Giang Triết vô cùng tức giận nhưng cũng đành bất lực. Vì thế anh đá thật mạnh vào chân cố vấn Trương ở dưới gầm bàn, ý muốn anh ta gây khó dễ cho đối phương. Nhưng thông qua vấn đề virus vừa rồi, Trương Lập nhận ra trình độ của anh ta kém hơn người ta rất nhiều, lúc này đương nhiên là sống chết cũng không thể mở miệng chịu nhục được, Giang Triết liều mạng nháy mắt ra hiệu, gương mặt nhăn nhó hết cả lại mà vẫn không thể lay chuyển được Trương Lập.
Đèn phòng họp lại được bật lên lần nữa, cơn giận dữ trong lòng Giang Triết như lửa cháy bùng bùng, anh đã thầm mắng Trương Lập cả trăm lần. Trần Niệm ngồi trở lại chỗ của mình, dáng vẻ của cô ý muốn nói bản thân đã xong việc thì sẽ thành người đứng ngoài cuộc.
Trương Lập bây giờ mới mở miệng: "Cá nhân tôi thấy dự án này vô cùng tốt. Chỉ có điều dù sao đây cũng là lần đầu tiên công ty chúng tôi tham gia vào lĩnh vực này. Mong các vị có thể để chúng tôi trở về thảo luận một chút."
Trên mặt Cảnh Dung tràn ngập ý cười, lập tức tỏ vẻ hiểu ý. Sau đó hai bên nói chuyện với nhau trong bầu không khí hòa thuận rồi mọi người bắt đầu đứng dậy rời đi. Trần Niệm đi cuối cùng, đôi giày cao gót khiến chân cô rất khó chịu, may mà cũng kết thúc rồi, nào ngờ vừa bước đến cửa lớn, Trương Lập đột nhiên nói: "Giám đốc Trần, hôm nay tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi gặp được cô, không biết có thể cho tôi một tấm danh thiếp không?"
“Tôi là một người chú trọng về quyền riêng tư.” Trần Niệm trả lời rất trôi chảy.
"..." Trương Lập sững sờ, Giang Triết nhướng mày. Cảnh Dung lập tức lấy ra một tấm danh thiếp của mình, lấy bút viết số điện thoại của Trần Niệm lên đó: "Giám đốc Trần của chúng tôi không hay gặp mặt khách hàng, cho nên không chuẩn bị danh thiếp. Mong rằng Tổng giám đốc Giang và cố vấn Trương thứ lỗi."
Vẻ mặt hối lỗi của Cảnh Dung khiến Trần Niệm rũ mi xuống. Giang Triết cúi đầu nhìn cô, lại đảo mắt nhìn thoáng qua Cảnh Dung, ra hiệu cho Trương Lập nhận lấy: "Không ngờ Giám đốc kỹ thuật của Tổng giám đốc Cảnh lại có tính cách như vậy."
Nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của nhà đầu tư, Trần Niệm thở dài một hơi rồi quay trở lại phòng họp để thu dọn đồ đạc. Sau khi Cảnh Dung đưa người ra khỏi công ty rồi quay lại lần nữa liền đụng phải Trần Niệm đang cầm máy tính chuẩn bị rời đi.
"Bây giờ em đi luôn sao? Anh còn tính mời em ăn trưa đấy, cảm ơn em đã vất vả rồi."
"Em sợ anh bận."
“Làm sao có chuyện đó được, dù có bận cũng không thể bạc đãi em.” Cảnh Dung khoác vai Trần Niệm một cách rất tự nhiên, “Em chính là đại công thần của công ty chúng ta. Đi thôi! Đi ăn cơm.”
Trần Niệm khẽ đảo mắt, nụ cười ấm áp và chân thành của anh ta khiến cô như trở lại nhiều năm về trước, trở lại những tháng ngày bọn họ vẫn còn hai bàn tay trắng. Cô chợt có một loại ảo giác, như thể bọn họ đều không hề thay đổi. - Editor: Hạt Tiêu T Y T
Hai người đến một nhà hàng trang nhã gần công ty, đèn chùm pha lê phóng đại ở tiền sảnh khiến Trần Niệm lập tức quay trở về thực tại, thậm chí càng khiến cho cô nhận ra tình cảnh lúc này Cảnh Dung đang bàn luận về những dự án sắp tới. Anh ta nhẹ nhàng nói dự án nào đó hiện tại đã kiếm được hàng vạn, lại nói dự án mới còn chưa ra hình ra dạng ước tính cần mấy chục vạn tiền đầu tư vào giai đoạn đầu... Những con số này, trước đây đều nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, hiện tại, ở trong miệng anh ta lại nhẹ như việc thổi một cây bồ công anh để chúng bay đi. Bữa cơm này, Trần Niệm không tránh khỏi việc hơi mất tập trung.
