Mấy ngày Tết âm lịch quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài hoạt động đơn giản như đi chúc Tết rồi gặp mặt bạn bè. Đối với người bình thường không có hoạt động xã giao như Trần Niệm mà nói, Tết âm lịch chính là mùa xã giao quan trọng nhất trong năm, muốn tránh cũng không thể tránh được. Bố Trần có hai người anh trai và mấy người anh em họ, tính ra cũng không quá nhiều cho nên Tết Nguyên Đán chính là dịp để mọi người quây quần tụ họp đủ đầy. Những lượt khách đến nhà họ Trần nhiều nhất chính là những học trò của bố Trần. Ông ấy làm thầy hướng dẫn lớp tiến sĩ nhiều năm, nói học trò trải rộng khắp cả nước thì hơi quá, nhưng tuyệt đối số lượng không phải là ít. Suốt thời gian nghỉ Tết có vô số học sinh tới nhà, còn có cả những người quen biết bình thường vẫn quan tâm đến chơi. Trong khoảng thời gian này, Trần Niệm vẫn luôn ở nhà để tiếp đãi khách khứa.
Nhưng phàm là những người lớn tuổi, gặp mặt cô xong thì trước là khen ngợi sau đã hỏi về tuổi tác, rồi công việc và hỏi xem cô có còn độc thân hay không. Kiểu đối thoại này cứ lặp đi lặp lại quanh năm suốt tháng kể từ sau khi cô tốt nghiệp đại học. Tất nhiên, trước khi tốt nghiệp tình trạng này cũng không ít hơn là mấy, đây có thể coi là cách quan tâm khiến người ta không thể trách móc được nhưng lại vô cùng phiền não. May mà mỗi khi nói về chuyện bạn trai bạn gái, bố Trần luôn đáp lại người ta bằng một câu qua loa: "Con cái có ý nghĩ riêng của mình.”
Năm nay lại không giống vậy, vào ngày mùng sáu, lượng khách kéo đến thăm cuối cùng cũng không còn nhiều như trước. Bố Trần gọi Trần Niệm vừa mới quét tước dọn dẹp nhà cửa xong ngồi xuống nói chuyện.
"Niệm Niệm, năm nay con đã hai lăm rồi, công việc cũng đã ổn định, có phải chúng ta nên tính đến chuyện hôn nhân đại sự rồi không?"
Rốt cuộc là ai đã quy định giá trị của một người phụ nữ khi đến hai lăm tuổi sẽ xuống dốc chứ? Trần Niệm mím môi, hai từ "kết hôn" này quá xa vời đối với cô. Cô đang có một cuộc sống tốt đẹp tự do tự tại, tùy tiện đi tìm một người đàn ông để kết hôn e rằng không phải là lập gia đình mà là đi tìm sự ngột ngạt cho bản thân.
"Bây giờ con cảm thấy rất tốt."
“Hazzz…” Bố Trần thở dài, “Trong quá trình trưởng thành của con luôn thiếu vắng vai trò của mẹ, bố vẫn luôn cảm thấy áy náy. Bố không muốn ép con, nhưng bố đã đến chung cư của con vài lần, năng lực tự chăm sóc bản thân của con khiến bố không thể yên tâm. Bố của con đã già rồi, bố hy vọng con có thể sớm tìm được người mà mình có thể nương tựa."
"Cái này không thể tùy tiện tìm được."
"Bố biết. Nhưng con không chịu nỗ lực thì làm sao có thể tìm được? Mấy năm nay lúc nào cũng có người ngỏ ý giới thiệu cho bố, bố cảm thấy đã đến lúc con nên ra ngoài gặp gỡ người khác."
"Bố..."
"Chỉ cần con đi gặp một lần, nếu không thích có thể từ chối."
"Bố cứ như vậy mà sốt ruột gả con ra ngoài..."
"Bố sợ với tính cách này của con sẽ phải cô độc suốt quãng đời còn lại, cho nên phải tính toán sớm một chút."
"Bố, vậy thì bố cũng nên tính toán cho bản thân đi... Tỷ lệ thành công của bố cao hơn con, với cả thời gian cũng gấp gáp hơn con..."
"... Câm miệng."
Trần Niệm lần này bắt buộc phải đi xem mắt, mà Giang Triết ở bên kia cũng không được vui vẻ. Vừa mới mặc áo khoác muốn đi ra ngoài lại bị mẹ Giang túm chặt.
"Thằng nhóc thối, con muốn đi đâu vậy?"
"Tiểu Trì bị bệnh, con đi xem cô ấy."
"Cái thằng nhóc ngốc nghếch này, con không có não sao! Cô gái nhà người ta không thích con, con cứ đi theo làm tùy tùng như vậy không phải là đâm đầu vào ngõ cụt ư?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
"Chăm sóc bạn bè là sai ạ? Con trai của mẹ đã ba mươi rồi, mẹ có thể đừng coi con như một đứa trẻ có được không?"
