Trở lại phòng học, Triệu Dư Chân còn đang hỏi chuyện của Triệu Thuần, Lâm Tư Miểu nhịn không được nói: "Cậu cảm thấy hứng thú với cậu ta như vậy sao? Cậu thực sự không thích cậu ta đấy chứ?”
Triệu Dư Chân: "..."
Cô chỉ muốn biết Triệu Thuần rốt cuộc đã nói dối bao nhiêu thôi.
Chuyện này khiến cho cô tức giận chịu không nổi, cả buổi chiều đều suy nghĩ … chị dâu có biết chuyện này không? Nếu như biết, thì là ngầm đồng ý cho Triệu Thuần lừa gạt người Triệu gia bọn họ sao?
Cô cũng không giận thành tích đếm ngược từ dưới lên của cậu ta mà là giận cậu ta đã nói dối mình, thậm chí Triệu Thuần còn từng mua quà cho cô nói là dùng tiền học bổng để mua.
Cậu thế mà lại nói dối, còn nói dối nhiều năm như vậy!
Trường trung học cơ sở còn lâu mới tan học nhưng trường Dục Tài bên cạnh lại tan rất sớm, 8 giờ, Triệu Dư Chân ngồi trong phòng học đã nghe thấy tiếng chuông tan học truyền đến từ tòa nhà giảng dạy cách đó không xa, xen lẫn tiếng người ồn ào.
Lúc này, lớp học của họ đã bắt đầu có người đứng ngồi không yên, lẩm bẩm: "Bọn họ sướng thật, sớm vậy đã có thể về nhà." ”
"Tan học sớm như vậy, tỷ lệ đi học không bằng lại còn đánh học sinh trường mình, bất công quá!"
"Bất công cái gì, trường người ta tiền học một năm tận mấy trăm nghìn nhân dân tệ, giáo viên thì đều là thầy cô top đầu thành tích của bọn họ có thể không tốt à?"
"Còn nữa, bọn mình học lớp thể dục bình thường, người ta thì có cả các lớp học golf rồi cưỡi ngựa các kiểu... Thôi không nói nữa, càng nói càng thấy chênh lệch thật lớn.”
9 giờ tan học, Triệu Dư Chân vừa mới bắt đầu thu dọn sách vở, Mạnh Tinh Hàm bỗng vọt vào phòng học, nói: "Tiểu Chân, ba tớ đến đón tớ, cậu đi cùng không? Tớ cho cậu quá giang.”
Ba của Mạnh Tinh Hàm mấy năm trước làm ăn cũng được nhưng giá nhà ở thủ đô quá đắt, nên không chuyển nhà, nhưng lại có xe, có nhà, có thu nhập nên cô ta được coi như công chúa mà cưng chiều.
Mà quan hệ giữa nguyên chủ và Mạnh Tinh Hàm trở nên tốt hơn là bởi vì một nguyên nhân rất quan trọng, chính là vì Mạnh Tinh Hàm về nhà sẽ cho cô ấy đi nhờ một đoạn đường, nếu không cô ấy sẽ phải tự về một mình… cho dù đêm khuya đi xe buýt, cũng phải ngồi một tiếng mới có thể về đến nhà.
"Không cần." Triệu Dư Chân lần thứ hai lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của cô ta, đúng là đã chọc giận Mạnh Tinh Hàm: "Cậu quá đáng rồi đấy! Sao cứ trưng vẻ mặt ấy với tớ? Tớ đã làm gì có lỗi với cậu à? ”
"Cậu nói xem?" Triệu Dư Chân ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
Mạnh Tinh Hàm trong lòng lộp bộp, chợt ngẩng cằm lên: " Cậu nhớ cho rõ, tôi chẳng phải cầu xin cậu cái gì, nếu cậu không muốn làm bạn với tôi vậy thì chúng ta tuyệt giao đi. ”
"Ờ." Triệu Dư Chân dùng ngực đẩy cô ra.
