Danh gia vọng tộc trong tưởng tượng của đa số mọi người đều là lục đục đấu đá lẫn nhau nhưng Triệu gia bọn họ thì khác. Bởi vì gia giáo nhà bọn họ chính là: "Huynh đệ quý tương trợ, phu thê quý tướng tòng, trưởng ấu quý tôn ti, hàng xóm quý khoan dung.”
Mấy anh em trong nhà đều chung sống hòa thuận chưa bao giờ phát sinh những chuyện như mâu thuẫn nội bộ, tranh giành gia sản, tính kế hãm hại…
Anh cả Triệu Tấn Thành hiện giờ là gia chủ, doanh nghiệp của gia tộc đều do anh quản lý. Anh hai không có ở đây, mà đã tới Hollywood đầu tư vào giới giải trí và giới thời trang, mà anh ba, sau khi em gái nhỏ Triệu Dư Chân tốt nghiệp đại học đã đến công ty trong nhà học tập từ hai năm trước, làm việc ở công ty của anh cả Triệu Tấn Thành, hiện giờ đang làm tổng giám đốc chi nhánh.
Về phần anh tư chỉ lớn hơn Triệu Dư Chân hai tuổi, là một kiện tướng bơi lội trong làng thể thao thế giới, từng đoạt huy chương đồng giải vô địch thế giới, dáng người cường tráng gợi cảm, khuôn mặt anh tuấn mê người, có không ít fans hâm mộ.
Triệu gia bọn họ là một đại gia đình, từ trước đến nay đều rất hòa thuận càng hiếm khi cãi nhau, chỉ là tính tình anh cả hơi xấu chút thì thi thoảng mấy anh em cũng có xảy ra một ít mâu thuẫn nhỏ. Trong nhà tuy hòa thuận là thế nhưng Triệu Tấn Thành trong hôn nhân lại không hạnh phúc.
Chị dâu và anh môn đăng hộ đối, cũng là một nữ cường nhân nhưng bởi vì công việc bận rộn, tình cảm bất hòa dẫn đến ly hôn mà hai người lại nảy sinh tranh chấp và bất đồng với quyền giáo dục và nuôi dưỡng con cái.
Triệu Tấn Thành có hai đứa con trai, con trai lớn là Triệu Thuần, theo mẹ học tập ở trong nước, vừa mới trưởng thành, con trai nhỏ mười ba tuổi theo anh sang Mỹ.
Triệu gia hương hỏa tràn đầy, dương khí rất nặng, cả nhà đều là nam giới, chỉ có duy nhất Triệu Dư Chân là con gái nên được cả nhà cưng chiều sủng ái như Công chúa.
Triệu Thuần từ nhỏ đã được cô che chở, bởi vì Triệu Tấn Thành là một người vô cùng nghiêm khắc, tính cách Tiểu Thuần khi còn bé rất nghịch ngợm thường xuyên bị mắng… Nếu như không phải Triệu Dư Chân ở một bên khuyên bảo Triệu Tấn Thành không nên đối xử với trẻ con như vậy, Triệu Thuần đã sớm bị ba mình bức điên rồi.
Thế nhưng, từ sau khi anh cả ly hôn, một năm Triệu Dư Chân cũng chỉ có thể gặp được Triệu Thuần một hai lần.
Bởi vì ít gặp nên cô rất cố gắng thương yêu cậu, tổ chức sinh nhật cho cậu không nói, còn tặng cho cậu nhà cửa, xe cộ.
Triệu Dư Chân nghe thấy cậu nói: "Trên thế giới này, ngoại trừ cô của cậu ta thì không có người phụ nữ nào tốt." Bước chân liền dừng lại, lửa giận hừng hực cũng dập tắt trong nháy mắt.
Đứa nhỏ Triệu Thuần này... Thực tế vẫn tốt, có lẽ là đến thời kỳ phản nghịch thôi.
Triệu Dư Chân tìm cho cậu một lý do.
Cứ như vậy ngẩn ngơ, cô thấy mấy người họ lên một chiếc Hummer, Triệu Thuần lái xe, Tạ Uyển ngồi ở ghế phụ, còn mở cửa sổ xe tặng Triệu Dư Chân một nụ hôn gió.
