Trật chân, rách da, đối với người bình thường mà nói cũng không phải là vấn đề gì lớn nhưng đối với Triệu Dư Chân đã quen sống an nhàn sung sướng thì cô cho rằng vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút, sợ lưu lại di chứng, vì thế gật đầu: "Có. ”
Triệu Thuần liền lái vào bãi đỗ xe bệnh viện, dừng lại, đeo kính râm bước xuống xe, còn lạnh lùng nói với Triệu Dư Chân một câu: "Những chuyện mà cô làm tôi sẽ nói hết cho Tạ Uyển, để cậu ta nhìn rõ bộ mặt thật của cô.
Triệu Dư Chân khinh thường cười lạnh một tiếng, lại lấy điện thoại di động ra ghi chép. Khuôn mặt thanh thuần đáng yêu của cô, lúc cười lạnh lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không dễ chọc.
Triệu Thuần không biết nói gì: "Hừ, ngây thơ.”
Do chân bị thương nên Triệu Dư Chân đi rất chậm, Triệu Thuần không có ý giúp cô, cô cũng chẳng định nhờ giúp, hai người một trước một sau đi vào bệnh viện. Triệu Thuần vẫn luôn quan sát Triệu Dư Chân, thấy rất nhanh có người chủ động đến đỡ cô nhưng lại bị từ chối. Rõ ràng đi chật vật như vậy, khập khà khập khiễng, vậy mà vẫn thẳng người, có một loại khí chất cao ngạo kiên nghị.
____
Bởi vì xe cứu thương do cảnh sát gọi, cho nên đến một bệnh viện công gần nhất, đông người ồn ào, thang máy lại chen chúc.
Sắc mặt Triệu Thuần khó chịu, cuối cùng đi cầu thang bộ lên, vừa vào phòng bệnh đã bắt đầu quở trách: "Sao không đổi bệnh viện khác? ”
"Cảnh sát đưa em tới đây, em biết làm sao được?" Tạ Uyển nằm nói: "Với cả lát nữa cậu em sẽ đến..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT