Triệu Dư Chân mơ một giấc mơ rất dài, dường như trong giấc mơ của cô là tất cả những chuyện mà cả đời nguyên chủ Tân Tiểu Chân đã trải qua.
Tân Tiểu Chân đau khổ không cam lòng phẫn nộ muốn trả thù, dường như cô ấy cũng có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện. Triệu Dư Chân mồ hôi nhễ nhại tỉnh lại từ trong giấc mơ kinh hoàng đáng sợ này, cô cầm chiếc gương nghi ngờ nhìn lại bản thân. Trong nháy mắt, thậm chí cô còn không phân biệt được mình rốt cuộc là ai, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo trong gương một lúc lâu hình như cô đã hiểu được ý nghĩa của giấc mơ này. Giấc mơ này nói cho cô biết, hiện tại cô đã trở thành Tân Tiểu Chân, không còn là đại tiểu thư Triệu gia - Triệu Dư Chân nữa.
Cô vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là đứa con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ và các anh trai đều rất yêu thương cưng chiều cô, cho nên cô chưa từng nghĩ tới bản chất con người có thể thối nát đến mức này.
Khi nguyên chủ còn rất nhỏ, ba cô ấy không biết vì lý do gì mà qua đời, người mẹ La Tú Liên đã gả cho bạn thân của ba cô ấy là Tằng Quốc Đống. Tằng Quốc Đống và ba của nguyên chủ cùng nhau dốc sức mở một nhà máy xi măng. Sau khi ông ấy mất, Tằng Quốc Đống có ý với vợ con của ông ấy, bắt đầu động tay động chân với La Tú Liên, La Tú Liên không đồng ý, Tằng Quốc Đống liền yêu cầu La Tú Liên báo đáp mình: "Người đàn ông của cô chết rồi, một mình cô nuôi con gái sẽ như thế nào? Nếu không có tôi, hai mẹ con đã lưu lạc ở đầu đường xó chợ rồi!”
Lúc này La Tú Liên phát hiện trong nhà một đồng tiền cũng không có, chồng bà và Tằng Quốc Đống cùng nhau mở nhà máy, lẽ ra phải kiếm được rất nhiều nhưng tiền cũng không cánh mà bay.
Lại thấy Tằng Quốc Đống thừa cơ bỏ đá xuống giếng, mọi thứ đã rõ ràng.
Khi La Tú Liên còn đang túc trực bên linh cữu chồng, đã bị Tằng Quốc Đống cướp hiếp không lâu sau liền mang thai, sinh cho ông ta một đứa con trai rồi hai người họ kết hôn.
Khi đó Tằng Quốc Đống rất có tiền, chuyện mà ông ta thích làm nhất chính là để La Tú Liên quỳ trên mặt đất rửa chân cho mình, miệng nói Tân Tiểu Chân càng lớn càng xinh đẹp sau này lớn lên có thể làm con dâu cho ông ta. Chỉ là điều tốt đẹp không tồn tại mãi, rất nhanh sau đó nhà máy của ông ta xảy ra chuyện, chẳng được bao lâu thì phá sản.
Ông ta bắt đầu đánh mắng La Tú Liên, sau đó Tân Tiểu Chân bắt đầu ghi nhớ những chuyện này rồi có một ngày cô ấy đã cãi nhau với ông ta, thậm chí ông ta còn đánh cả Tân Tiểu Chân. Nguyên chủ Tân Tiểu Chân muốn đưa mẹ cùng nhau chạy trốn nhưng La Tú Liên không chịu, về sau khi sinh ra đứa thứ hai thì lại là một người câm điếc.
Tối hôm qua lúc tắm rửa, Triệu Dư Chân còn nhìn thấy trên thân thể mình có vết bầm tím, cho rằng đó là do phẫu thuật tạo thành, không nghĩ tới là dấu vết của việc bạo lực gia đình trong một thời gian dài.
Sau khi nằm mơ một giấc mơ như vậy, Triệu Dư Chân càng ngày càng cảm thấy ghê tởm, đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa cơ thể rất nhiều lần, khó trách ngày hôm qua khi cô nhìn thấy cha dượng của nguyên chủ lại tức giận như vậy. Đó là nỗi hận của nguyên chủ khi không thể chính tay giết chết đối phương!