Triệu Dư Chân nhìn chiếc Hummer kia có chút quen mắt, nhìn kỹ… thì ra là xe cô mua cho Triệu Thuần, khi đó Triệu Thuần còn chưa trưởng thành, lúc ấy cô yêu cầu cháu trai chờ sau khi trưởng thành mới được lái.
Nó có bằng lái xe không?
Nó lái xe không giấy phép?
Rồi định lái xe đi đánh nhau?
Sao chị dâu lại mặc kệ đứa nhỏ này như vậy!
Trong lúc nhất thời, Triệu Dư Chân thật sự vì đứa nhỏ Triệu Thuần này mà tan nát cõi lòng, lo lắng cậu đánh nhau xảy ra chuyện, bởi vì lúc học ở Mỹ, học sinh trung học liều mạng thậm chí sẽ móc súng, chuyện trực tiếp đi từ trường học vào nhà tù cũng không phải không có.
Không suy nghĩ quá nhiều, Triệu Dư Chân lập tức vẫy tay chặn một chiếc taxi, kêu tài xế đuổi theo chiếc Hummer kia. Cô còn chú ý tới, ngoại trừ Hummer, phía sau còn có mấy chiếc BMW và Audi, đều là đám học sinh lái…
May mà những chiếc xe này bị kẹt ở ngã tư đèn giao thông phía trước, xe taxi có thể theo sát phía sau, những thiếu niên phản nghịch mười mấy tuổi này không có bản lĩnh phản trinh sát, cũng không biết mình bị theo dõi.
Đi theo một đường, xe chạy hơn mười phút liền dừng lại, đích đến là công trường thi công.
Lúc xuống xe, Triệu Dư Chân nhìn lên, là công ty con của nhà mẹ Triệu Thuần.
Xem ra Triệu Thuần cũng không ngốc, đánh nhau ở địa bàn nhà mình, nếu như đánh thua liền để cho một đám công nhân lên tiếp viện, hơn nữa nếu như bị điều tra, ngay cả camera giám sát cũng không tra ra được. Chỉ là tại sao lại đánh nhau? Triệu Dư Chân nghĩ không ra, những đứa nhỏ này đều là học sinh trường quý tộc, cái gì cũng có, cái gì cũng không lo, vì tìm kích thích sao?
Sợ Triệu Thuần xảy ra chuyện, Triệu Dư Chân trốn ở dưới một cái hố đang thi công, bởi vì dáng người nhỏ, cho nên sau khi ngồi xổm xuống hoàn toàn bị che lấp. Cô chú ý tới hai nhóm người ngang hàng, nhưng đám Triệu Thuần ít hơn một chút, đối phương lại trông không giống mười mấy tuổi, trên tay còn cầm ống thép, gạch đá.
Khắp nơi trên công trường đều là cốt thép, nhìn thật sự rất nguy hiểm, hai bên còn đang bận chửi rủa, thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà nhau.
Mắt thấy tình hình không ổn, trận khẩu chiến đang lên đà căng thẳng, Triệu Dư Chân không chút nghĩ ngợi, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tốc độ làm việc của cảnh sát rất nhanh, dường như là hai bên vừa lao vào nhau thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên.
"Đệt! Đám rùa rụt cổ chúng mày dám báo cảnh sát! "Triệu Thuần một cước quật ngã một người, thân thủ cậu ta không tệ, xoay người một cái vừa nhanh vừa chuẩn đá nghiêng, vừa đạp bay đối thủ vừa tức giận mắng: "Bọn hèn!!!”
Nhóm đối diện cũng đang mắng: "Mẹ nó chúng mày báo cớm lại đổ cho bọn ông!”
Một tên có vẻ hiểu hét lên: "... Tao thấy không ai báo cảnh sát cả, không phải đến bắt chúng ta! Các anh em đừng sợ, tiếp tục đánh!”
Triệu Dư Chân ngồi xổm dưới hàng rào, chỉ cảm thấy mấy học sinh trung học ẩu đả sao lại náo loạn như tội phạm, hỗn loạn như vậy, lại còn đùn đẩy chửi nhau, cứ như trẻ trâu...
Còi báo động càng ngày càng gần, cuối cùng xe cảnh sát dừng lại, hai nhóm ẩu đả, tổng cộng có năm sáu mươi người, trong nháy mắt tản ra, nhưng đối diện có một tên côn đồ, nhìn chuẩn cơ hội ném một cục gạch hướng về phía Triệu Thuần.
