Khuôn mặt của nguyên chủ vốn xinh đẹp, làn da và đường nét khuôn mặt đều rất tinh xảo. Kiếp trước cô đã từng gặp vô số mỹ nữ, ngoại hình của Tân Tiểu Chân cũng không thua kém những người đó.

Nhân viên bán hàng giới thiệu cho cô mấy loại sản phẩm đang hot, Triệu Dư Chân cũng không để ý mà chỉ mua một bộ kem dưỡng cơ bản và rất nhiều sản phẩm chống nắng.

Cô rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, dù không phải hàng xa xỉ nhưng cũng sẽ không quá tệ. Con gái dù mua quần áo rẻ tiền nhưng lại phải mua quần, giày, mũ… Những thứ này được chia làm nhiều kiểu như sandals, giày thể thao, giày da, dép lê,... Giày thể thao lại được chia thành giày đệm hơi, giày vải...

…Cuối cùng, Triệu Dư Chân còn đi làm tóc.

Để mình trông kín đáo, nguyên chủ để tóc mái dày và đeo kính gọng đen, cho dù là như vậy, vẻ đẹp của cô ấy cũng không dễ dàng bị che giấu.

Thợ làm tóc cắt tóc cho cô xong còn muốn chụp cho cô vài tấm ảnh nhưng Triệu Dư Chân từ chối.

Mua quá nhiều đồ, cô đành gọi người của trung tâm thương mại hỗ trợ giao hàng tận nhà.

Sau khi về nhà, Triệu Dư Chân kiểm kê đồ đạc. Mặc dù đã cố gắng tiết kiệm, nhưng mua một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt, cũng tốn hơn một triệu, chỉ riêng một bộ chăn tơ tằm đã phải mất jone ba trăm nghìn, vậy mà cô còn cảm khái: "Mua nhiều đồ như vậy mới tốn có chút tiền.”

Phải biết rằng cô yêu thích trang sức, mấy thứ như nhẫn, vòng cổ bình thường cô mua đều phải tiêu xài hơn một triệu tệ, mỗi ngày trước khi ra ngoài nhất định phải phối trang sức phù hợp.

Kiểm kê xong, Triệu Dư Chân mới rảnh rỗi nhận điện thoại của La Tú Liên.

“Tiểu Chân, cuối cùng con cũng nghe điện thoại!” La Tú Liên sốt ruột nói: "Sao đã lâu như vậy rồi con chưa về nhà? Con đã ở đâu? Mẹ không có số điện thoại của bạn cùng lớp, con có ở nhà của bạn cùng lớp không?”

"Con không ở nhà bạn, con đang ở đồn cảnh sát."

La Tú Liên càng sốt ruột: "Đồn cảnh sát?! Con nhóc này! Con đã gây ra chuyện gì?”

Triệu Dư Chân cắm ống hút vào chai sữa chua, vừa uống vừa bình tĩnh trả lời: "Con không gây rắc rối, con đi báo án. Con đã nói với cảnh sát rằng Tằng Quốc Đống bạo lực gia đình, cảnh sát nói sẽ bắt ông ta, nếu ông ta còn dám đánh mẹ, ông ta sẽ bị kết án.”

La Tú Liên há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng đau lòng nói: "Triệu Dư Chân, con làm như vậy là đang hại chú Tăng. Ông ấy kiếm tiền nuôi con, nuôi gia đình, làm sao con có thể..."

“... Mẹ nói với ông ta là con đã báo cảnh sát! Nếu ông ta còn đánh mẹ, ông ta sẽ phải vào tù ngay lập tức! ”

“... Tiểu Chân…”

Triệu Dư Chân cảm giác trái tim có chút đau đớn, đây chắc là cảm xúc của nguyên chủ.

"Trong khoảng thời gian này con cũng sẽ không trở về, mẹ cũng không cần lo lắng cho con. Mẹ, mẹ phải tỉnh táo, đừng để ý tên họ Tăng đó, sau này con kiếm tiền nuôi mẹ.”

La Tú Liên trầm mặc, ngoại trừ con gái, bà vẫn còn hai đứa con trai, bà không thể nhẫn tâm vứt bỏ bất kỳ một đứa nhỏ nào. Dừng một lúc lâu, bà mới nghẹn ngào nói: "Tiểu Chân, con trở về đi, đừng cãi nhau với chú Tăng, chú ấy sẽ không đánh con, con..."

Lời còn chưa dứt, Triệu Dư Chân liền cắt ngang lời nói của bà, giọng điệu sắc bén: "Vì sao ông ta lại đánh con gái của mẹ? Bởi vì con gái của mẹ đang bảo vệ mẹ! Nhưng mẹ thà nhìn con mình bị đánh đập còn hơn là để cô ấy đi!”

La Tú Liên á khẩu không nói nên lời: "Tiểu Chân..."

