"Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?" Đây là lần thứ năm y tá bước vào phòng bệnh.

Trong căn phòng bệnh tăm tối chật hẹp, Mạnh Tinh Hàm ngồi bên cạnh giường bệnh lắc đầu nhìn gương mặt tinh xảo tái nhợt của cô gái trên giường bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn y tá: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì chứ? Cậu ấy còn có thể tỉnh lại được không? ”

Y tá trợn tròn mắt: "Rõ ràng chúng tôi đã dặn dò cô ấy là không được ăn từ sáu đến mười giờ trước khi làm phẫu thuật, nếu không sẽ có rủi ro xảy ra. Trước khi phẫu thuật cô ấy đã ăn sáng, trong lúc làm phẫu thuật bị kẹt ở thực quản, không chết đã là may mắn lắm rồi còn chuyện có tỉnh lại được hay không thì là do số phận của cô ấy!”

"Dù sao, chuyện này không có liên quan gì đến bệnh viện của chúng tôi." Y tá chỉ mới nói hai ba câu đã rũ sạch trách nhiệm của bệnh viện, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Mạnh Tinh Hàm không nói gì, vén chăn lên nhìn vết thương được băng bó trên ngực Tân Tiểu Chân rồi lại đắp chăn lại.

Phẫu thuật thu nhỏ ngực không thành công, đây chính là một bài học.

Trong giấc ngủ, Triệu Dư Chân ngửi thấy được một mùi hương vị thức ăn có chút dầu mỡ, nhưng sau khi say rượu cô thật sự rất đói cho nên khi ngửi thấy mùi này cô chậm rãi tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Triệu Dư Chân không phải căn phòng xa hoa tráng lệ của du thuyền, mà là một màu xám xịt của trần nhà trong căn phòng tối tăm nhỏ như một cái nhà tù, xộc vào mũi cô là mùi của nước khử trùng và mùi hôi không thể diễn tả bằng lời, điều này làm cho cô nhíu mày khó chịu.

Quay đầu sang nhìn thấy một cô gái để tóc mái, đối phương đang đeo tai nghe vừa xem điện thoại vừa ăn cơm thịt kho tàu.

Thấy Tân Tiểu Chân đã tỉnh lại Mạnh Tinh Hàm đứng dậy nói: "Tiểu Chân, cậu tỉnh rồi! Để tớ đi gọi y tá! ”

Gọi thân mật như vậy? Triệu Dư Chân càng thêm khó hiểu, đang định mở miệng hỏi: "Cô là ai? Nơi này là đâu?" Lại cảm giác được cổ họng vô cùng khô khốc, khô đến mức phát ra âm thanh răng rắc, còn truyền đến một trận đau đớn, loại cảm giác đau đớn này là phản ứng sau khi phẫu thuật khi đã hết thuốc tê.

"Cậu nói cái gì?" Mạnh Tinh Hàm nghe không rõ cô đang nói cái gì: "Cậu đừng cố gắng nói chuyện nữa, cậu vừa mới phẫu thuật xong đang cửu tử nhất sinh! ‘九死一生 Chín phần chết một phần sống.’”

Triệu Dư Chân vẫn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, chuyện này rốt cuộc là sao, phẫu thuật cái gì? Cửu tử nhất sinh cái gì? Không phải cô đang tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền sao, chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc ai lại có gan muốn đùa giỡn với đại tiểu thư Triệu gia chứ?

Không còn chút sức lực nào để nói chuyện, Triệu Dư Chân đành phải đánh giá tình trạng hiện tại của bản thân. Trực giác nói cho cô biết, hiện tại cô đang ở trong một căn phòng rất xấu, giường bệnh cứng cỏi, trông vô cùng lạc hậu.

Cơ thể Triệu Dư Chân mệt mỏi đến mức không thể dùng sức, chỉ có thể nhìn thấy trên mu bàn tay mình đang cắm kim truyền dịch, không biết túi xách và điện thoại di động đang ở chỗ nào.