“Thuần ca cẩn thận!!!” Tạ Uyển xông tới, lại vừa vặn trúng viên gạch vốn nên nện lên người Triệu Thuần, nhưng hắn dường như không đau mà hô to: "Còn đánh cái gì! Cảnh sát đang đến, chạy đi!!! ”
Triệu Thuần cũng giật mình.
Đánh nhau thì đánh nhau, cậu ta có thể vào bệnh viện nhưng không thể vào đồn cảnh sát, nếu bị bắt thì ba cậu sẽ biết, chắc chắn cậu sẽ xong đời.
Triệu Thuần xoay người bỏ chạy, cậu thấy cảnh sát từ bên kia đến, liền nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại, chạy không được hai bước, lại phát hiện bên này cũng có cảnh sát, Triệu Thuần hoảng loạn, giống như một con ruồi không đầu chạy loạn, bỗng một bàn tay trắng như tuyết từ dưới đất vươn ra, một phen bắt lấy cổ chân cậu.- Editor: Ang Hà T YT
Triệu Thuần sởn tóc gáy, thoáng cái nghĩ đến những chuyện ma kinh dị trước kia… thi thể chết ở công trường!!!
Cả người Triệu Thuần cứng ngắc, tiếp theo liều mạng đạp chân, sắp khóc ra đến nơi, trong cổ họng kẹt lấy giọng nói sợ hãi: "Chú cảnh sát, cứu cháu!!”
"Đừng có kêu! Muốn bị bắt à? "Triệu Dư Chân dùng sức nắm lấy ống quần cậu, đầu cũng hơi chui ra ngoài một chút, cau mày thúc giục: "Mau vào trốn! ”
Triệu Thuần cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn rõ ràng đang hung hăng trừng mình.
Đó là con người.
Là một cô gái.
Triệu Thuần thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp khom lưng nằm sấp vào trốn. Đây chỉ là một cái hố nhỏ, trốn một người cũng được, hai người thì có chút chật.
Triệu Thuần cảm giác cô gái đang túm tóc cậu, đau quá.
“Cô làm gì đó!” Cậu thấp giọng quát.
Triệu Dư Chân tức giận nói: "Tóc giả của cậu quá dễ thấy, chẳng may bị cảnh sát nhìn thấy thì sao!”
“...... Mẹ nó tóc tôi là tóc thật, giả, giả cái đầu cô, cô mù à?”
"Triệu Thuần, sao nói chuyện với con gái kiểu đấy hả?" Triệu Dư Chân tức giận không chịu nổi, dùng sức điên cuồng cào tóc cậu, nắm đến da đầu Triệu Thuần đau đớn: "Nhẹ một chút! Mẹ cô chứ đây là tóc thật, đau đau, tóc thật đó, đừng để bị bắt.”
"Đừng có nói bậy với tôi." Triệu Dư Chân cũng sợ cậu đau, không nắm nữa, nhưng véo một cái ở trên cánh tay cậu: " Nói thêm câu nữa tôi cho cậu ăn đủ. ”
Triệu Thuần không thể tưởng tượng nổi: "Mẹ nó cô là ai, quản rộng như vậy?”
Thấy cậu hết lần này đến lần khác ngỗ nghịch mình, Triệu Dư Chân trực tiếp bịt miệng cậu lại: "Câm miệng, dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
Triệu Thuần: "......" Cô thành công chọc tôi cười rồi đấy.
Cậu ta vốn định giãy dụa ra, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân, đồng thời nhìn thấy cảnh sát đi về phía này, lập tức không dám động đậy.
Kề sát vào nhau, thở cũng không dám thở, chứ đừng nói là nói chuyện, Triệu Thuần có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu trên người cô gái bên cạnh, không khỏi ngửi thêm vài cái, trong lòng có chút nghi hoặc, mùi này, sao lại giống mùi nước hoa mà cô cậu thích nhỉ?
Trốn hơn hai mươi phút, trên người cậu đổ ra rất nhiều mồ hôi.
Ánh mắt Triệu Dư Chân xuyên qua khe hở gạch đá, thấy xe cảnh sát lái đi, lúc này mới buông tay che miệng Triệu Thuần ra, có chút ghét bỏ nói: "Sao ra mồ hôi nhiều thế. ”
Lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên quần áo của Triệu Thuần, Triệu Dư Chân đứng lên, hít thở không khí trong lành.