Trở lại chung cư, Trần Niệm vừa mới đá giày cao gót ra, Tô Đồng đã tiến tới, trên tay vẫn còn đang cầm một quả táo: "Thế nào, hôm nay ăn mặc trang điểm như vậy có làm cho Cảnh Dung kinh ngạc không?"
"Không." Trần Niệm đi vòng qua cô ấy, trực tiếp đi vào nhà tắm rồi khóa cửa lại.
Tô Đồng đứng bên ngoài dò xét một hồi lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, vừa định từ bỏ thì cửa lại mở ra. Hai mắt Trần Niệm đỏ hồng, trên mặt đầy nước mắt.
“Cậu bị sao vậy?!” Tô Đồng căng thẳng nắm lấy bả vai của cô, sợ tới mức đánh rơi quả táo trong tay xuống đất.
"Kính áp tròng... Tớ tháo mãi không ra."
"..."
Sau khi kết thúc chuyện này, Trần Niệm liền trở lại những ngày tháng yên bình. Mỗi ngày đều viết code, lên các diễn đàn kỹ thuật, đọc tin tức thế giới, trả lời email, thỉnh thoảng gọi điện thoại về vấn đề công việc.
Cho đến khi cô nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, người đàn ông ở đầu dây bên kia nói với cô: "Giám đốc Trần, có việc gấp. Máy tính của công ty chúng tôi bị hỏng rồi, cô có thể tới sửa một chút được không?"
Trần Niệm nhắm mắt lại, gằn từng chữ: "Tôi, không, phải, thợ, sửa, máy, tính!"
"Cô không sửa sao? Không phải ngày đó cô sửa máy tính rất nhanh sao?"
Trên thế giới có một loại đối thoại một chiều, đó gọi là đàn gảy tai trâu. Trần Niệm có dự cảm cô đã gặp phải một con trâu vô cùng ngang ngược.
Năm mới đang đến gần, ở phía đông con phố treo một câu đối xuân, phía tây treo khẩu hiệu chúc mừng năm mới. Trần Niệm lái chiếc Land Rover, vừa đi vừa dừng với tốc độ hai mươi mét trên giây. Ra khỏi ngôi nhà ấm áp, lao mình vào con đường đang tắc nghẽn, Trần Niệm hận không thể quay đầu trở về nhà, nhưng cô đã bị mắc kẹt.
Trần Niệm đã cố gắng giải thích chuyện này qua điện thoại nhiều lần cho Tổng giám đốc Giang nghe, nếu máy tính của công ty anh có vấn đề thì anh có thể nhờ kỹ thuật viên của công ty đến giải quyết. Cảnh Vũ là công ty phát triển trò chơi, không phải công ty sửa chữa máy tính! Kết quả là bên kia hoàn toàn không bỏ những lời cô nói vào trong đầu.
Cô đương nhiên không muốn đi chuyến này, nhưng mà Cảnh Vũ cần tiền của Giang Triết là sự thật. Nếu Cảnh Dung mà biết chuyện này, anh ta nhất định trực tiếp gói cô lại rồi chuyển phát nhanh đến công ty xây dựng Đại Giang. Đằng nào cũng thế, tốt hơn hết là tiết kiệm một chút sức lực.
Bởi vì tắc đường nên Trần Niệm phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải cố vấn Trương đang đợi ở đó, khuôn mặt cứ nhăn nhăn nhó nhó. Cố vấn Trương nhìn thấy Trần Niệm thì sửng sốt, Trần Niệm nhớ tới hôm trước bản thân trang điểm ăn mặc chỉnh tề rồi mới xuất hiện, lần này chỉ mặc bộ đồ rất xuề xòa, sợ là đối phương không nhận ra nên cô chủ động nói: “Tôi là Trần Niệm."
