Mấy năm về trước, Tô Đồng đã phải gánh rất nhiều nợ ở trên lưng, cứ thường thường lại có người đến đòi cô ấy. Khi đó, Trần Niệm vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bản thân cũng rất túng thiếu, mặc dù cô đã đưa hết tiền tiêu vặt cho Tô Đồng, nhưng vẫn là như muối bỏ biển. Hiện tại, Tô Đồng rốt cuộc sắp thoát khỏi những ngày tháng khó khăn, nhưng thân thể lại không chống đỡ được nữa.

Trần Niệm đưa Tô Đồng đi cấp cứu, bác sĩ nhanh chóng có kết quả chẩn đoán: Bong võng mạc. Tô Đồng trực tiếp được chuyển đến khoa nội trú nhập viện.

“Tớ trở về thu dọn quần áo của cậu mang đến đây.” Trần Niệm đỡ Tô Đồng lên giường rồi nói.

"Niệm Niệm, cậu nói xem tớ có bị mù hay không?"

"Cậu chỉ bị bong võng mạc bên phải, bác sĩ nói không nghiêm trọng."

"Nếu phẫu thuật không thuận lợi thì sao?"

Trần Niệm nhìn Tô Đồng, hơi dừng lại một chút, ngồi ở bên gối của cô ấy: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

Tô Đồng nắm tay Trần Niệm thật chặt, giọng nói run run: "Tớ đã nghĩ chỉ cần mình làm việc chăm chỉ thì cuộc sống sẽ tốt hơn. Rõ ràng mọi thứ đã bắt đầu tốt hơn, tại sao..."

"..." Trần Niệm có chút bất lực, đưa tay ôm lấy Tô Đồng, "Đừng sợ, bây giờ cậu mà khóc thì sẽ không tốt cho mắt."

"Có thể ở lại với tớ được không?"

"Được."

Gặp phải chuyện không hay như vậy chắc chắn trong lòng sẽ nghĩ luẩn quẩn. Tô Đồng nằm trên giường trăn trở một hồi, đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi. Trần Niệm vẫn luôn ngồi ở bên mép giường cô ấy.

Trần Niệm thường cần ngủ đủ bảy tiếng mỗi ngày để giữ cho đầu óc tỉnh táo, đối phó với những mã code phức tạp. Hiển nhiên là một ngày dài như thế này có hơi quá tải, cô dựa vào ghế, không ngừng đấu tranh với mí mắt. Lúc tranh thủ chợp mắt, cảm xúc vẫn không ngừng dâng trào lẫn lộn vào nhau.

Tô Đồng chìm trong giấc ngủ cho đến khi cơn buồn ngủ qua đi. Trần Niệm về nhà sắp xếp những thứ cần thiết cho việc nhập viện rồi trở lại bệnh viện. Cho dù người chậm chạp trong vấn đề tình cảm như Trần Niệm cũng biết những lúc như thế này rất cần có người ở bên cạnh. Quả nhiên ngày hôm sau thức dậy, Tô Đồng tìm kiếm Trần Niệm đầu tiên.

Cuộc phẫu thuật của Tô Đồng được xếp vào thứ hai tuần sau, cho nên Trần Niệm đã dành cả cuối tuần ở trong bệnh viện, cho đến khi đưa Tô Đồng vào phòng phẫu thuật. Nhìn thấy bố chữ "Đang phẫu thuật" sáng lên, Trần Niệm mệt mỏi ngồi xuống. Suốt cả cuối tuần, Trần Niệm không nhận được một cuộc điện thoại nào, mà hôm nay là ngày Giang Triết đến ký hợp đồng, Tô Đồng và Cảnh Dung đều là những người bạn quan trọng đối với cô. Cô không muốn nhìn thấy hai người có chuyện gì xảy ra.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trần Niệm sửng sốt, trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da kiểu nam, màu đen da trâu, đường chỉ khâu màu đỏ, sạch sẽ không tì vết, được làm thủ công cực kỳ tinh xảo. Cô ngẩng đầu nhìn lên người có đôi chân dài kia, cả người nao nao.

Sau đó, Trần Niệm về nhà.

Sau khi ngủ suốt hai mươi tiếng đồng hồ, ngoài trời đã tối mịt, Trần Niệm hài lòng mở điện thoại lên lần nữa thì thấy có hai mươi cuộc gọi nhỡ. Ngoại trừ ba cuộc là từ quản lý, còn lại đều là Tô Đồng gọi. Vừa mới khởi động máy lên, điện thoại liền có cuộc gọi đến.

"Trần Niệm, cậu đang ở đâu?!"

"Ở nhà."

