹ thuật như vậy bao giờ chưa?"

"Tất nhiên là có. Tôi đã dẫn dắt đoàn đội làm ra hệ thống tác chiến của Warriors."

"Theo như tôi biết, hệ thống này đã xuất hiện trong một trò chơi có tên là Blood Vow ở Mỹ hai năm trước, mặc dù trò chơi này không phổ biến, công ty phát triển cũng đóng cửa vào năm sau, nhưng điều đó không có nghĩa là các anh có thể ăn cắp thành quả của người khác. Thực sự là không có năng lực, da mặt dày."

"Cô! Cô đừng có ngậm máu phun người!"

“Chó cùng rứt giậu.” Trần Niệm chế nhạo, “Tôi đã từng thử nghiệm qua Warriors, ngoại trừ cấu trúc của hệ thống tác chiến, từ kịch bản gốc cho đến giao diện, thậm chí cả tốc độ đăng nhập máy chủ cũng không hề có sự khác biệt. Công ty anh nổi tiếng về việc sao chép trò chơi của người khác, ba tháng sau nếu không có gì ngoài ý muốn, trò chơi này sẽ được quảng bá trên nền tảng của các anh. Một trò chơi không xuất phát từ sự chân thành và chính trực từ bên trong ra bên ngoài cũng đáng để đem ra khoe về kỹ thuật? Thật là nực cười!"

Thấy đối phương bị nói cho á khẩu không cất thành lời được nữa, Giang Triết không khỏi kính nể nhìn về phía Trần Niệm. Anh thật sự không ngờ cô gái kiệm lời này lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy. Chẳng qua, nếu tình trạng này cứ như vậy… Anh còn có thể tuyển được người ư?

Sau khi hai người đến phỏng vấn chán nản ra về, Trần Niệm cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Giang Triết ngăn cô lại: "Cô đợi một lát, tôi cần trao đổi về vấn đề phỏng vấn với cô."

Trần Niệm chăm chú lắng nghe, nhưng đúng lúc này điện thoại của người đàn ông lại đổ chuông: "Làm sao vậy? Trì An An? Tôi không gặp cô ấy... Sao cơ? Cô ấy lại đi rồi?"

Người đàn ông cúp điện thoại, bắt đầu gọi cho ai đó. Trần Niệm không có ý định nghe anh nói chuyện phiếm, cầm đồ rồi chuẩn bị rời đi trước, Giang Triết lại giữ chân cô: "Cô chờ tôi một chút."

Cứ chờ đợi như vậy cũng mất hơn mười phút, Giang Triết ước chừng đã gọi hết cho người thân và bạn bè của Trì An An một lần. Cuối cùng đặt điện thoại xuống, vẻ mặt căng thẳng. Trần Niệm không biết tại sao trong đầu cô lại xuất hiện cảnh tượng lúc ở cổng bệnh viện ngày đó.

"Anh định nói gì về cuộc phỏng vấn?"

Trong đầu Giang Triết vẫn quanh quẩn về chuyện của Trì An An, câu hỏi đột ngột này đã kéo anh ra: "Ừm... Tôi nghĩ… Cô đừng quá nghiêm khắc như vậy, ít nhất cũng nên nói chuyện uyển chuyển khéo léo một chút. Tôi có chuyện nên phải đi trước. Tôi sẽ báo cho cô nếu lần sau có phỏng vấn, hôm nay cảm ơn cô!"

Trần Niệm nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của người đàn ông kia rồi lắc đầu. Tình yêu là thứ gì? Chỉ khiến cho người ta mê muội mà thôi. Trần Niệm lái xe từ công ty của Giang Triết đến chỗ Tô Đồng, tới chung cư rồi lại không thấy ai, trên bàn có một tờ giấy viết qua loa một câu: “Tôi đưa người đi.” Ngay cả tên cũng không thèm viết, chính là tác phong điển hình của nhà họ Lê.

Quần áo trong nhà đều được thu dọn hết rồi, Trần Niệm rót cho mình một cốc nước rồi đi đến bên cửa sổ, ngày này bảy năm trước, cô đã gặp Cảnh Dung.

Khoa máy tính trường Đại học T là một khoa trọng điểm của thành phố, trong trường có một phòng máy tính chuyên dụng. Hôm nay là ngày câu lạc bộ kết nạp thành viên mới, tất cả các câu lạc bộ đứng chật hai bên lối vào trường, mọi người thi nhau mời chào các tân sinh viên. Ngày đó, lúc Trần Niệm cầm quyển sổ và các tài liệu liên quan đến phòng máy tính thì đi ngang qua nơi này, cô chưa từng tham gia câu lạc bộ nào và cũng không hứng thú, thấy nhiều người như vậy, cô liền ôm chặt tập tài liệu vào trong ngực, cúi đầu muốn đi qua thật nhanh.

Chỉ vì cô cúi thấp đầu nên không để ý đến bạn nam sinh viên năm nhất đang chen lấn xô đẩy để lấy tờ đơn đăng ký, người đó đã đâm sầm vào Trần Niệm. Trần Niệm ngay lập tức ngã ngồi xuống đất, quyển sổ và các tài liệu vương vãi ra xung quanh. Bạn nam kia căn bản là không để ý đến cô mà chỉ chú ý tới việc chen lấn của mình. Trần Niệm vỗ vỗ mông đứng dậy, đang định nhặt đống tài liệu lên thì bỗng một bàn tay thon dài đã vươn tới trước cô một bước.