Một lúc sau Mạnh Tinh Hàm trở lại phòng đi theo còn có một y tá, y tá bưng theo một bát cháo, tức giận đặt bát xuống chiếc bàn cạnh giường bệnh: "Tân tiểu thư, nguyên nhân phẫu thuật gián đoạn không phải là do bệnh viện chúng tôi, hy vọng cô hiểu rõ điều này. Ngược lại, cô căn bản không hề nghe theo lời dặn của bác sĩ! Thiếu chút nữa làm cho bệnh viện chúng tôi mang tiếng giết người! Đợi lát nữa cơn đau qua đi, xin mời Tân tiểu thư xuất viện, phòng bệnh chúng tôi đang thiếu, cô không nên chiếm dụng phòng bệnh của những khách hàng khác.”

Giọng điệu này của y tá khiến Triệu Dư Chân cực kỳ khó chịu, nhưng giọng nói khàn khàn, cổ họng sưng đau, một câu cô cũng không thể nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ y tá, dùng ánh mắt nói: "Xem ra cô không biết tôi là ai, cô chờ đó cho tôi.”

Nữ y tá nhìn thấy ánh mắt của cô, không những không sợ mà còn hừ lạnh một tiếng: "Viện trưởng chúng tôi nói, cho dù phẫu thuật không thành công thì cô vẫn phải chi trả chi chí phẫu thuật thẩm mỹ! Cô có thể lựa chọn hình thức trả góp miễn sao trước ngày 18 tháng tới phải trả cho chúng tôi năm triệu tám trăm tiền chi phí phẫu thuật cộng với một triệu tiền là phí gây mê." Nói xong, y tá liền nhẹ nhàng rời đi.

Tầm mắt Triệu Dư Chân tối sầm lại.

Phẫu thuật thẩm mỹ gì mà tận năm triệu tám trăm? Lần này cô thật sự hoảng hốt, không phải là có người cố ý hại cô đưa cô vào thẩm mỹ viện đen chứ?

Triệu Dư Thật khó khăn đưa tay lên sờ mặt mình, cô rất sợ, sợ mình bị người ta trả thù bằng cách hủy hoại khuôn mặt nhưng khi sờ lên mặt lại sờ thấy một khuôn mặt bóng loáng, sờ... Hình như ngũ quan có chút... Không giống nhau?

Chẳng lẽ bọn họ đổi lại cho cô một gương mặt mới?

Triệu Dư Chân tức giận, đưa tay gõ bàn: "Cầm gương lại đây.”

Mạnh Tinh Hàm nghe không hiểu cô nói gì liền kề sát một chút, Triệu Dư Chân không kiên nhẫn lặp lại: "Lấy gương! "Nói chuyện mất quá nhiều sức khiến cô ho khan, cơn ho khan này khiến cô cảm giác toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái, thân thể giống như bị chiếc xe cán qua, Triệu Dư Chân chưa từng nếm trải qua đau khổ như vậy chỉ hận không thể đánh chết kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này ngay tại chỗ!

Lần này Mạnh Tinh Hàm đã nghe được liền cầm một chiếc gương nhỏ soi cho cô: "Tiểu Chân, sau ca phẫu thuật lần này cậu có ý định làm phẫu thuật lại lần nữa không? Nếu cậu cảm thấy không được thì chúng ta làm lại lần nữa?”

Triệu Dư Chân không để ý tới cô ta, giờ phút này, cô đã hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở trước gương.

Bởi vì, căn bản gương mặt trái xoan xinh đẹp này không phải là của cô! Cô gái trong gương có một đôi mắt trắng đen to rõ ràng, đuôi mắt hơi rũ xuống, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn, làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan nhỏ nhắn khiến khuôn mặt trông giống như một con nai nhỏ, cho dù sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không thể che dấu được dáng vẻ xinh đẹp trời ban cho này. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Triệu Dư Chân đã từng phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều lần, tiêm rất nhiều mũi, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô gái trong gương chưa từng động qua dao kéo.