Triệu Thuần nằm sấp trên mặt đất, còn có chút ngốc nghếch.
Giọng điệu quen thuộc không giải thích được này là sao? Giống như rất quen thuộc... Tê dại đứng lên, lúc này Triệu Thuần mới phát hiện cô gái này mặc một thân đồng phục màu xanh lá cây...
Đồng phục học sinh của trường trung học bên cạnh.
Nhìn thấy bộ đồng phục học sinh này, hắn thoáng cái nhớ ra, đây không phải là cô gái vừa rồi gặp ở cổng trường sao? Là "Em Tiểu Chân" trong miệng Tạ Uyển.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Nghĩ đến một khả năng, Triệu Thuần lộ ra một bộ dáng hung ác, bởi vì nguyên tắc không đánh con gái cho nên cậu không động thủ, chỉ là giọng điệu vô cùng ác liệt: "Là cô báo cảnh sát chứ gì? Cô cố tình chơi tôi à?”
Triệu Dư Chân chậm rãi lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra soi gương lau mặt, lúc này mới phát hiện cổ tay mình đã rách da, thậm chí chảy máu, cổ chân cũng đau, giống như là bị bong gân. Vì Triệu Thuần, cô hít nhiều bụi như vậy không nói, hơn nữa còn làm cho mình bị thương. ( truyện trên app T𝕪T )
Vậy mà bây giờ Triệu Thuần lại còn chất vấn ngược lại cô, Triệu Dư Chân tức giận nở nụ cười: "Tôi báo cảnh sát thì làm sao? Cậu mới bao nhiêu tuổi, lại dám đi đánh nhau?”
Triệu Thuần không hiểu tại sao cô quản lắm như vậy, bực bội nói: "Liên quan gì đến cô!" Đám anh em của cậu đều bị bắt, cậu có thể cho cô gái xen vào việc của mình này có sắc mặt tốt mới là lạ.
Tất nhiên Triệu Dư Chân biết vì sao cậu lại có thái độ này, bởi vì cậu không biết cô là ai.
Cô bất đắc dĩ lại có chút tức giận, một lòng muốn giáo huấn cháu trai, lại không có lập trường để nói ra, cuối cùng, Triệu Dư Chân nói với Triệu Thuần đang vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại: "Tôi báo cảnh sát là vì sao? Cậu không thấy bạn cậu bị ném gạch à? Cậu muốn hại bạn mình bị thương phải nhập viện không?”
Bóng lưng Triệu Thuần dừng lại một giây, cậu cũng nhớ tới Tạ Uyển vì mình chịu một cục gạch. Trong lòng áy náy, nhưng đối với nữ sinh báo cảnh sát này, ngữ khí vẫn ác liệt như trước: "Việc của đàn ông, phụ nữ bớt xen vào đi… nếu không phải cô là con gái thì tôi đã đánh cô lâu rồi. ”
"Thử động vào tôi xem, nửa đời sau của cậu liền phải ngồi xe lăn."
Triệu Thuần cười nhạo một tiếng, liếc cô một cái: "Nhà cô có bao nhiêu quyền thế? Muốn đánh gãy chân tôi? Nằm mơ!" Cậu đã nhận được tin tức, anh em của cậu có hai mươi lăm người thì hai mươi người đã bị bắt, đồng loạt vào cục.
Nhưng mà, không cần cậu hỗ trợ, bởi vì cậu Tạ Uyển biết cháu mình bị người đánh đến gãy xương sườn cho nên đã nhúng tay vào.
Triệu Thuần thở phào nhẹ nhõm, có Hoắc gia ra mặt, chuyện này hẳn là cứ như vậy giải quyết, không cần mình đi hỗ trợ.
Đi ra ngoài, lấy chìa khóa xe ra, Triệu Thuần lên chiếc Hummer của mình trực tiếp lái đi, cũng không để ý đến cô gái kia.
Nhưng rất nhanh, cậu liền chú ý tới cô gái chân đi khập khiễng —— bị thương rồi?
Triệu Thuần dừng xe lại, khó chịu châm một điếu thuốc, vài giây sau, lùi xe, mở cửa sổ: "Ê què à, sao cô đi chậm thế?”
Triệu Dư Chân đứng thẳng, nhìn mái tóc vàng lộn xộn của cậu, mặt mày tản mát ra uất khí, đang thành thạo nhả khói.