Sau khi ra khỏi trường, cô đi đến cổng trường Dục Tài nhìn thoáng qua, hai trường tuy rằng nằm cạnh nhau nhưng cổng trường lại phân biệt ở hai con đường song song, Dục Tài rất lớn, trường của cô cũng không nhỏ, đi qua phải đi vòng một vòng lớn. Nhưng mà, điều này ngược lại thuận tiện cho Triệu Dư Chân, bởi vì cô về nhà vừa hay muốn đi con đường này, không đi xe buýt trở về cũng không quá hai mươi phút.
Trường Dục Tài đã tan một tiếng đồng hồ, học sinh thưa thớt, cổng trường lớn bật đèn đường, ven đường đậu mấy chiếc xe sang.
Triệu Dư Chân không dừng lại nhiều, rất nhanh về nhà, từ trong túi sách lấy sách giáo khoa làm bài. La Tú Liên nói không sai đi học mới có tương lai.
Kiếp trước, cho dù cô sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng gia đình rất nghiêm khắc từ nhỏ đã sắp xếp các loại khóa học cuối cùng cô thông qua nỗ lực của mình được nhận vào Cambridge. Ngay cả trước kia cô cũng phải cố gắng như vậy, bây giờ là Triệu Dư Chân hai bàn tay trắng, tất nhiên nên cố gắng gấp bội mới đúng.
Huống hồ, trên người cô còn gánh trên vai trọng trách nuôi La Tú Liên cùng em trai Tăng Tử Hàn, tháng sau còn phải trả lại cho bệnh viện năm nghìn tám trăm nhân dân tệ phí hủy phẫu thuật.
Có lẽ là bởi vì Triệu Dư Chân nói nặng lời, khiến Mạnh Tinh Hàm tức giận nên mấy ngày không để ý tới cô, điều này cũng làm cho Triệu Dư Chân được yên tĩnh, kết quả chiều thứ sáu sau khi tan học Mạnh Tinh Hàm lại đến lớp cô.
Nhưng lần này cô ta tới tìm Lâm Tư Miểu. ( truyện trên app T𝕪T )
Trường học vốn cho tan học sớm vào thứ sáu nhưng thứ bảy phải học thêm. Bây thứ sáu được nghỉ sớm, thứ bảy cũng không cần đến trường.
"Miểu Miểu, sao cậu còn chưa gửi ảnh cho tớ?" Thấy Triệu Dư Chân đang thu thập cặp sách, Mạnh Tinh Hàm nói chuyện với Lâm Tư Miểu giọng điệu vô cùng thân thiết.
Lâm Tư Miểu ngẩng đầu lên: "Tôi không có ảnh đẹp. ”
"Không sao, tớ chụp cho cậu hai tấm gửi qua là được." Mạnh Tinh Hàm kéo cô ấy dậy.
"Ở đây có ổn không? Lớp học có hơi... Với cả tôi đang mặc đồng phục học sinh... Cậu chờ tôi về nhà thay váy được không?" Cô ấy có chút nhăn nhó.
" Đồng phục học sinh cũng được rồi, cậu đừng nhúc nhích, cũng không cần nhìn ống kính, tớ chụp hai tấm là được tháo kính ra đi."
"Sao còn cần tháo kính thế?"
"Mắt cậu đẹp, đương nhiên phải chụp chứ."
Nghe thấy cuộc đối thoại của các cô, Triệu Dư Chân ở một bên cau mày, bởi vì nguyên chủ không có trí nhớ về chuyện này, cho nên cô cũng không rõ Mạnh Tinh Hàm đang làm công việc bán thời gian gì, nhưng nghe có vẻ không phải là công việc tốt.
Xách cặp đứng dậy, Triệu Dư Chân hỏi: "Cậu chụp ảnh cậu ấy gửi cho ai?"