"Không nói nữa, con cúp máy đây."

Bỏ điện thoại di động sang một bên, Triệu Dư Chân cũng không để ý tới cuộc gọi vừa rồi nữa. Trong giấc mộng của cô, nguyên chủ cũng không phải không thử cầu cứu, cô ấy thậm chí còn lấy hết can đảm đi đến cục cảnh sát, nói cho cảnh sát biết chuyện mình và mẹ mình bị ngược đãi, cuối cùng cảnh sát chỉ đến nhà bọn họ, giáo dục mấy câu cho Tằng Quốc Đống một phen, nói rằng làm như vậy là phạm pháp rồi rời đi.

Một đoạn thời gian sau, đúng là Tằng Quốc Đống không có đánh người nữa, nhưng ông ta là một kẻ nghiện rượu, lúc say rượu khó tránh khỏi sẽ phát điên đánh La Tú Liên, những lúc này nguyên chủ sẽ xông tới che chắn cho mẹ, dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm cha dượng.

Vết thương trên người nguyên chủ, là do cách đây không lâu Tằng Quốc Đống uống say đánh.

Trước khi phẫu thuật thu nhỏ ngực, nguyên chủ từng nghe thấy Tằng Quốc Đống gọi điện thoại, thương lượng với người khác giá cả của con gái.

Những lời đó khiến người ta phải ghê tởm.

Cho nên nguyên chủ chết trên bàn mổ, ngược lại cũng là một loại giải thoát. Nguyên chủ vẫn muốn dẫn mẹ thoát khỏi khổ ải, nhưng đối với một người phụ nữ như La Tú Liên... Nhu nhược nhiều năm như vậy cũng chưa từng phản kháng, bây giờ tất nhiên cũng không có khả năng, Triệu Dư Chân cũng không có hứng thú làm điều vô dụng.

Trong giấc ngủ, cô lại một lần nữa trở thành nguyên chủ, một ít ký ức tràn vào trong đầu, thậm chí trong mộng cô còn mặt đối mặt nói chuyện cùng nguyên chủ.

Nguyên chủ khóc lóc năn nỉ cô: "Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi cầu xin cô hãy cứu mẹ tôi, cứu bà ấy đi, tôi muốn đưa bà rời khỏi căn nhà đó, tôi còn muốn thi đại học..."

Giấc mơ này là thật hay là giả?

Đau đầu rời giường, Triệu Dư Chân đi vào phòng tắm rửa mặt đứng trước gương, cô nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương, chính là cô gái khóc đến lê hoa đái vũ trong mơ khiến người ta đau lòng.- Editor: Ang Hà T YT

Cô ấy khẩn cầu mình cứu mẹ cô ấy.

Triệu Dư Chân nhìn chằm chằm vào gương một lát, lẩm bẩm: "Nếu mình không đồng ý với cô ấy, có phải quá vô đạo đức rồi không?”

Hai giờ sau, Triệu Dư Chân bước vào một công ty luật: "Có luật sư giỏi kiện ly hôn không?"

Một trợ lý luật sư đứng dậy, có chút giật mình nhìn cô gái trẻ đeo kính râm, thoạt nhìn vẫn còn đang đi học: "Xin chào, cô muốn kiện ly hôn...?”

"Là mẹ của tôi." Triệu Dư Chân tháo kính râm xuống để lộ ra khuôn mặt thanh thuần đáng yêu: “Bà ấy bị cha dượng tôi bạo hành.”

Cô không có sức lực đối phó loại chuyện này với La Tú Liên và Tằng Quốc Đống, chỉ có thể tiêu tiền tìm luật sư tốt cho La Tú Liên, nguyên nhân La Tú Liên không dám ly hôn rất đơn giản, bởi vì bà còn có hai đứa con khác trong đó có một đứa nhỏ mới năm tuổi nhưng lại là một đứa bé câm.

Nếu ly hôn, đứa nhỏ theo La Tú Liên thì bà không có điều kiện để nuôi, theo Tằng Quốc Đống thì bà ấy sẽ không yên tâm.

Nghe cô giải thích ủy thác, trợ lý luật sư liền dẫn cô đến văn phòng bên trong tìm luật sư: "Đây là số điện thoại của mẹ tôi, còn đây là địa chỉ nhà." Triệu Dư Chân viết xuống một tờ giấy: "Đây là tên của hai đứa nhỏ, đứa lớn học cấp 2, mười bốn tuổi, đứa nhỏ còn lại chưa đi học mới năm tuổi. ”

Luật sư gật đầu bày tỏ nói: "Căn cứ vào các quy định có liên quan, vụ kiện phải được đương sự ủy thác mới được thực hiện, xin hỏi vì sao lại để một đứa trẻ vị thành niên đến tìm kiếm sự giúp đỡ, mẹ của cô đâu?”