Nhớ đến ngày trước khi cô hỏi cậu có hút thuốc không, cậu trả lời lớn tiếng: "Cháu không hút thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe!" Bộ dáng giống như một thiếu niên đeo khăn quàng đỏ đang tuyên thệ trước ánh sáng của Đảng vậy.
Nhấn còi, Triệu Thuần lười biếng hét lên: "Ê què, mau lên xe, có đi thăm bạn trai của cô không?”
Triệu Dư Chân được cháu trai lớn thân mến gọi là "què", không mở cửa xe của cậu, ánh mắt nhìn thẳng Triệu Thuần, sự nhẫn nại đã đạt tới đỉnh điểm: "Thứ nhất, tôi không phải què, thứ hai..”
"Thứ hai, tôi không tên là này…" Triệu Thuần phun ra một vòng khói đẹp:" Cô tưởng mình là Sở Vũ Tiêm* chắc? ”
*Sở Vũ Tiêm: nữ chính phim “Cùng ngắm mưa sao băng.”
Triệu Dư Chân hít một hơi thật sâu, không vội, sau này cô sẽ tính sổ với nó. Cô hỏi: "Cậu có bằng lái xe không?"
Triệu Thuần từ từ nhả một luồng khói tinh tế, giọng điệu không sợ hãi: "Không có, làm sao? Sợ tôi đâm chết cô à? ”
“...... Cậu lái xe mà không có giấy phép? "
Từ trước đến nay Triệu Dư Chân đều bảo vệ đứa cháu trai này, chưa từng nghĩ đến chuyện đánh nó, nhưng bây giờ cô thật sự muốn tẩn cho nó một trận.
Triệu Thuần nhướng mày: "Lừa cô thôi, đúng là dễ gạt. Mau lên xe, cô không lên thì tôi đi đấy.”
Ngồi lên xe, cô liền hỏi: "Triệu Thuần, bằng lái xe của cậu đâu?”
“...... Sao cô lải nhải lắm thế, phiền chết đi được. ”
"Người nhà cậu biết cậu học kém không?" Triệu Dư Chân lấy điện thoại di động ra.
"Học kém?" Những lời này khiến Triệu Thuần bật cười, khói đều phun lên mặt Triệu Dư Chân: "Thế nào là học kém? Tôi đánh nhau thì học kém? Hút thuốc thì học kém?"
Chợt thấy Triệu Dư Chân bấm điện thoại, giống ghi chép gì đó: "Làm gì đấy?”
"Ghi lại mấy lời cậu mắng tôi: giả tạo, đồ phiền phức, tên què, Sở Vũ Tiêm..."
Triệu Thuần: "??? ”
Đánh nhau, hút thuốc, những chuyện này đối với Triệu Dư Chân mà nói không nặng bằng chuyện Triệu Thuần nói dối, ngay cả Triệu Tấn Thành cũng bị lừa, cho rằng Triệu Thuần là một học sinh ngoan ngoãn, ưu tú.
Ai mà biết được lại là cái dạng này.
Triệu Thuần giống như nghe thấy chuyện cười gì đó: "Ghi cái này làm gì? Chẳng lẽ cô còn muốn trả thù tôi à? Nói thử xem cô định trả thù tôi kiểu gì? ”
"Rồi cậu sẽ biết." Triệu Dư Chân mỉm cười.
Triệu Thuần không hiểu sao hắt hơi một cái, nói: "Nhà cô ở đâu? Tiện đường thì tôi đưa cô về. "
Hừ, chẳng qua là thấy chân Triệu Dư Chân đi không được, nên cậu mới giúp cô ta chút thôi.
"Tôi ở biệt thự Phỉ Thúy..." Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Triệu Dư Chân dừng lại. Căn nhà đó tuy rằng là cô mua, nhưng hiện tại cô không còn là Triệu Dư Chân nữa, giờ cô có thể xem như là phạm tội. Nếu như bị phát hiện, mười cái miệng cũng khó mà giải thích.
"Khu biệt thự Phỉ Thúy Kim Ngọc à?''
Triệu Thuần lại không nghĩ nhiều, lái xe được một đoạn thì vừa lúc đi ngang qua bệnh viện, nhưng chỗ Triệu Dư Chân ở còn phải đi về phía trước một đoạn, cho nên nói: "Chân cô có ổn không đấy? Có cần vào bệnh viện khám chút không?”