Với gương mặt này mà còn cần phải làm phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Vẻ mặt cô kinh ngạc, người trong gương cũng kinh ngạc, cô chớp chớp mắt, người trong gương cũng chớp mắt. Sau đó Triệu Dư Chân phản ứng lại, không đúng… Đây hình như gương mặt hiện tại của cô.

Đầu cô như bị một cái búa bổ vào vô cùng đau đớn, Triệu Dư Chân hoảng hốt nhớ lại, trong bữa tiệc cô uống quá nhiều rượu không biết ai đã đưa cho cô một miếng bánh hạnh nhân đã tẩm thuốc, ăn xong, cả thế giới cô đều trở nên mờ ảo như trong giấc mơ, cô giống như... đã vô tình rơi xuống biển?

Hồi tưởng lại ký ức trong đầu, hình như có một hình ảnh cô bị sặc nước.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, cho nên, bản thân cô đã chết? Sau đó lại giống như trong tiểu thuyết từng nói mượn thân xác người khác để sống lại?

Cô muốn biết một chút tin tức, nhưng bởi vì không thể nói chuyện, đành phải đưa tay chỉ vào điện thoại di động xong lại chỉ cổ họng mình ý bảo cô lấy điện thoại di động cho mình. - Editor: Ang Hà T YT

Mạnh Tinh Hàm hiểu được ý của cô liền đưa điện thoại di động của mình cho cô.

Triệu Dư Chân đánh máy: "Phẫu thuật là sao? ”

Mạnh Tinh Hàm "Ách" một tiếng, trả lời: "Trước khi phẫu thuật cậu ăn sáng, lúc phẫu thuật bị kẹt ở thực quản thiếu chút nữa mất mạng.”

Triệu Dư Chân tiếp tục đánh máy: "Cho nên ca phẫu thuật không thành công đúng không? Tôi còn nguyên vẹn, không bị gì phải không?”

"Còn chưa kịp phẫu thuật cho cậu thì đã xảy ra chuyện." Mạnh Tinh Hàm gật đầu, nói: "Không sao đâu Tiểu Chân, nếu cậu cảm thấy bệnh viện này không an toàn, chúng ta lại đổi bệnh viện khác làm phẫu thuật, chỉ là chi phí phẫu thuật ở bệnh viện này là rẻ nhất rồi... Mấy bệnh viện khác có thể không thể tìm được mức giá này. ”

Khóe miệng Triệu Dư Chân giật giật một chút khi nhớ lại phí phẫu thuật thẩm mỹ là năm triệu tám trăm, may mắn là không hoàn thành nếu không gương mặt đẹp đẽ này sẽ bị phá hủy thành bộ dạng xấu xí như nào chứ?

Cô đánh chữ qua loa: "Không đi nữa."

"Cậu không đi sao? Cậu không muốn phẫu thuật nữa sao? Mạnh Tinh Hàm vội vàng nói: "Nếu cậu lo lắng về vấn đề tiền bạc, không sao đau, mình có thể cho cậu vay trước rồi sau này trả lại cho mình.”

Triệu Dư thật lười gõ chữ, dứt khoát lắc đầu.

Mạnh Tinh Hàm sốt ruột nắm lấy tay cô, nhìn dáng vẻ so với chính mình còn xinh đẹp hơn kia: "Sao cậu lại không muốn đi nữa, không phải từ lâu cậu đã muốn phẫu thuật thu nhỏ ngực sao? Vất vả lắm cậu mới hạ quyết tâm, sao cậu lại có thể không đi chứ? ”

...... Cái gì?

Thậm chí Triệu Dư Chân còn cho rằng mình nghe lầm.

Phẫu thuật thu nhỏ ngực?

Cô theo bản năng thò tay vào chăn, sờ một cái, cảm giác này khiến cô khiếp sợ.

Ít nhất cũng phải là cup D!

Cô gái này có bị điên không thế? Bị ai tẩy não đi bỏ ra năm triệu tám trăm để phẫu thuật thu nhỏ ngực vậy?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play