"Ồ, gần đây tôi đã rời khỏi nhà, mẹ tôi không muốn ly dị nhưng tôi không thể nhìn bà ấy tiếp tục chịu khổ. Phí luật sư tôi sẽ trả, khi luật sư liên lạc với mẹ tôi xin hãy nói rằng quỹ Mindy đang giúp đỡ bà ấy. ”

Mindy là tên tiếng Anh của cô, quỹ được thành lập vào năm cô 20 tuổi, cho đến nay đã giúp đỡ được một số lượng lớn phụ nữ và trẻ em.

Triệu Dư Chân dừng một chút, tiếp tục nói: "Hãy thuyết phục bà ấy thành thật nói ra sự ngược đãi của chồng đối với bà ấy. Quỹ sẽ thuê nhà cho bà và cung cấp năm triệu tiền chi phí sinh hoạt mỗi tháng. Bà ấy tự biết năng lực của mình không đủ, năm triệu trước mắt có thể bảo đảm, nếu nhiều hơn nữa, chỉ sợ bà ấy sẽ nghi ngờ.”

Tiền lương hàng tháng của Tằng Quốc Đống cũng chỉ có năm triệu, một nửa đều tiêu cho con trai lớn, lại chỉ cho La Tú Liên một hai triệu, một hai triệu này bao gồm tiền tiêu vặt, sách giáo khoa của ba đứa nhỏ, tiền mua thức ăn mỗi ngày, thậm chí là tiền điện nước trong nhà. Không đủ dùng thì thôi, Tằng Quốc Đống còn thường xuyên chỉ trích bà: "Sao thức ăn hôm nay toàn là rau? Cô phung phí tiền đi đâu hả?!”

Triệu Dư Chân không có cách khuyên giải La Tú Liên, nhưng cô cũng không muốn cứ mãi như vậy, sau khi trả phí luật sư, lấy ra năm triệu tiền mặt, trịnh trọng nói: "Cha dượng tôi sẽ về nhà lúc bảy giờ tối, trước giờ đó, chỉ có mẹ tôi ở nhà, xin luật sư Phương nhất định phải tự mình đưa tiền đến tận tay mẹ tôi. ”

Ly hôn với người chồng không yêu thương thậm chí đánh đập mình, lại còn có trợ cấp tài chính, không có người phụ nữ nào sẽ ngu ngốc từ chối.

Triệu Dư Chân chỉ có thể giúp La Tú Liên đến như vậy, nếu La Tú Liên vẫn không đồng ý, vậy cô cũng không có cách nào giúp bà thoát khỏi bể khổ.

Sau khi bàn bạc xong chuyện, Triệu Dư Chân đứng lên: "Có chuyện gì có thể liên lạc với tôi, để bọn họ ly hôn là yêu cầu đầu tiên của tôi, tiếp theo là khiến cho ông ta phải chịu trừng phạt thích đáng.”

Để cho công ty luật vì mình làm nhiều chuyện như vậy, phí luật sư tất nhiên là một khoản lớn, số tiền bán bông tai là năm mươi triệu đồng, đảo mắt cũng chỉ còn lại một nửa.

Hai ngày sau, công ty luật gọi điện thoại, thông báo cho Triệu Dư Chân cách này có hiệu quả: "Mẹ của cô đã đồng ý ly hôn, chỉ là bà ấy cần phải chuyển ra ngoài, nếu không bà ấy chỉ cần đề nghị ly hôn liền sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Triệu Dư Chân còn chưa trưởng thành, muốn thuê nhà cũng khó khăn, nhưng chỉ cần bên môi giới đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì.

Tiền trong tay cô cứ giống như nước chảy, không được mấy ngày, mọi chuyện cuối cùng cũng đã xong xuôi. Lại một lần nữa La Tú Liên gọi cho cô, hỏi cô đang ở đâu: "Tiểu Chân, ngày mai đã hết kỳ nghỉ rồi, mẹ không biết con ở đâu nhưng bên phía trường học cũng không thể không đi, con phải đi học, đi học mới có thể có tương lai. "Cuối cùng, bà ấy nói:

"Mẹ đang có ý định ly dị với chú Tăng ..."

Triệu Dư Chân chỉ đáp một câu: "Vậy thì tốt.”

La Tú Liên không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, cuộc sống của mình sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Lúc đầu bà cho rằng những người nói muốn giúp bà ly hôn là lừa đảo nhưng kẻ lừa đảo có thể không nói hai lời lấy ra năn triệu đưa cho bà sao? La Tú Liên không phải không muốn thoát khỏi đây, chỉ là thiếu dũng khí và nền tảng kinh tế. Khi ai đó giúp bà, đó sẽ là nền tảng sức mạnh của bà.