Triệu Dư Chân cố gắng kìm nén sự ghê tởm nhưng vô ích. Cô mở máy tính có sẵn ở trong căn hộ lên, đầu tiên là dùng camera chụp lại toàn bộ vết bầm tím trên người mình. Tiếp theo, cô tìm kiếm tin tức về chiếc du thuyền của mình, muốn xem có tin tức mình gặp chuyện không may hay không nhưng tìm mãi cũng không thấy. Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của cô, nếu như cô gặp chuyện không may trong nhà chắc chắn sẽ phong tỏa tin tức.
Triệu Dư Chân định đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình xem có thể liên lạc với anh trai hay không.
Trong nhà cô có bốn người anh trai, anh cả là Triệu Tấn Thành lớn hơn cô mười mấy tuổi. Sau khi cô sinh ra là một tay anh ấy đã nuôi cô khôn lớn. Triệu Dư Chân và bốn anh trai có quan hệ rất tốt, thân thiết nhất với Triệu Tấn Thành, bởi vì Triệu Tấn Thành luôn đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô, cô muốn cái gì đều đồng ý, bảo sao làm vậy, luôn kiên nhẫn dỗ dành cô, giống như một người cha.
Triệu Dư Chân muốn đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội mà mình thường dùng, phần mềm liền nhảy ra cửa sổ bật lên bị chặn, hiển thị rằng cô đã đăng nhập ở một thiết bị khác, yêu cầu cô nhập mã xác minh điện thoại di động.- Editor: Ang Hà T YT
Triệu Dư Chân: "..."
Trong lòng mắng một câu thô tục, vậy còn chơi như thế nào?
Buổi sáng cô chỉ ăn hai quả táo mua lúc tối qua, hai giờ chiều đã đói đến mức không chịu nổi, cô thật sự đói đến mờ cả mắt, lục lọi tìm kiếm một vòng, đến cả một tệ cũng không tìm được, nhưng mà cũng tìm ra một ít đồ vật có giá trị.
Đồ đạc trong nhà không thể bán được vì giá trị quá lớn, ngộ nhỡ bị bắt được cô có mười cái miệng cũng không thể nói rõ. Trong phòng thay đồ treo mấy chiếc váy, đều là hàng hiệu cao cấp được thiết kế riêng dựa theo kích thước của cô để thiết kế. Vốn Triệu Dư Chân cũng không nhớ ra lý do gì để cho cô đem mấy thứ này đặt ở đây nhưng đúng lúc này cô từ trong tủ tìm được một cái hộp châu báu như nhớ tới chuyện gì đó.
Cô và vị hôn phu Hoắc Kiêu từ nhỏ đã được đính hôn với nhau. Sau khi Triệu Dư Chân trưởng thành mới biết mình có một mối hôn sự như vậy. Mấy anh trai che chở cô, không muốn dâng cô cho người ngoài mắt thấy Hoắc Kiêu càng lớn càng đẹp trai, dáng vẻ càng ngày càng chững chạc nên âm thầm nói xấu với cô: "Hoắc Kiêu này là một tên tra nam, em không nên kết hôn với anh ta!”
Loại tư tưởng này đã ăn sâu vào trong đầu Triệu Dư Chân, cô kiên định cho rằng vị hôn phu này không phải là người đàn ông tốt gì, cho nên cô luôn muốn hủy hôn.
Hoắc gia và Triệu gia là thế giao, căn bản hủy hôn không xóa được tình cảm, hơn nữa điều khiến Triệu Dư Chân phát điên nhất chính là bởi vì tồn tại vị hôn phu Hoắc Kiêu này mà khiến cô không thể theo đuổi được người mình thích, kể cả người khác có theo đuổi cô, cô cũng không có cách nào đồng ý chỉ bởi vì cô xuất thân danh môn, trên người không thể có vết nhơ.