Mạnh Tinh Hàm còn chưa nói gì, Lâm Tư Miểu liền nhỏ giọng trả lời: "Hôm đó Mạnh Tinh Hàm không phải nói có một công việc bán thời gian sao? Tớ muốn đi, cô ấy nói là thủ tục vì vậy cần chụp hình còn phải có khí chất tốt tớ lo rằng tớ không thể được.”
"Này!" Mạnh Tinh Hàm túm lấy cánh tay cô: "Sao cậu lại nói hết ra? ”
"Không thể nói sao..."
Mạnh Tinh Hàm tức giận, trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Đương nhiên là không thể! Đây là bí mật của chúng tôi làm việc bán thời gian kiếm được 1000 nhân dân tệ một ngày có thể tùy tiện nói với người khác à? ”
Lâm Tư Miểu xấu hổ xin lỗi, nói tiếp: "Nhưng Tiểu Chân cũng là bạn của cậu, dẫn cậu ấy đi cùng không được sao?" Mấy ngày nay La Tú Liên đều tới đưa cơm trưa cho Triệu Dư Chân, Lâm Tư Miểu có nhìn thấy vài lần, La Tú Liên ăn mặc giản dị, tự nhiên cô cũng có thể hiểu được hoàn cảnh của Triệu Dư Chân.
"Bản thân cậu ta thanh cao, không muốn đi ai thèm dẫn cậu ta đi?"
Triệu Dư Chân không có hứng thú, cũng không để ý tới cô ta cúi đầu thoa chút son môi đeo cặp sách rời đi. Tư thế đứng của cô cao ngất, lúc đi hai vai tự nhiên đong đưa, cổ thon dài, chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể nhìn ra đây là một cô gái rất cao ngạo.
Mạnh Tinh Hàm nhìn chằm chằm bóng lưng cô, dậm chân sau lưng: "Giả vờ thanh cao cái gì!" Trong lòng lại thầm nghĩ: " Gần đây sao cậu ta lại đột nhiên có tiền, thế mà dùng son môi tới mấy trăm tệ, trước kia toàn là dùng đồ đểu mấy tệ mà? Cũng đổi điện thoại di động cả nghìn tệ, lại còn sơn móng tay! Cậu ta tự nhiên điệu đà thế? Chẳng lẽ thật sự bị cha dượng bán cho người ta?”
Cường độ học tập ở Trường Trung học Số 3 không quá cao, phải biết rằng có một số trường học thứ bảy, cuối tuần cũng phải lên lớp, hơn nữa thứ sáu cũng phải tự học buổi tối, nhưng trường trung học cơ sở thứ ba không như vậy.
Dù thế vẫn khiến Triệu Dư Chân trước kia được giáo dục ở trung học tư thục Mỹ rất khó thích ứng, trước kia cô học trung học lúc 7 giờ 30 sáng, tới ba rưỡi chiều sẽ tan học, loại chuyện học đến chín mười giờ tối như bây giờ cô chưa từng nghe qua. Nghĩ thế, quả thật Triệu Thuần học tập đúng là rất vất vả.
Cô không đi xe buýt, ra khỏi cổng trường, đi theo bức tường đến một con phố khác.
Trường trung học Dục Tài vừa tan học, ngoài cổng trường tụ tập rất nhiều xe sang. Giữa tháng mười hoa quế dọc theo đường phố rơi xuống đất, mặc đồng phục màu xanh lá cây của trường trung học số 3 đi xuyên qua con đường nhỏ ngoài trường này, Triệu Dư Chân khiến học sinh Dục Tài chú ý.
Nguyên chủ lớn lên xinh đẹp, làn da trời sinh trắng nõn là ưu thế lớn nhất của cô, sau khi thay đổi kiểu tóc cộng thêm khí chất của Triệu Dư Chân từng luyện múa ba lê, chỉ riêng đi bộ đã rất bắt mắt.- Editor: Ang Hà T YT
"Ôi vãi! Người đẹp này là ai? Em gái lớp 12 trường bên vừa mới nhập học à? Sao chưa từng nghe nói qua..." Học sinh trường Dục Tài đều là con cháu gia đình giàu có quyền thế, trường bọn họ cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng xinh đẹp lại giàu có tất nhiên tính cách vô cùng cao ngạo. Cho nên những thiếu gia kia càng thích theo đuổi những cô gái trường bên cạnh, bởi vì họ dễ dỗ dành dễ dàng tán tỉnh.