"Mẹ vẫn chưa nói với chú Tăng, còn có một quỹ gì đó hình như là tổ chức nước ngoài, họ sẵn sàng giúp mẹ một thời gian, thậm chí cung cấp nhà cho mẹ, mẹ thực sự biết ơn những người tốt bụng ấy. Nhân tiện, lát nữa mẹ gửi địa chỉ cho con nhé, ngày mai con bắt đầu đi học, tan học thì về đây được không? Mẹ cũng sẽ chuyển đến đó trong hai ngày nữa. Tiểu Chân, con đừng ở tiệm net nữa, chỗ đó không tốt đâu. ”

Hai ngày trước lúc La Tú Liên gọi cho cô, Triệu Dư Chân thấy phiền nên nói mình hiện tại đang rất tốt ở trong tiệm net.

La Tú Liên liền đến tiệm net gần đó hỏi từng người một, nhưng không tìm được cô, nếu không phải điện thoại còn có thể gọi thì đã sớm đi báo cảnh sát.

"Không cần đâu, con có chỗ ở." Triệu Dư Chân không muốn ở cùng bà, nếu không chỉ cần vài ngày thôi thì chuyện cô không phải Triệu Dư Chân chân chính sẽ bị lộ, cô cũng không có thời gian sắm vai một thiếu nữ u ám, càng đừng nói đến nguyên chủ còn có một đứa em trai đáng ghét.

Nghe cô từ chối, La Tú Liên sợ cô bị lừa gạt, lải nhải vài câu, lại sợ cô nghe không nổi, không tiếp tục khuyên giải nữa, chỉ nói: " Hiện tại mẹ không có việc làm, em trai con còn nhỏ, đợi ly hôn xong, mẹ sẽ đi tìm một công việc, công nhân vệ sinh cũng được, vừa lo cho em trai con vừa kiếm tiền cho con học đại học.”

Có lẽ những người làm mẹ đều là vậy, nói chuyện đều rất nhiều, Triệu Dư Chân vốn không kiên nhẫn, kết quả nghe xong, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.

La Tú Liên nói, trong nhà còn có một bộ đồng phục học sinh, ngày mai sẽ đưa đến trường cho cô.

Thật ra Triệu Dư Chân không muốn đi học lắm, bản thân cô đã hơn hai mươi tuổi, một khi thành học sinh trung học chẳng phải nhất định phải theo khuôn phép sao? Nhưng với lời nói của La Tú Liên, cùng với lời khẩn cầu ngày đó của nguyên chủ trong mộng, đều đang vang vẳng bên tai cô.

Huống hồ cô cũng hiểu, với tình trạng hiện tại của mình, muốn thay đổi ngoại trừ đi học thì không còn cách nào khác. Cô có thể cầm tiền đi Mỹ, về nhà tìm anh trai nhưng các anh là người dễ gặp được sao? Các anh trai cô liệu có tin những gì cô nói không? Nếu không phải tự mình trải qua, cô cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện mượn xác hoàn hồn này.

Suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Dư Chân đành thỏa hiệp: "Quên đi, bản thân mình là sinh viên tốt nghiệp đại học Cambridge, còn sợ thi đại học à?”

Trước khi ra khỏi nhà thì kiểm tra đường đi một chút, Triệu Dư Chân mới phát hiện nơi này cách trường học không xa, đi xe buýt chỉ cần xuống ở trạm dừng thứ ba.

Chỉ là hôm nay cô dậy muộn, đã thế cô còn chậm rãi ăn sủi cảo ở cửa hàng ăn sáng, cho nên lúc đến cổng trường đã đến trễ… hơn nữa cô cũng không mặc đồng phục học sinh. Vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc khánh, tất cả các bạn học đã tập trung ở sân trường để chào cờ.

Triệu Dư Chân bị ghi tên ở cổng trường, sau đó cô cũng không đến sân trường, mà theo trí nhớ đi đến lớp học, tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Cô học trường trung học tư thục ở Mỹ, cho nên không rõ phương thức giảng dạy của trường trung học trong nước lắm, dựa theo trí nhớ Triệu Dư Chân biết, chương trình giảng dạy đều là theo quy định, học sinh không có sự lựa chọn, cho dù thích học hay không cũng phải nghe giảng, thi cử, xếp hạng...

Đúng là một sự khác biệt lớn so với cách giáo dục mà cô được tiếp thu.

Cô lấy sách giáo khoa ra lật xem chờ đến khi chuông reo, học sinh tham gia lễ chào cờ mới lần lượt trở lại lớp học.

Ánh mắt tò mò của Triệu Dư Chân đảo qua mặt mỗi một bạn học, tiếp theo, một cô gái đeo kính đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, căn cứ vào trí nhớ, đây là Lâm Tư Miểu – bạn cùng bàn của nguyên chủ.