"Tại sao lúc tớ ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu không còn ở đó nữa?! Điện thoại còn tắt máy! Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến ca phẫu thuật của tớ có thành công hay không sao?"

“Lê Hiểu Văn đến rồi."

"Cậu đã quên những gì anh ta đã làm với tớ rồi sao?! Cậu không đuổi anh ta đi thì thôi lại còn để anh ta lại đây làm gì?"

"Tớ nhớ là cậu vẫn yêu anh ta."

“Cậu!” Tô Đồng thở gấp, dừng một chút rồi nói: “Cuộc phẫu thuật của tớ cũng không quá thuận lợi.”

"... Tớ sẽ đến bệnh viện ngay."

Trần Niệm nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi vội vàng quay trở lại bệnh viện, cô vẫn cảm thấy việc để Tô Đồng lại cho Lê Hiểu Văn là đúng.

Từ xa, Trần Niệm nhìn thấy Lê Hiểu Văn đứng trước cửa phòng bệnh gọi điện thoại. Tuy rằng cô cận rất nặng, nét mặt của người kia hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người đẳng cấp của Lê Hiểu Văn. Trần Niệm vừa muốn mặc kệ anh ta đi thẳng vào phòng bệnh, nhưng lại bị cánh tay dài của người đàn ông dễ dàng chặn lại, anh ta cúp máy rồi nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."

"Cuộc phẫu thuật của Tô Đồng có chút chuyện ngoài ý muốn, ảnh hưởng thế nào vẫn không thể chắc chắn. Cô nên chọn một bác sĩ tốt hơn cho cô ấy."

“Tôi đã tìm chủ nhiệm khoa mắt bệnh viện tốt nhất thành phố.” Trần Niệm lạnh lùng nhìn người đàn ông này, “Sáu năm nay anh biến mất không thấy đâu, tôi vẫn luôn là người chăm sóc cho cô ấy.”

"Tôi nghĩ cô nguyện ý giúp tôi."

"Đừng hiểu lầm. Lúc đó giao cô ấy cho anh, chỉ vì tôi quá buồn ngủ mà thôi."

"..."

Trần Niệm không thích nói chuyện vô nghĩa, Lê Hiểu Văn lại là người trịch thượng, cuộc trò chuyện giữa hai người rất nhanh đã kết thúc. Trần Niệm vào phòng bệnh thì thấy Tô Đồng dựa nửa người vào cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, một mắt bị băng gạc che kín.

"Xin lỗi, tớ đã không ở lại hôm cậu phẫu thuật."

Tô Đồng nghe vậy cũng không nhúc nhích: "Cậu đã làm rất nhiều chuyện rồi."

"Thật ra, nếu cậu không muốn gặp lại anh ta. Tớ có thể tìm một vài vệ sĩ đến đánh rồi đuổi anh ta đi."

"Anh ta nói muốn bù đắp."

Trần Niệm lại ngồi ngây ngốc ở bên cạnh Tô Đồng cho đến nửa đêm. Cái người nói muốn bù đắp Lê Hiểu Văn kia đã rời đi lúc bốn giờ chiều, nói là đi xử lý chuyện gấp rồi sẽ đến đây. Cả nhà tên họ Lê này thật sự đều là đồ vô lại, Trần Niệm thầm mắng một câu ở trong lòng, đầu không tự chủ được gục xuống.

Khi Lê Hiểu Văn trở lại một lần nữa, Trần Niệm đã ghé vào cuối giường của Tô Đồng mà đánh một giấc ngon lành rồi, bởi vì đè lên cánh tay quá lâu nên những hình xoắn ốc của áo len mà cô mặc trên người đã hằn lên trên mặt. Cô cứ mơ mơ màng màng bị Lê Hiểu Văn đuổi ra ngoài, bụng Trần Niệm kêu réo, ra khỏi bệnh viện liền theo mùi thơm tiến vào một tiệm mì ở đối diện bệnh viện.

“Ông chủ, cho cháu một tô mì đặc trưng của quán là được.” Trần Niệm lấy một tờ tiền giấy từ trong túi ra đặt ở quầy thu ngân, cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà đi thẳng tới chiếc bàn trống gần nhất rồi ngồi xuống.

"Cô bé, tiền thừa này! Cô bé!" Dì thu ngân cúi đầu tìm tiền lẻ, ngẩng đầu lên thì người đã đi rồi, gân cổ lên kêu một tiếng nhưng không thấy đối phương đáp lại, cơn giận sắp nổi lên, bỗng một người đàn ông cao to đẹp trai xuất hiện trước mặt bà ấy.

"Tôi sẽ đưa nó cho cô ấy."