Từ năm mười chín tuổi, Hoắc gia đã bắt đầu liên lạc với cô để cho hai người họ gặp mặt bàn bạc mối hôn sự. Triệu Dư Chân không muốn gặp anh ta, cũng không muốn mất đi sự tự do để bước chân vào nấm mồ hôn nhân, vì thế mỗi lần người báo tin trong hai năm này quay về đều báo lúc thì nói cô ở Nam Cực, lúc ở Iceland, ở Montenegro... Nói chung là không có ở nhà.
Tóm lại, đến bây giờ cô vẫn chưa một lần gặp vị hôn phu Hoắc Kiêu này. Sau đó cô lại nghe nói Hoắc Kiêu gặp phải chiến loạn ở Châu Phi không có chút tin tức gì. Mối hôn sự này lại kéo dài thêm vài năm kéo dài đến khi anh trai cô bắt đầu nói thầm: "Có phải tiểu tử này đã chết hay không, có phải nhà chúng ta sẽ hủy hôn được hay không?”
Năm ngoái, cô tới đây tổ chức sinh nhật cùng cháu trai, bỗng nhiên nhận được tin tức nói Hoắc Kiêu đã trở về…
Hơn nữa còn tặng lễ vật cho cô muốn hẹn cô gặp mặt, Triệu Dư Chân sợ tới mức trốn đến biệt thự Phỉ Thúy Kim Ngọc này. Nhưng vừa nghe nói Hoắc gia tìm cô khắp nơi cô cũng không ở lại lâu vội vàng mua vé máy bay bay tới Nam Mỹ trốn tránh.
Vì thế món quà này cuối cùng vẫn được đưa đến căn hộ Phỉ Thúy Kim Ngọc, cho đến bây giờ mới mở ra.
Triệu Dư Chân lau bụi bặm bám ở phía trên, mở hộp châu báu ra, bên trong đặt một sợi dây chuyền được khảm bằng trân châu trắng Myanmar. Cô là một người hiểu biết thích sưu tầm đồ trang sức, đa số trân châu Myanmar màu vàng, trân châu màu trắng thực sự rất hiếm. Tuy nhiên kích thước và màu sắc của sợi dây chuyền này có lẽ phải mất hàng triệu đô la để mua. Cho dù sợi dây chuyền thoạt nhìn cũng không quá quý phái, trông rất bình thường nhưng lại không có cách nào phủ nhận giá trị của nó.
Triệu Dư Chân nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền một lát, lúc sau đặt chú ý tới bên trong còn có một tấm thiệp, cô cầm lên nhìn trên đó viết: "Triệu tiểu thư, nếu cô muốn nói về hôn ước của chúng ta, ví dụ như hủy hôn thì đây là số điện thoại của tôi." Mặt sau ghi một chuỗi số và một chữ Hoắc.
Triệu Dư Chân lấy giấy bút ghi lại những con số trên tấm thiệp, thở dài đóng hộp đồ trang sức lại.
Cô vẫn luôn biết lý do anh trai không cho cô gặp Hoắc Kiêu. Anh cả nói: "Hoắc gia làm ăn như vậy quá nguy hiểm, hơn nữa tiểu tử kia cũng không phải là người tốt lành gì. ”
Triệu Dư Chân nghĩ, nếu sau này có cơ hội, cô sẽ trả lại cái này cho anh ta. Thứ này không dễ bán, rất dễ bị định giá sai hơn nữa bán đi còn có thể sẽ mang đến tai họa.
Cô đặt chiếc hộp trở lại vị trí cũ.
Triệu Dư Chân tìm được vài cửa hàng buôn bán đồ xa xỉ đã qua sử dụng gần đây ở trên mạng, thay một chiếc váy được để trong tủ đồ, đeo cặp sách rồi đi ra cửa, trong cặp có để một chiếc bông tai của Van Jabao - chỉ có một chiếc, đây là chiếc cô tìm được trong khe hở sô pha, chắc là lần trước khi tới đây không cẩn thận làm rơi xuống.
Cô mơ hồ nhớ rằng đôi bông tai bạch kim này là do tổng bộ của Van Jabao đưa đến nhà cho cô chọn lựa, cho nên phía trên không có in logo, bởi vì biết cô chỉ nhìn chất lượng chứ không nhìn thương hiệu.