Chỉ thấy nữ sinh lấy ra một quyển sổ ghi chép, tìm được tên Tân Tiểu Chân ở phía sau viết một số "-1".

Lâm Tư Miểu quay đầu lại nhìn cô, lại nhanh chóng dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Tân Tiểu Chân, cậu không đi chào cờ, cô Giang bảo tớ trừ điểm của cậu, người khác tớ trừ bốn điểm nhưng cậu tớ chỉ trừ một điểm thôi.”

Triệu Dư Chân: "... Cảm ơn cậu.”

"Không có gì." Lâm Tư Miểu đỏ mặt lắc đầu, vẫn nhỏ giọng như trước: "Còn có bài tập toán của cậu, lát nữa tớ sẽ đem nộp lên văn phòng, cậu đã làm chưa?" Lâm Tư Miểu là cán bộ môn toán của lớp.

Lúc này Triệu Dư Chân mới nhớ tới chuyện này, cô không chút hoang mang nói: "Bây giờ tớ bổ sung, đợi lát nữa đưa cho cậu, yên tâm, tớ làm rất nhanh..." Nói xong, cô mở đề toán ra, tự tin cầm bút muốn viết lại dừng lại khi nhìn thấy đề.

Sao cô chả hiểu những vấn đề toán học này thế này ?

Bây giờ học sinh trung học trong nước phải giải đề toán kinh khủng như này á???

Cô đã tốt nghiệp đại học nhiều năm, nếu là cô lúc vừa mới tốt nghiệp trung học làm những thứ này, có lẽ vẫn được, nhưng bây giờ... Huống hồ chương trình toán học trong nước không giống với chương trình giảng dạy cô học, GPA của cô cao, thành tích toán học cũng không tệ lắm, nhưng sau khi trúng tuyển Cambridge, đều đã quên sạch tất cả kiến thức đã học trước kia.

Hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy những câu hỏi xiêu vẹo còn kỳ lạ hơn cái cô học trước kia, trong chốc lát khiến cô có chút đau đầu.

Trả lời được vài câu đơn giản, cô cũng không biết làm thêm câu nào nữa liền dứt khoát ném sang một bên không động đến. Tiết đầu tiên là lịch sử, Triệu Dư Chân càng không hiểu gì, cầm cây bút ù ù cạc cạc nghe giảng.

Hết tiết, Mạnh Tinh Hàm chạy vào lớp của cô: "Tiểu Chân! Tiểu Chân!”

Cuối học kỳ trước phân lớp lần cuối cùng, nguyên chủ chọn lớp xã hội, vì thế học kỳ này bạn học cùng đều là bạn học hoàn toàn xa lạ, bạn thân Mạnh Tinh Hàm thì ở lại lớp tự nhiên, mặc dù như thế nhưng Mạnh Tinh Hàm vẫn chạy tới tìm cô.

Nếu như không phải biết cô ta đã làm gì, Triệu Dư Chân sẽ thật sự cho rằng cô ta chính là bạn tốt của mình.

Mạnh Tinh Hàm vui vẻ phấn chấn tiến vào, thấy cô thế mà đã cắt tóc, tóc mái mỏng, tóc đằng sau buộc lên, lộ ra mặt mày cùng hai tai trắng nõn, hơn nữa còn không đeo kính thì vô cùng bất ngờ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Cậu cắt tóc?"

Triệu Dư Chân ừ một tiếng, không nhìn cô ta.

Mạnh Tinh Hàm sửng sốt một hồi lâu, chợt ghé vào tai cô nói chuyện, Triệu Dư Chân không muốn để cô ta dựa vào mình gần như vậy, đẩy cô ta ra một chút Mạnh Tinh Hàm ngạc nhiên, sau đó ấm ức nói: "Mấy ngày nay cậu không để ý tới tớ, cậu làm sao thế?”

Triệu Dư Chân lạnh nhạt trả lời: "Bận. ”

"Có phải là chuyện trong nhà không? Cha dượng của cậu thực sự muốn... đưa cậu đi à?”

"Không phải." Cô cúi đầu giải một câu hỏi.

Mạnh Tinh Hàm cảm thấy Triệu Dư Chân rất kỳ quái, có chút tức giận: "Cậu không thèm để ý tớ, uổng công tớ đi khắp nơi giúp cậu hỏi thăm bệnh viện giá rẻ, chất lượng tốt, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy!”

"Tôi không làm phẫu thuật, cậu khỏi lo."

Mạnh Tinh Hàm mở to hai mắt: "Tớ đã nói với bệnh viện người ta rồi! ”

"Cậu nói thì liên quan gì đến tôi? Miễn bàn.”

Mạnh Tinh Hàm tức giận: "Vậy... Vậy trước khi cậu phẫu thuật, năm trăm nghìn tiền đặt cọc là tớ trả giúp cậu! Đó là tiền tiêu vặt của tớ trong một tuần đấy.”