"Con cũng biết con già đầu rồi sao, vậy con có thể tìm một cô gái để ổn định cuộc sống có được không? Mẹ không có yêu cầu gì với cô gái nhà người ta, chỉ cần là đứa trẻ tốt, thích con, có thể cùng con chung sống hòa thuận, ngoại hình hay gia cảnh như thế nào, có tiền hay không mẹ cũng không quan tâm!"
"Đàn ông bốn mươi tuổi vẫn còn là một cành hoa. Con trai của mẹ vẫn là một nụ hoa mới chớm nở, có gì mà phải gấp gáp? Mẹ nhìn đám anh em của con đi, không phải đều còn độc thân sao? Lấy vợ là chuyện cả đời, không thể qua loa được!"
“Con chỉ biết nói như thế là xong! Một tháng về nhà không được mấy lần, mỗi lần trở về đều khiến cho mẹ tức giận, đẻ ra con đúng là tự mình tìm phiền toái!"
"Sáng sớm mà bà đã ồn ào làm gì! Nó lớn như vậy rồi cứ để tùy ý nó đi." Bố Giang không nghe nổi nữa, đặt tờ báo xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Triết, "Đi đâu thì đi đi, mỗi lần về nhà đều không thể yên bình."
Mẹ Giang bĩu môi, ấm ức nhìn chồng mình: "Hai người thông đồng với nhau, tôi là kẻ xấu được chưa!"
Thấy vợ không vui, bố Giang lập tức xoay chuyển: "Nhưng mà… Mẹ con nói cũng có lý! Ba mươi tuổi rồi, phải bắt đầu nghiêm túc tìm vợ."
"Bố con đã mở miệng rồi thì việc này cứ quyết định như vậy đi, mẹ đã cẩn thận chọn ra năm cô gái. Con trai, hay là đi gặp hết nhé?"
"Bố, chúng ta có thể có chính kiến chút xíu được không?!"
Sau năm mới, mọi người đều quay trở lại làm việc với tâm thế vẫn còn vấn vương luyến lưu kỳ nghỉ, thư ký của Giang Triết là Tiểu Kiều cũng không ngoại lệ. Ngày mùng tám năm mới làm cho cô ấy có tâm trạng vô cùng phức tạp. Buồn là phải rời khỏi nhà, vui vì lại có thể nhìn thấy ông chủ nam thần, đồng thời với niềm vui ấy là sự sầu não bởi vì mỗi lần tới ngày mùng tám Tết, tính tình của ông chủ sẽ trở nên gắt gỏng nhất trong năm. Biểu hiện chủ yếu chính là mắng chửi người, ném tài liệu, tăng ca. Theo điều tra, việc này có khả năng liên quan đến vụ oanh tạc tập thể từ ba cô tám dì vào Tết Nguyên Đán, sau bảy ngày tích tụ oán khí, đến ngày mùng tám sẽ là thời gian xả hơi. Bằng chứng là ông chủ sẽ rống lên ở văn phòng vào mỗi tối ngày mùng tám: "Cuối cùng thì năm mới cũng kết thúc rồi!". Đến ngày mùng chín, ông chủ lại hồi phục trở thành một người có dáng vẻ hoàn hảo, là một ông chủ nam thần bình dị dễ gần.
Hôm nay, sắc mặt ông chủ đen thui đi vào văn phòng, cửa mới vừa đóng lại không được bao lâu, Tiểu Kiều liền nhận được điện thoại trực tuyến, bảo cô lần lượt gọi giám đốc các phòng ban đến. Vì vậy, cả ngày hôm đó giám đốc các phòng ban đều treo lên trán mình hai chữ “quả cảm”, ưỡn ngực đi vào rồi sau đó lại ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Thường thì sau khi sếp xả xong cơn tức giận như vậy, trong lòng sẽ thoải mái và nghiêm túc tăng ca vào buổi tối. Tiểu Kiều đã tự động chuẩn bị sẵn hộp cơm tình yêu cho sếp, nhưng không ngờ sếp lại khoác áo khoác bước ra khỏi văn phòng sau khi cúp điện thoại.
Tiểu Kiều đứng lên, "Ông chủ, hôm nay không tăng ca sao?"
Sắc mặt Giang Triết tối sầm: "Tăng cái gì mà tăng! Khoảng hai mươi phút nữa cô nhớ gọi điện thoại nói văn phòng có cháy, hô trong điện thoại càng to càng tốt, cô có nghe rõ không?"
“Hả?” Tiểu Kiều không hiểu, “Văn phòng bị cháy?”
“Đừng có hỏi, chỉ cần nhớ hai mươi phút sau gọi điện thoại cho tôi.” Giang Triết ném lại một câu này rồi bước nhanh rời đi, để lại cho Tiểu Kiều một bóng dáng hiên ngang cao lớn.
Tiểu Kiều ngồi vào chỗ, nghiêng đầu tự hỏi, chẳng lẽ ông chủ sắp đi dự Hồng Môn Yến, cho nên muốn dùng thủ đoạn này để bỏ trốn?