Chiếc bàn nhỏ trong tiệm mì đầy dầu mỡ, Trần Niệm nằm bò ra bàn rất không thoải mái, nhưng cô thật sự rất buồn ngủ, không muốn động đậy chút nào, đầu càng ngày càng nặng, đột nhiên có người đá vào ghế của cô khiến cô giật mình ngồi thẳng dậy ngay lập tức.

“Hahahaha…” Sau đó một tràng cười truyền đến tai cô, Trần Niệm quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh mình vừa duỗi chân ra, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Tình huống này đã chứng minh cho một câu thành ngữ: Oan gia ngõ hẹp.

"Hành động kiểu này thật sự rất trẻ con!"

“Không ngờ cô lại có phản ứng lớn như vậy.” Giang Triết nhún vai, Trần Niệm vẫn có thể nhìn thấy ý cười tràn ngập trên khuôn mặt của anh từ mắt tới mũi, miệng.

Trần Niệm xê dịch chân ghế, hơi nhấc mông lên rồi ngồi lệch sang một bên.

"Giám đốc Trần, cô có ý gì?"

Chính là không thích anh, còn có ý gì nữa... Trần Niệm mím môi, thầm mắng người ở trong lòng. Giang Triết thấy cô nếu còn dịch nữa thì sẽ sang bàn khác luôn, vì thế anh duỗi đôi chân dài ra móc vào chiếc ghế của cô.

"Hợp đồng đã ký. Dù có thích hay không thì từ nay cô sẽ là một nửa người của công ty tôi." Anh đứng dậy đi ra sau chiếc ghế của cô, cúi xuống, đem cả người và ghế bê lại vào chỗ lúc nãy, "Nghe lời ông chủ mới của cô nói đi, ngồi xuống, đừng cản đường người khác.”

Đồ! Ngang! Ngược! Lúc này, Trần Niệm liền đặt cho Giang Triết một biệt danh mới.

So với lần trước quét sạch sành sanh đồ ăn thì hôm nay tên ngang ngược này ăn rất chậm, hơn nữa chỉ ăn có một bát. Trần Niệm muốn nhanh chóng thoát khỏi trận đồ bát quái của tên ngang ngược này cho nên ăn rất nhanh. Nào ngờ vừa mới buông bát mì xuống, cô đánh một tiếng “ợ” thật to, âm thanh kỳ quái vang lên. Quả nhiên, Trần Niệm nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cong môi lên, cô thì thào: "Nhàm chán!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đang định chạy lấy người, điện thoại đột nhiên vang lên, là Lê Hiểu Văn, anh ta gọi điện thông báo nhiệt độ cơ thể của Tô Đồng hơi cao. Trần Niệm lập tức chạy đi: "Tôi sẽ trở lại ngay."

Cô chạy thẳng đến khoa nội trú, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Giang Triết, cho đến khi thang máy sắp đóng lại thì người đàn ông đó mới một lần nữa lọt vào tầm mắt của cô.

"Anh làm gì đấy?"

“Đi thăm người bệnh.” Giang Triết thấy cô có vẻ cảnh giác, “Đừng có nói là cô tưởng tôi theo dõi cô.”

Trần Niệm cong môi: "Bạn của anh đang nằm viện sao?"

"Bị sốt."

"Ồ."

Sau một hồi trầm mặc, cửa thang máy mở ra, Trần Niệm nói: "Tạm biệt Tổng giám đốc Giang."

Nhìn thấy cô hai tay đút túi quần, Giang Triết rũ mắt xuống đáp "tạm biệt" rồi bước ra ngoài.

Tình trạng của Tô Đồng không tốt lắm, bác sĩ trực ca đêm đến cho uống thuốc. Đợi thuốc phát huy tác dụng thì trời đã rạng sáng. Trần Niệm yên tâm nằm ngủ trên giường phụ một lúc. Khi Tô Đồng tỉnh lại thì khuyên Trần Niệm về nhà.

Khi ra khỏi bệnh viện, Trần Niệm lại tình cờ gặp được Giang Triết. Trần Niệm phải nói rằng gần đây số lần gặp gỡ người đàn ông này quá mức thường xuyên, cho nên không khỏi nhìn thêm một lát. Anh đang đỡ một người phụ nữ tóc dài đi ra, bởi vì mắt bị cận, Trần Niệm không nhìn rõ mặt mũi của người kia, nhưng dáng người mảnh mai như vậy, hẳn là rất xinh đẹp. Anh giúp người ta mở cửa xe, động tác vô cùng cẩn thận, Trần Niệm trong nháy mắt có thể cảm nhận được sự chu đáo ân cần đó. Cô nghĩ người này chắc không chỉ là “bạn” của anh.