Triệu Dư Chân dừng bút, mở cặp sách ra, lưu loát rút ra năm tờ tiền từ ví đưa cho cô ta.

Mạnh Tinh Hàm á khẩu không nói nên lời: "Còn có năm triệu tám trặm nghìn tiền phí phẫu thuật cậu tính sao? Tháng sau phải trả cho bệnh viện rồi.”

Triệu Dư Chân nghe đến phiền, phất phất tay, ý muốn đuổi người, nhưng Mạnh Tinh Hàm vẫn không đi, vẫn lải nhải không ngớt: "Cậu thiếu tiền tớ có thể giúp cậu, tớ biết kiếm tiền như thế nào, cuối tuần này tớ sẽ dẫn cậu đi làm thêm được chứ? Làm tốt một lần có thể kiếm được một triệu đồng lận." Mạnh Tinh Hàm nhìn sườn mặt cúi đầu của cô, nghĩ thầm nhan sắc Triệu Dư Chân này, một lần ít nhất có thể kiếm được năm triệu.

"Không đi, đừng quấy rầy tôi học tập." Nói xong, Triệu Dư Chân dùng khăn giấy nhàu thành một khối, nhét vào lỗ tai, ý tứ rất rõ ràng. Nhưng Lâm Tư Miểu vừa từ văn phòng trở về lại nghe thấy, hỏi Mạnh Tinh Hàm: "Một lần kiếm được một triệu, công việc gì kiếm được như vậy chứ? ”

Triệu Dư Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt ngây thơ của Lâm Tư Miểu.

Mạnh Tinh Hàm đánh giá học bá ban xã hội này từ trên xuống dưới, phát hiện bộ dạng của cô ấy cũng không tệ lắm: "Cậu cũng muốn kiếm tiền à?”

Lâm Tư Miểu chớp chớp mắt: "Cũng có chút muốn, công việc gì thế? ”

Tròng mắt Mạnh Tinh Hàm đảo quanh, nghĩ thầm nếu Lâm Tư Miểu kiếm được tiền, đến lúc đó không sợ Triệu Dư Chân không động tâm, cô ta biết tình hình gia đình Triệu Dư Chân thảm như vậy làm sao có thể không động tâm đây?

"Có thể, nhưng mà tớ phải hỏi ông chủ một chút, hai chúng ta kết bạn Wechat đi."

Rất nhanh, hai người đã kết bạn, chuông lớp vang lên, Triệu Dư Chân nhìn thấy Lâm Tư Miểu lén lút nhắn tin ở dưới gầm bàn, cái gì cũng không nói.

Buổi trưa, Triệu Dư Chân ra ngoài cổng trường lấy được đồng phục và bữa trưa La Tú Liên đưa cho mình.

Triệu Dư Chân chú ý đến vết thương trên mặt bà.

“Mẹ nấu canh gà cho con, lúc còn nóng mau uống đi nhé."

Triệu Dư Chân nhận lấy hộp cơm, nói cảm ơn.

La Tú Liên nói: "Chuyện ly hôn, tối hôm qua mẹ nói với chú Tăng, chú ấy không đồng ý, nhưng mẹ vẫn dẫn theo Tiểu Hàn dọn ra ngoài. ”

"Vết thương trên mặt là do ông ta đánh mẹ sao?"

"Cái gì?" La Tú Liên nói.

Triệu Dư Chân nhìn bà: "Vết thương trên mặt mẹ. ”

La Tú Liên lập tức che mặt, không nghĩ tới đã bôi phấn nền mà vẫn bị con gái nhìn ra: "Tiểu Chân, con cứ tập trung học tập." Bà cúi đầu "Chuyện này mẹ sẽ xử lý tốt.”

"Sau khi mẹ chuyển nhà, cắt đứt liên hệ với người quen trước kia hết đi, đừng để người ta biết mẹ ở nơi nào, kẻo ông ta phát hiện địa chỉ, mọi việc giao cho luật sư, lúc ra tòa mẹ không được mềm lòng, nếu không mẹ thậm chí sẽ không thể có được quyền nuôi con.”

La Tú Liên mở to hai mắt, những lời này giống hệt như luật sư nói cho bà biết, nhưng Tiểu Chân mới học lớp 12, làm sao con bé hiểu được những thứ này?

Triệu Dư Chân không nói nhiều: "Con đưa mẹ đến trạm xe buýt.”

Đưa La Tú Liên lên xe buýt xong, lúc trở về, cô lại đụng phải Lâm Tư Miểu đang mua mì gói ở siêu thị nhỏ ngoài trường.

Lâm Tư Miểu: "Mẹ cậu đặc biệt tới đưa cơm sao? Chu đáo thật đó.”

"Sao cậu lại ăn mì gói?"