"Ơ kìa, Giám đốc Trần, cô đã đến rồi! Chúng tôi đều đang sốt ruột muốn chết!"
"Máy tính của Tổng giám đốc Giang bị hỏng sao?"
Trương Lập nhanh chóng dẫn Trần Niệm vào văn phòng: "Cô tự mình xem đi."
Trần Niệm nhìn thấy trước mắt hàng chục màn hình máy tính đều hiển thị cùng một nội dung: Giết người thì đền mạng. Phông chữ màu đỏ tươi, nhìn rất ghê người. Lúc này, Trần Niệm nhớ lại điệu bộ của Tổng giám đốc Giang qua điện thoại, sau đó nhìn về tình trạng trước mặt, đại khái cũng hiểu được.
"Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một loại virus thông thường, nhưng có lẽ nó là một biến thể mới, phần mềm diệt virus không thể phát hiện và tiêu diệt chúng. Nếu chúng tôi cài đặt lại hệ thống, dữ liệu công trình quan trọng của chúng tôi sẽ không còn nữa! Điều quan trọng nhất là bây giờ công ty có một buổi đấu thầu rất quan trọng, nếu giá thầu bị lộ ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm."
"Tất cả các máy tính đều bị ngắt kết nối?"
"Đúng vậy."
"Vậy trước tiên hãy đến văn phòng của Tổng giám đốc Giang đi, máy tính của anh ấy là quan trọng nhất đúng không?"
Vào phòng làm việc của Giang Triết, anh đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, trái ngược với Trương Lập đang đứng ngồi không yên, anh đứng thẳng người, giọng điệu bình tĩnh trầm ổn. Thấy bọn họ đi vào, anh đảo mắt nhìn qua Trần Niệm một vòng, sau đó dịch chân ra, ra hiệu cho bọn họ đi kiểm tra máy tính của anh.
Trần Niệm phải mất vài phút mới xác định được đó là một dạng virus biến dị, cô sử dụng Group Policy để tắt chức năng tự động phát của ổ đĩa. Trong khi cô đang làm việc, Tổng giám đốc Giang đã nói chuyện điện thoại xong, cùng Trương Lập nhìn về phía cô.
"Công ty các anh bị người ta tấn công, mặc dù tôi chưa nhìn thấy dạng biến thể này của virus nhưng nó giống với biến thể mà tôi đã gặp trước đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp các anh sửa chữa các tệp bị hỏng, tất nhiên là sẽ có tổn thất. Về phần những tệp bị rò rỉ, cũng không cần phải lo lắng, mục đích của đối phương chỉ là muốn phá hư mà thôi."
“Trương Lập, rót một ly nước cho Giám đốc Trần.” Giang Triết nghe xong liền nói.
Trương Lập đi ra ngoài, Giang Triết nói: "Cô cảm thấy Trương Lập như thế nào?"
"Cái gì?"
"Theo quan điểm chuyên môn của cô, cô cảm thấy anh ta có xứng đáng với vị trí của mình không?"
"Nếu loại virus mà các anh thử tôi lần trước là do anh ta làm, thì mức độ đó cũng ổn, làm một nhà cố vấn là đủ rồi."
"Không phải cô phá giải loại virus đó rất dễ dàng sao? Xem ra vấn đề khiến anh ta hoảng sợ cũng không phải là vấn đề quá khó khăn ở trong mắt cô."
“Anh không thể lấy tôi ra để tham khảo.” Trần Niệm cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi màn hình, nghiêm túc nhìn Giang Triết, “Tôi là người đứng đầu.”
Giang Triết không thể không nói, ánh mắt kia lóe lên vẻ kiêu ngạo, sáng như tia chớp.
Trương Lập bưng nước trở lại, nhìn Trần Niệm viết mã, thở dài cảm thán: "Tôi nghe nói bên Cảnh Vũ có một chuyên gia, lần trước tôi còn hoài nghi, lần này tôi có thể chắc chắn! Giám đốc Trần, tại sao cô nắm trong tay cốt lõi kỹ thuật của Cảnh Vũ mà chỉ làm chức danh giám đốc?"