Sau khi ngủ một giấc ngon lành, Trần Niệm đi mua sắm đồ Tết rồi về nhà với bố. Tuy sống trong cùng một thành phố nhưng Trần Niệm rất ít khi về nhà. Bố cô vẫn chưa về hưu, ông ấy vẫn đóng vai trò nòng cốt của ngành khoa học, quanh năm đi công tác làm việc ở bên ngoài. Trần Niệm đã từng khuyên nhủ bố mình, ông ấy cũng già rồi, cứ chạy khắp nơi như vậy khiến cô không yên tâm. Kết quả là bố cô liền nói một câu không phục và ném vấn đề lại cho cô. Cả hai đều không phải là người khéo ăn nói, mỗi khi gọi điện thoại cho nhau không hề có những cuộc trò chuyện thân thiết hay hỏi han mấy chuyện trong nhà, thay vào đó là những tin nhắn ngắn gọn như "Đổi mùa nhớ mặc thêm áo", "Ngày mai về nhà có cua ngon để ăn” gửi gắm tình yêu và niềm mong mỏi của ông ấy dành cho con gái.

Vào nhà, dì giúp việc họ Trương đang nấu cơm, thấy Trần Niệm đi tới, mỉm cười chào đón: "Cháu về rồi, vừa rồi ông Trần còn nhắc mãi đấy, nói không biết lúc nào thì cháu sẽ về."

Trần Niệm đưa đống đồ Tết cho dì Trương: "Cảm ơn dì hôm nay còn tới đây giúp đỡ nhà cháu."

"Không sao, nhà dì cách đây không xa, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong. Cháu đã về rồi, dì cũng yên tâm."

Trần Niệm thay giày đi vào phòng khách, gọi một tiếng "Bố."

Bố cô đang xem TV, thị lực của ông ấy vẫn luôn tốt, nhưng bây giờ cũng đã phải đeo kính. Nhìn thấy cô đi tới, ông ấy xụ mặt: "Giờ này mới về!"

"Tô Đồng phải tới bệnh viện làm phẫu thuật, tình hình hôm qua không được tốt, lăn qua lộn lại cũng đã muộn. Con xin lỗi."

Trần Niệm lúc này rất buồn phiền, buồn phiền vì bản thân cô sẽ không làm nũng chịu thua. Trước đây, cô đã từng nhìn thấy cách thức ở chung của Tô Đồng cùng bố cô ấy, khi bố cô ấy tức giận, cô ấy liền kéo lấy cánh tay bố cô ấy làm nũng, nói mình biết sai rồi, bố tha thứ cho con đi được không. Bố cô ấy dù có tức giận tới như thế nào thì khi bị cô ấy quấy nhiễu như vậy, lập tức tan thành mây khói. Trần Niệm nghĩ nếu cô cũng có tính cách mềm mại ngọt ngào một chút thì tốt rồi, ít nhất ngôi nhà này sẽ không quạnh quẽ như vậy.

Khác với sự vắng vẻ trong nhà Trần Niệm, trong nhà Giang Triết có đầy đủ cả ba thế hệ, vô cùng náo nhiệt. Giang Triết vừa bước vào cửa liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ bốn phía xung quanh, ba cô tám dì người trước lấn tới, người sau lại tiến lên. Đề tài rất đơn giản, chỉ có một: Lợi nhuận của công ty năm nay thế nào? Có bạn gái chưa? Con gái đồng nghiệp của dì cho đến nay vẫn chưa lập gia đình, gia cảnh và nhân phẩm đều rất tốt, giới thiệu cho cháu làm quen một chút nhé? Vân vân...

Không cảm thấy phiền, thật sự không cảm thấy phiền chút nào! Giang Triết đưa Trì An An về chung cư mới trước, vốn dĩ muốn cùng cô ấy đón năm mới, một là sợ cô ấy một mình cô đơn, hai là anh nghĩ chắc chắn nếu về nhà sẽ gặp phải cảnh ngộ như bây giờ. Kết quả là cô ấy không cảm kích thì thôi còn đuổi anh trở về. Lúc này, dì cả đang cầm một tấm ảnh giới thiệu cô gái trong hình cho anh, nhưng mà anh chẳng nghe lọt tai được câu nào...

Giang Triết buồn bực nghĩ, tại sao Trì An An lại không thích anh? Anh vẫn là một người cô đơn cho đến tận bây giờ! Tìm được người có thể yêu mình khó như vậy sao? Càng nghĩ lại càng buồn, buồn đến mức vô thức cầm lấy tấm ảnh của dì cả mà xé…

Bà Giang đang ngồi ở bên cạnh thấy thế thì đập một cái vào sau ót anh: "Thằng nhóc thối, một chút lễ phép cũng không có!"

Có thù oán! Giang Triết ở trong lòng hét to, anh nhất định có thù với phụ nữ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play