Cô ấy xấu hổ: "Tự nhiên muốn ăn thôi." ”

Dựa vào trí nhớ, bạn cùng bàn này bình thường rất tiết kiệm, điều kiện gia đình không tốt lắm, nhưng khác với nguyên chủ, Lâm Tư Miểu không tự ti, cô ấy rất chăm chỉ tiến bộ, hiền lành lại nhát gan, không bao giờ phạm sai lầm, là loại học sinh mà mỗi giáo viên đều thích.

Lâm Tư Miểu nói: "Cậu có trở lại trường không? Nếu không về, bọn mình đi công viên ăn đi, tớ không dám ăn mì gói trong lớp..." Giáo viên chủ nhiệm của họ không cho phép học sinh ăn đồ trong lớp học.

"Đi thôi." Triệu Dư Chân đồng ý.

Gần trường có một công viên nhỏ, bên cạnh là một khách sạn năm sao.

Công viên năm sao này được xây dựng ở giữa hồ của công viên, qua lại đều là xe cộ, nhưng đi vào bên trong thì yên tĩnh hơn rất nhiều. Tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Lâm Tư Miểu vội mở mì ra ăn: "Hơi trương lên rồi.."

Hương vị của mì gà hầm nấm hương bay vào khoang mũi.

Triệu Dư Chân gắp vài miếng thịt gà từ hộp cơm của mình cho cô ấy: "Sức ăn tớ ít, cậu gầy quá, ăn nhiều thịt hơn đi. ”

Lâm Tư Miểu cảm động nói cảm ơn: "Cậu thật tốt.”

Bởi vì lớp học này của bọn họ mới phân vào học kỳ này nên rất nhiều bạn học trong lớp đều không quen biết nhau, tuần trước lớp mới đổi chỗ ngồi, cho nên Lâm Tư Miểu và Triệu Dư Chân ngồi cùng bàn với nhau mới chỉ một tuần, Lâm Tư Miểu còn cảm thấy tính cách Triệu Dư Chân có chút kỳ quái, không nghĩ tới lại ấm áp như vậy.

Hai người nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã.

"Đã nói là chia tay rồi, nghe không hiểu à?"

Giọng nam dễ nghe này rất quen tai làm cho Triệu Dư Chân nhịn không được ngẩng đầu nhìn, kết quả vừa nhìn thấy khuôn mặt kia cô thiếu chút nữa đứng bật dậy.

Tiếng khóc của cô gái truyền đến: "Không chia tay, không chia tay được không? Em không muốn chia tay với anh, không muốn..."

"Đừng quấn lấy tôi nữa, biến đi." Nam sinh thoáng cái hất tay cô gái ra, lạnh lùng xoay người rời đi.

Lâm Tư Miểu cũng mở to hai mắt nhìn: "Triệu Thuần chia tay Chu Kỳ?”

“...... Cái gì?”

"Cậu không biết cậu ta sao? Triệu Thuần chính là học sinh của trường trung học Dục Tài gần ngay trường mình, cậu ta suốt ngày đánh nhau ẩu đả đó.”

Trường trung học Dục Tài ở ngay bên cạnh trường trung học số 3, hai trường chỉ cách nhau một bức tường, nhưng mà lại khác nhau một trời một vực, trường Dục Tài một năm mấy trăm nghìn nhân dân tệ tiền học phí, trường trung học phổ thông số 3 là trường thường thi đậu cũng chỉ phải nộp mấy ngàn tệ học phí.

Lâm Tư Miểu vừa húp mì, vừa cảm khái nói: "Cậu ta vậy mà đá hoa khôi của trường mình, cặn bã quá, mới hẹn hò được mấy ngày đã chia tay người ta, chỉ có gương mặt đẹp trai có ích gì? Có tiền thì hay lắm chắc? ”

"Khách sạn kia." Lâm Tư Miểu chỉ chỉ khách sạn năm sao kia: "Hình như là của nhà cậu ta, nghe nói cậu ta hay dẫn con gái tới nơi này... làm chuyện ấy." Cô ấy hạ thấp giọng, dường như rất xấu hổ.

Triệu Dư Chân: "..." Mỗi một chữ cô đều nghe hiểu, sao ghép lại với nhau thì ngơ luôn rồi?

"Không thể nào." Triệu Dư Chân chém đinh chặt sắt nói.

"Sao lại không? Là thật đó!”

"Khách sạn là sản nghiệp của mẹ cậu ta, sao cậu ta dám? Hơn nữa thành tích của cậu ta tốt như vậy..." Cháu trai lớn Triệu Thuần nhà cô cũng không phải loại người này.

Triệu Thuần là con trai lớn của anh cả Triệu Tấn Thành, sau khi Triệu Tấn Thành ly hôn đã thỏa thuận với mẹ Triệu Thuần đứa nhỏ tạm thời đi theo mẹ.