Cô nhìn theo bàn tay đó thì thấy một chàng trai sáng sủa dễ nhìn, anh ta cầm tài liệu của cô trong tay, người đứng thẳng, cao hơn cô một cái đầu: "Cậu không sao chứ?"

Giọng nói của anh ta trong trẻo dễ nghe, cô nhất thời không nói nên lời, chỉ biết trơ mắt nhìn anh ta. Anh ta nghiêng đầu: "Bạn học, cậu có ổn không?"

Cô nên nói cái gì đó để đáp lại người ta, nhưng nói cái gì bây giờ? Đầu óc trống rỗng, cô đành liều mạng gật đầu.

Anh ta khẽ cười, đưa tài liệu tới trước mặt cô: "Đồ của cậu."

Cô nhận lấy nó ngay lập tức, ngập ngừng nói: "Cảm ơn."

"Cậu đến từ khoa phần mềm?"

Cô tiếp tục gật đầu.

"Lớp học của giáo sư Lương khá khó, cậu phải cẩn thận một chút."

Cô ngạc nhiên nhìn anh ta: "Sao cậu biết?"

"Tôi cũng đã từng học qua lớp của ông ấy. Đúng rồi, không biết cậu có hứng thú với câu lạc bộ máy tính của chúng tôi không? Chúng tôi vẫn còn đang tuyển người."

"... Ồ."

Trước đó cô không biết rung động là gì, như thế nào là tình yêu. Sau đó, cô không biết làm thế nào để thể hiện hoặc có cách nào để ngừng yêu.

Mỗi khi cô muốn nói hết ra, Cảnh Dung đều vỗ vai cô như một người anh em, và rồi cô lại nuốt hết những lời đã đến cửa miệng vào trong bụng. Giờ này ngày này, tình yêu thầm kín bấy lâu nay của cô thực sự không có cách nào để nói ra sao?

Trần Niệm nhắm mắt lại, cố gắng thuyết phục bản thân bao nhiêu lần cũng không thể từ bỏ ý nghĩ này, tại sao không mặc kệ hết đi? Giống như tên địa chủ không có não kia có thể thoải mái lo lắng cho người mình muốn lo lắng, như vậy không tốt sao? Hay là giống như Tô Đồng cứ yêu mãnh liệt điên cuồng như thế thì có gì là sai nào? Hay là… thử vứt bỏ tất cả tính toán xác suất, suy nghĩ lo lắng đắn đo, quyết liệt một lần?

Ngày hôm sau, Trần Niệm đến công ty, thư ký Tổng giám đốc giật mình, ngay cả Tổng giám đốc cũng rất kinh ngạc.

“Sao em lại tới đây?” Vẻ mặt ngạc nhiên của Cảnh Dung trong giây lát đã chuyển thành vui mừng.

Trần Niệm nói: "Muốn xem dự án của Đại Giang tiến triển như thế nào, dù sao cũng đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó."

"Xem ra Giang Triết rất coi trọng em, anh thật sự có hơi không nỡ."

"Không phải là anh đã đồng ý sao?"

"Anh cũng không có cách nào khác, chúng ta không thể không có tiền đầu tư. Nếu có thể tự mình giải quyết, anh nhất định sẽ không làm phiền đến em. Em chờ một chút, anh sẽ bảo Giám đốc dự án của Đại Giang đến để họp báo cáo với em." Cảnh Dung quay người lại nhấn nút gọi, "Tracy, nhờ Giám đốc Lương mang tài liệu của dự án Đại Giang tới đây."

“Nào, chúng ta qua ngồi chờ một lát.” Cảnh Dung dẫn Trần Niệm ngồi xuống ghế sô pha, Tracy bưng trà nóng vào, Cảnh Dung ngước mắt lên nói: “Tiểu Niệm thích uống trà lạnh, đi đổi một tách khác đi."

"Không sao."

"Cái gì mà không sao, em hiếm khi đến đây một lần. Dự án của Đại Giang về cơ bản đã xong xuôi, không có vấn đề gì. Gần đây có ý tưởng gì mới không? Chúng ta hiện đang dẫn đầu trong MMORPG, nhưng chúng ta vẫn chưa phát triển loại trò chơi trồng trọt chăn nuôi. Bạn bè xung quanh anh đều nói rằng ở nước ngoài đang phổ biến một số trò chơi có thao tác đơn giản, vượt ải nhanh nhưng được chia ra thành nhiều cấp độ, em nghĩ sao?”

*MMORPG: Dạng game nhập vai.

"Hiện tại em không có ý tưởng gì tốt, nhưng em nghĩ công ty có nhiều đoàn đội như vậy, hẳn là sẽ đưa ra được một cái gì đó mới mẻ, đáng để thử một lần." Trần Niệm hơi dừng lại, "Sắp đến sinh nhật của anh rồi... Năm nay anh có kế hoạch gì không?"

"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Không có kế hoạch gì đặc biệt, cũng không phải là sinh nhật lớn, cứ như năm ngoái làm một bữa tiệc nhỏ thôi."

"Em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."

Trần Niệm đương nhiên không phải tùy tiện hỏi, cô muốn mặc kệ, thổ lộ thì thổ lộ, cùng lắm là bị từ chối. Cô cũng đã suy nghĩ về câu tỏ tình rồi: x^2+(y-(x^2)^(1/3))^2=1

Ừm, chính là một cách tỏ tình nhàm chán như vậy thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play