“Đẹp quá đi! Đúng là mỹ nữ mà!
" Ê ! Ai hỏi cô ấy số điện thoại đi? Đã đi đến cổng trường của mình chắc là có “ý tứ” đó đây!”
Triệu Dư Chân không hề để ý, trực tiếp đi qua, giống như tự động lọc bỏ qua những thanh âm bàn tán về cô vậy.
Còn chưa đi tới, đã có nam sinh hỏi cô muốn thêm wechat, Triệu Dư Chân không cho, nói: "Xin lỗi, trong nhà không cho dùng điện thoại di động.”
Tuy rằng cô cự tuyệt, nhưng cái nụ cười đó trực tiếp làm nam sinh kia ngẩn ngơ, cho đến khi Triệu Dư Chân rời đi mới phản ứng lại: " Quên mất không hỏi cô ấy tên gì! ”
Kỳ thật Triệu Dư Chân ngày nào cũng đi về phía này, không có mục đích gì, chỉ là muốn liếc mắt nhìn cháu trai Triệu Thuần một cái, cô biết hiện tại mình mượn xác hoàn hồn, thay đổi một bộ dáng, Triệu Thuần không có khả năng quen biết cô, nhưng vẫn nhịn không được, đây là người thân duy nhất mà hiện tại cô có thể tiếp xúc. Triệu Dư Chân muốn biết thân thể mình có chết hay không, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc trên du thuyền, là cô tự mình chết, hay là bị người khác hại chết.
Đến cổng trường Dục Tài, Triệu Dư Chân lại bị người khác chặn lại, nhưng mà, lúc này đây là gương mặt quen thuộc.
Một mái tóc bạc, đeo bông tai trên tai, trên mặt là một nụ cười lớn: "Em Tiểu Chân! Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi! ”
Hắn tiến lại gần, Triệu Dư Chân lùi một bước, ngẩng đầu nói: "Xin chào. ”
"Đừng xa lạ như vậy nha, cậu có thể gọi tên tôi, tôi tên..." Thiếu niên còn chưa nói xong, sau lưng liền truyền đến giọng nam nóng nảy: "Như Hoa! Mau qua đây cho ông! ”
Thiếu niên cả người cứng đờ, chưa bao giờ cảm thấy cái biệt danh này mất mặt như vậy.
" Mẹ kiếp, để đám ranh con kia chờ chút, ông đây liền đến xử chúng nó!" Nam sinh nóng nảy sau lưng còn có một đám đàn em, trong tay kẹp điếu thuốc, miệng còn đang nói chuyện điện thoại thấy Tạ Uyển không có phản ứng, lần nữa hét to một tiếng: "Như Hoa!!! ”
Tạ Uyển vội vàng giải thích: "Em Tiểu Chân, tôi không phải tên Như Hoa, tôi tên Tạ Uyển. Tả trong bên trái ( tả: bên trái ), Uyên trong Tử Uyên Hoa..."
Triệu Dư Chân nhìn thấy Triệu Thuần không xa, phát hiện mới có mấy ngày không gặp, cậu liền nhuộm một đầu tóc vàng chói, thoạt nhìn rất... trẻ trâu.
"Đại ca của cậu đang gọi kìa." Ánh mắt Triệu Dư Chân thu hồi lại, nhìn mái tóc bạc của Tạ Uyển, hơi nhíu mày: "Các cậu là học sinh xấu à? Cậu có đi đánh nhau không? ”
"Đừng hiểu lầm! Tụi tôi là học sinh giỏi, mỗi ngày đều học tập chăm chỉ ấy, " Tạ Uyển vội vàng giải thích, mở to hai mắt, nhấn mạnh: "Thật sự. ”
"Nhưng đại ca của các cậu nhuộm tóc vàng."