"Máy tính của anh sửa xong rồi." Đúng lúc này, Trần Niệm đứng lên, "Một số tệp đã bị hỏng hoàn toàn và không thể sửa chữa được nữa. Tôi đã có mã code mẫu, những máy tính sau đó sẽ được sửa chữa nhanh hơn rất nhiều. Máy tính nào tiếp theo?"
"Là máy tính Giám đốc dự án của chúng tôi, tôi sẽ đưa cô đến đó."
Giang Triết nhìn bóng lưng Trần Niệm rời đi, nhướng mày, vị nữ giám đốc này cũng khá thú vị.
Sau khi Trần Niệm sửa chữa hết máy tính, bên ngoài trời đã tối, Giang Triết cảm thấy Trương Lập không giúp được gì nên kêu anh ta về sớm. Trong lòng Trần Niệm thầm mắng quả nhiên làm ông chủ, người nào cũng giỏi tính kế, có thể dùng viện trợ từ bên ngoài mà không cần trả tiền đương nhiên sẽ không đau lòng, còn đối với nhân viên của mình thì lại chu đáo tới như vậy.
Trần Niệm đứng dậy vươn vai duỗi eo, Giang Triết đi tới, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác, hỏi cô: "Làm xong chưa?"
Trần Niệm gật đầu.
"Cùng nhau ăn cơm nhé? Hôm nay cảm ơn cô."
“Không cần.” Trần Niệm liên tục xua tay.
Giang Triết cũng không phải là người thích ép buộc người khác, không ăn thì không ăn, vừa định nói thì nghe thấy mấy tiếng "ục ục" vô cùng rõ ràng truyền tới từ bụng đối phương.
"Để bụng đói là không tốt đâu. Đối diện công ty có một trung tâm thương mại." Giang Triết cười.
Trần Niệm cắn môi, bởi vì xấu hổ mà cô chỉ đáp lại một tiếng “ừm” rất nhỏ.
Sau đó, hai người liền đến nhà hàng ở trung tâm thương mại phía đối diện. Giang Triết hỏi về khẩu vị của cô, nhưng cô chỉ nói cô không thích ăn cay. Người đàn ông lắc đầu liên tục để bày tỏ sự đáng tiếc rồi dẫn cô vào một nhà hàng Quảng Đông.
Trước kia lúc Trần Niệm học đại học, cô từng gặp một bạn nam ăn bốn bát cơm, nhiều năm qua đi, tuổi lớn thêm một ít, không ngờ cô có thể gặp được một người có sức ăn còn khủng khiếp hơn thế, Trần Niệm coi như được mở rộng tầm mắt. Thực đơn món ăn kiểu Hồng Kông chỉ mất một thời gian ngắn để chuẩn bị xong, người đàn ông kia lịch sự mời cô động đũa trước. Cô xấu hổ muốn tỏ ra như vậy không phải phép nhưng lại nghe thấy anh nói: "Đợi tôi động đũa rồi thì cô không còn gì để ăn đâu."
Trần Niệm đang nghĩ chắc anh khách sáo nên mới nói như vậy, ai ngờ anh lại đang nói sự thật... Trần Niệm ăn mấy miếng thức ăn và rau dưa liền no bụng. Giang Triết vẫn không động đũa, đợi Trần Niệm gần như đã ăn xong , anh nhướng mày cầm đũa lên. Tiếp theo đó Trần Niệm được chứng kiến cảnh anh quét sạch hết đồ ăn trên bàn.
"Anh ăn uống... Tốt thật..."
"Tập thể dục thường xuyên, tiêu hao nhiều, cho nên lượng cơm cũng nhiều. Cô đã no chưa?"
“No rồi, no rồi… Ừm, máy tính của công ty anh, tôi đều đã sửa xong.” Ý của Trần Niệm chính là những gì nên làm cô đều đã làm, ông chủ lớn cũng nên để cô ấy đi rồi.
"Tôi thấy ngày thường cô cũng không đến Cảnh Vũ, hay là cô tới công ty tôi làm cố vấn nhé?"
Trần Niệm ngạc nhiên: "Cố vấn Trương thì sao?"
"Hai tháng nữa anh ta sẽ đi ra nước ngoài, sau khi dự án đầu tư game lần này hoàn thành, anh ta sẽ rời đi."
"Chúng ta làm việc đều dựa trên quan hệ lợi ích, tôi không thể làm kiêm chức vụ được."