Giang Triết đương nhiên không phải đi dự Hồng Môn Yến mà là đi xem mắt. Xem mắt là gì? Đó chẳng phải chính là chuyện không trâu bắt chó đi cày sao! Muốn có bao nhiêu vớ vẩn là có bấy nhiêu vớ vẩn. Nếu không phải tại bố anh lâm trận phản chiến thì anh cũng không phải chịu tội như thế này. Đến chỗ ăn cơm muộn mười lăm phút, Giang Triết chỉ định bước tới chào hỏi rồi uống xong hai ngụm trà, sau đó trả lời điện thoại của thư ký là anh có thể rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
*Không trâu bắt chó đi cày: Ám chỉ việc không có người làm chuyên nghiệp việc này thì bắt đại một người nào đó làm thay dễ dẫn tới hậu quả sai một ly đi một dặm.
Người phục vụ dẫn anh đến một cái bàn trống, không ngờ đối phương còn đến muộn hơn anh. Cởi áo khoác rồi ngồi xuống, đang rảnh rỗi không có gì làm anh định nghỉ ngơi năm phút, không ngờ chỉ tùy ý nhìn thoáng qua bàn bên cạnh lại có thể bắt gặp được người quen.
"Cô Trần, công việc thường ngày của cô là gì?"
"Phát triển trò chơi."
"Cho nên là..."
"Viết mã code."
"Ồ…”
Cúi đầu ăn cơm, mắt nhìn thẳng, im lặng không một tiếng động. Trần Niệm cảm thấy loại xem mắt kiểu này không khác gì đang hành hạ lẫn nhau. Đối diện là một giảng viên đại học, thanh niên tuổi trẻ tài cao này rõ ràng là do ngại quan hệ với giáo sư Trần nên mới miễn cưỡng đến buổi xem mắt, nhìn thấy Trần Niệm đeo kính ngồi kia, trong mắt không khỏi lóe lên một tia thất vọng rất dễ nhận thấy. Cảm nhận được anh ta vất vả duy trì cuộc đối thoại giữa hai người, Trần Niệm cũng có đôi phần cảm thông, quả là không dễ dàng gì.
Trần Niệm nhấp một ngụm trà, không nhịn được nói: "Anh Vương, chúng ta đến đây đều là do bất đắc dĩ. Anh vẫn luôn nhìn đồng hồ, hẳn là có việc gấp. Không sao đâu, anh bận việc thì cứ đi trước đi."
"Cô Trần, làm như vậy rất không phải phép."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không nói bậy ở trước mặt bố tôi. Nếu anh còn tiếp tục ngồi đây, cả hai chúng ta đều ăn không ngon."
Giảng viên Vương lúng túng, Trần Niệm lại lên tiếng: "Tôi nhất định sẽ khen ngợi anh, mau đi đi."
Sau khi tiễn đưa đối tượng xem mắt, Trần Niệm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dùng bữa mà không phải chịu áp lực vô hình nào nữa. Bàn bên cạnh bỗng vang lên tiếng chuông ầm ĩ, Trần Niệm ngước mắt lên liền đối diện với khuôn mặt như đang xem kịch vui của ai đó.
“Tiểu Kiều, không sao không sao, mọi chuyện đều đã xong xuôi, cô cứ làm việc của mình đi.” Giang Triết nói xong lập tức cúp máy, Tiểu Kiều ở bên kia không rõ có chuyện gì, một đêm không thể ngủ ngon.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy đi xem mắt bao giờ sao?" Trần Niệm không nhịn được nói một câu với thái độ rất gắt gỏng.
Giang Triết dựa vào ghế nói: "Đã gặp rồi, nhưng không ngờ với tính cách này của Giám đốc Trần mà cũng đi xem mắt."
"Tôi cũng không ngờ Tổng giám đốc Giang lại có nhã hứng một mình đến nhà hàng Tây như thế này."
"Tôi độc thân vui vẻ!"
"Tôi cũng độc thân vui vẻ và tôi tự hào vì mình độc thân."
"Chỉ có hai loại người tự nhận là yêu độc thân, một loại là quá kiêu ngạo không để ai lọt vào mắt, loại thứ hai chính là không được ai yêu nên phải tự an ủi rằng mình là một người phụ nữ hiện đại độc lập, độc thân vui vẻ. Mà cô, chính là loại thứ hai."
Hai người đang tranh cãi kịch liệt với nhau thì một cô gái trí thức bước tới: "Anh Giang đúng không? Xin chào, tôi là con gái của Phương Cầm, giảng viên Đại học T. Xin lỗi đã đến muộn, vừa rồi trong công ty có chút chuyện, tôi không thể về sớm được.”
“Ha!” Trần Niệm không nhịn được chế nhạo một câu, “Tổng giám đốc Giang, anh đã nghe thấy tiếng vả mặt bao giờ chưa?”
Nói xong cô cũng không đợi Giang Triết có cơ hội tiếp lời mà lập tức đứng dậy, mang phong thái của người thắng cuộc đi đến quầy thanh toán.
"Anh Giang, đó là bạn của anh sao?"
Giang Triết đưa mắt nhìn về phía đối phương, cười gượng: "Kẻ thù!"