“...... Bọn tôi đeo tóc giả thôi, bên trong là lưới tóc, tháo ra trông có chút xấu, không cho cậu thấy đâu. "Tạ Uyển nghĩ ngày mai sẽ đi nhuộm tóc trở lại.”
Triệu Dư Chân vốn không có hứng thú để ý tới nam sinh này, nhưng phát hiện thiếu niên tóc bạc quen biết cháu trai nhà mình, liền thay đổi chủ ý, nhẫn nại nói: "Nhưng các cậu còn hút thuốc.”
"Tôi không hút thuốc!" Tạ Uyển vội vàng nói: "Tôi cũng giống cậu, rất chán ghét người hút thuốc, nếu ai ở trước mặt tôi hút thuốc, tôi sẽ mách thầy giáo ngay. ”
"Mẹ nó cậu mách ai?!" Triệu Thuần đội tóc giả màu vàng đứng ở phía sau, một tay nắm lấy cổ áo Tạ Uyển, ngoài miệng đang thô lỗ ngậm một điếu thuốc, mùi thuốc lá bay tán tới, đôi mắt mèo kia dò xét từ trên xuống dưới người Triệu Dư Chân.
Ánh mắt Triệu Thuần là Triệu gia bọn họ đặc điểm di truyền, mắt mèo to, giả vờ ngoan ngoãn rất tiện.
Hiển nhiên, dùng tiền học bổng mua túi cho cô chỉ là giả vờ.
Đáy lòng Triệu Dư Chân cực kỳ phức tạp, đồng thời nhìn bộ dáng này của cậu cực kỳ chướng mắt. Hút thuốc, nói tục, đánh nhau… nếu để cho Triệu Tấn Thành biết chuyện này, anh ấy chắc chắn sẽ điên lên chặt đứt hai chân Triệu Thuần.
Triệu Thuần chỉ nhìn nữ sinh này một cái, không có hứng thú dời đi, bởi vì ánh mắt nữ sinh quá mức rõ ràng, nhìn chằm chằm không e sợ.
Triệu Thuần túm Tạ Uyển lôi đi, Tạ Uyển rất không tình nguyện: "Em Tiểu Chân, ngày mai tôi sẽ đến trường cậu tìm cậu, nhớ chờ tôi nhé! Bây giờ tôi có việc phải đi trước, tạm biệt cậu nha!”
"Chú mày đang đuổi theo cô gái đó à? Chơi có thể, đừng quá quan tâm nhìn trông rất giả, có biết “tâm cơ” là cái gì không? Cô ta đấy, có thấy ánh mắt cô ta vừa nhìn anh không? Chậc chậc.”
Thanh âm Triệu Thuần không lớn không nhỏ, vừa lúc truyền vào tai Triệu Dư Chân.
Triệu Dư Chân không thể nhịn được nữa, Triệu Thuần chính mình cặn bã thì thôi còn dạy đàn em cặn bã theo? Trước kia rõ ràng cô đã dạy nó phải biết tôn trọng con gái chẳng lẽ đều là dạy cho chó? Ở trong đầu cô đã tưởng tượng cảnh hai chân Triệu Thuần bị Triệu Tấn Thành chặt đứt, nửa đời sau cho nó ngồi xe lăn!
Cô sải bước đuổi theo, đang định giáo huấn Triệu Thuần đã nghe Tạ Uyển không đồng ý nói: "Thuần ca, anh đừng nói người khác như vậy, anh cũng không biết người ta, em Tiểu Chân là một cô gái tốt..."
Nghe thấy hai chữ "Tiểu Chân" Triệu Thuần dừng một giây, tiếp theo cười lạnh một tiếng: "Giả tạo chính là giả tạo, xem chú mày bị tẩy não kìa. Trên thế giới này, ngoại trừ cô của anh thì không có người phụ nữ tốt. ”