Việc Trần Niệm từ chối cũng nằm trong dự kiến của Giang Triết, anh nhìn thẳng vào cô rồi từ tốn nói: "Nói thật với cô, trò chơi này của Cảnh Vũ nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi sẽ ký hợp đồng, nhưng điều kiện kèm theo là cô phải kiêm chức đại diện cố vấn. Đợi Trương Lập rời đi, trong một thời gian ngắn tôi không thể tìm được người mới thay thế, cũng không biết trong số những người đến phỏng vấn người nào mới thực sự có năng lực. Đối với tôi và cô, đề xuất này là đôi bên cùng có lợi."
Lời này của anh khiến người ta không thể phản bác, Trần Niệm nhíu mày: "Anh phải nói chuyện này với phía của Cảnh Dung."
“Ha.” Giang Triết dựa người vào ghế, đầy ẩn ý nói, “Xem ra cô và Cảnh Dung thực sự có vấn đề.”
"Cái gì?"
"Tôi đã đề cập chuyện này với Tổng giám đốc Cảnh của các cô vào ba ngày trước, anh ta đã đồng ý ngay lập tức. Nếu không, cô nghĩ tại sao tôi lại gọi cô đến sửa máy tính?"
Trần Niệm cau mày: “Vừa rồi là anh thử tôi.” Chẳng lẽ cô đã đánh giá thấp ông chủ không có tài năng kỹ thuật ở trước mặt này?
"Tôi không có ác ý, cũng không ngờ hai người lại chưa nói chuyện này với nhau. Nhưng mà chuyện này cũng tốt, người tôi tin tưởng chính là cô. Còn Cảnh Dung?" Giang Triết lắc đầu, "Cần phải quan sát thêm."
Trần Niệm hơi dừng lại một chút rồi nói: "Tôi đã tắt điện thoại từ hai ngày trước, có lẽ là vì lý do này. Nếu anh ta đã đồng ý, tôi không có ý kiến, nhưng tôi sẽ không tới làm việc đúng giờ."
"Không thành vấn đề. Tôi chỉ cần cô thỉnh thoảng tới giải quyết các vấn đề về máy tính và giúp tôi phỏng vấn những người đến ứng tuyển, việc đó đối với cô rất đơn giản."
Sau khi kết thúc bữa tối không mấy vui vẻ này, Trần Niệm lái xe về nhà một mình. Thực ra trong mấy ngày nay cô chưa bao giờ tắt điện thoại, Cảnh Dung cũng chưa từng gọi cô lấy một lần. Cô nhớ tới lời nói của Tô Đồng khi thấy Cảnh Dung xuất hiện trên một talkshow vào tuần trước: "Niệm Niệm, đàn anh thực sự đã thay đổi rất nhiều. Tớ cảm thấy mấy năm nay cậu vẫn luôn đứng yên tại chỗ, nhưng anh ấy đã đi được rất xa."
Trần Niệm bất tri bất giác lái xe đến con đường nhỏ bên cạnh trường cũ, cô giảm tốc độ, tòa nhà nhỏ ở bên đường vẫn có thể dễ dàng nhận thấy. Khoảng thời gian đó, có lẽ chỉ trong mắt cô mới là trân quý, còn ở trong miệng của Cảnh Dung cũng chỉ là nói cho quần chúng nhân dân giải trí mà thôi.
Trước khi rời đi, Giang Triết nói với Trần Niệm: “Thứ hai tuần sau, chúng ta sẽ tổ chức lễ ký kết, tôi hy vọng cô sẽ chấp nhận lời mời tham dự.” Trần Niệm từng nghĩ rằng tên địa chủ này ngốc nghếch lắm tiền, nhưng bây giờ xem ra ánh mắt của anh rất sắc sảo. Điều chỉnh lại cảm xúc đang rối loạn, Trần Niệm đạp chân ga. Nếu Cảnh Dung nghĩ rằng cô đang đứng yên, vậy thì hãy để anh ta cứ nghĩ như vậy đi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trần Niệm đỗ xe ở bên đường rồi nghe điện thoại: "Sao vậy?"
"Niệm Niệm, hình như đôi mắt của tớ... Không nhìn thấy…"
"Cậu ở đâu?"
"Ở nhà."
"Tớ sẽ trở về ngay!"