Triệu Dư Chân và đứa cháu trai Triệu Thuần này không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, cho nên mối quan hệ giữa hai người càng giống như là chị em hơn. mỗi lần Triệu Thuần đến Mỹ gặp ba đều sẽ báo cáo thành tích: "Con lại giành được vị trí thứ nhất trong lớp. ”

Nhiều năm không gặp cũng không liên lạc. Nhưng Triệu Thuần là một đứa trẻ tốt vô cùng ưu tú làm cho Triệu Tấn Thành rất tự hào.

Năm ngoái, cô đến đây dự sinh nhật Triệu Thuần, hỏi Triệu Thuần: "Thuần Thuần nhà ta có bạn gái chưa thế? Có nhiều cô gái theo đuổi cháu lắm nha.”

Triệu Thuần ngượng ngùng nói: "Trong lòng cháu chỉ có việc học tập thôi. ”

Hỏi thằng bé có phải lại đứng nhất hay không, Triệu Thuần nói phải.

"Thành tích của Thuần Thuần tốt như vậy, sau này muốn học đại học nào? Muốn đến Cambridge không? Cô viết thư giới thiệu cho.”

"Ba bảo con đi Harvard, con không muốn đi."

Triệu Dư Chân nói: "Học tập cũng đừng quá sức, như vậy quá vất vả.”

Triệu Thuần nói không vất vả: "Mỗi ngày cháu cũng không học quá muộn đâu, đến 1 giờ sẽ đi ngủ. ”

Cho nên, đứa cháu trai ngoan ngoãn của cô trước giờ đều lừa gạt mọi người sao? Triệu Dư Chân khó tin hỏi: "Cậu ta không phải là người đứng đầu lớp à?”

Lâm Tư Miểu nở nụ cười: "Đứng đầu lớp? Triệu Thuần á? Ha ha, cậu nghe ai nói thế, cậu ta là học sinh đứng bét trường trung học Dục Tài đấy! ”

Đại khái Lâm Tư Miểu cũng nghe được không ít tin đồn về người tên Triệu Thuần này, Triệu Dư Chân được phổ cập kiến thức trên đường trở về trường học vẫn luôn khiếp sợ không thôi.

"Không nghĩ tới Tiểu Chân lại không biết cậu ta, cậu ta nổi tiếng lắm đó.”

Tình bạn của con gái đến nhanh như vậy đấy, Triệu Dư Chân ăn cơm trưa chia đồ ăn của mình cho cô ấy cũng đã chiếm được cảm tình của Lâm Tư Miểu.

Triệu Dư Chân hỏi: "Cậu ta có thường xuyên đánh nhau không?”

"Thường xuyên, sân thể dục trường mình và sân chơi của trường họ ở cạnh nhau mà, chỉ cách có một bức tường, lúc trước cậu đi tập thể dục chưa từng nghe thông báo phát thanh của trường họ sao? Cậu ta đánh nhau cả ngày nhưng không biết vì lí do gì vẫn chưa bị đuổi học.”

"Cậu ta còn thường xuyên thay bạn gái?"

"Đúng vậy, tớ nghe nói học kỳ trước cậu ta đã chia tay 10 người nhưng mà các cô gái khác vẫn người trước kẻ sau nối tiếp nhau kéo đến, đúng là không hiểu các cô ấy thế nào nữa, chẳng lẽ là vì cậu ta đẹp trai sao?"

Triệu Dư Chân bất lực: "… Từ từ để tớ tiêu hóa đống tin tức này đã.”

Lâm Tư Miểu nghi ngờ nhìn cô một cái: "Cậu nhất định đừng có thích cậu ta đấy, tuy rằng bộ dạng cậu ta đẹp trai lại còn có tiền, nhưng cậu ta chính là một tên cặn bã xấu xa. ”

“......Tớ sẽ không thích cậu ta." Lúc đến cổng trường, cô mặc đồng phục lại sờ thấy có một cái túi bên trong có đồ vật gì đó, chắc là do La Tú Liên may thủ công, cô lấy ra nhìn thấy bên trong có hai triệu đồng.

Mình nhờ luật sư nặc danh đưa cho bà ấy năm triệu, vậy mà bà ấy lại cho mình một nửa?

Đáy lòng Triệu Dư Chân rất phức tạp, cô vốn không thích kiểu phụ nữ có tính cách giống La Tú Liên, quá nhu nhược, ngay cả người thân nhất của mình cũng không thể bảo vệ, thậm chí còn không biết con gái mình có vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Nhưng bây giờ, Triệu Dư Chân dường như có chút hiểu được vì sao nguyên chủ bôi đen mặt La Tú Liên trên ảnh gia đình nhưng lại khẩn cầu mình cứu La Tú Liên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play