Cô cố ý tìm một cửa hàng lớn bên cạnh là ngân hàng, phía xa còn có đồn cảnh sát, có lẽ sẽ không dám gạt người.
Nhân viên cửa hàng cũ dùng kính lúp soi lại, phát hiện đây là thứ tốt, chế tác rất công phu, vì thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái da trắng như tuyết trước mắt này, từ ăn mặc đến khí chất đều có thể nhìn ra là một cô thiên kim tiểu thư xinh đẹp.
Chỉ là cô lại mang một chiếc cặp sách cũ kỹ không phù hợp với khí chất của cô.
Nhân viên cửa hàng khách khí nói: "Bông tai này chúng tôi muốn mua, chỉ có một chiếc mua rồi cũng không dễ bán, hơn nữa cũng không có logo thương hiệu. Bây giờ mọi người chỉ nhìn thương hiệu, không có thương hiệu người ta không mua. ”
Triệu Dư Chân đói bụng gần chết, vừa nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên cửa hàng này, trong lòng liền hiểu rõ. Mặt không đổi sắc đưa tay ra: "Các người không mua sao? Không mua thì trả lại cho tôi." Cổ họng cô không còn đau như ngày hôm qua nhưng khi nói chuyện giọng nói vẫn có chút khàn khàn.
"Không, không phải ý này, đồ vật này cũng không tệ lắm." Nhân viên cửa hàng không trả lại cho cô, cắn răng nói: "Như vậy đi, tiểu thư, chúng tôi ra giá này. Nói xong anh ta giơ năm ngón tay.”
"Năm trăm triệu?" Triệu Dư Chân nhíu mày, cái giá này thật sự có chút thấp.
"Ách, không phải, năm triệu, cô thấy thế nào?"
Triệu Dư Chân không nói hai lời, cướp bông tai của mình trở về, trợn tròn mắt nói: "Tôi tốn một tỷ mua đồ, cho dù chỉ có một cái, cũng ít nhất là năm mươi triệu! Anh ra năm mươi triệu thì thôi lại còn năm triệu? Tôi điên hay anh điên?”
Cô không thèm quay lại mà bước đi thẳng, nhân viên bán hàng phía sau hét lên: "Thưa cô! Thưa cô! Chờ đã! Mười triệu, không, hai mươi triệu thì cô thấy thế nào? ”
Triệu Dư Chân cũng không quay đầu lại, kết quả nhân viên cửa hàng đuổi theo cô, nói: "Năm mươi triệu, ông chủ của chúng tôi nói năm mươi triệu."
Cô ung dung khoanh tay: "Tôi không bán nữa, năm mươi triệu cũng không bán.”
Nhân viên cửa hàng khóc không ra nước mắt, sao lại như vậy? Không phải nói năm mươi triệu cũng được sao, làm sao bây giờ lại trở mặt nói không bán. Nói chung, đồ xa xỉ trong cửa hàng của họ, giảm 30% hay 40% đều còn phải tùy thuộc vào chất liệu.
Những túi da hàng hiệu kia đều được ghi giá niêm yết giá rõ ràng, chất lượng tốt họ mới mua, chất lượng không tốt bọn họ cũng sẽ không ngó tới.
Thậm chí những thứ đồ trang sức này nó phức tạp hơn rất nhiều.
Trở lại cửa hàng, đích thân chủ cửa hàng đồ đã qua sử dụng ra mặt tiếp đón, cười ép giá: "Tiểu thư, bông tai cô muốn bán màu sắc không tệ, nhưng chỉ có một chiếc, với lại phía trên không có logo thương hiệu nên dễ mua khó bán, cô nói cô bỏ ra một tỷ để mua, tạm thời chúng ta không bàn luận đến chuyện này, chúng tôi trả năm triệu xem như là đã có lương tâm rồi. Nếu như cô là thật lòng muốn mua bán, chúng tôi trả cô năm mươi triệu mặt khác, tôi còn tặng cô một cái túi xách." Chủ cửa hàng chỉ vào tủ: "Cái túi kia thế nào? Chất lượng gần như còn mới. ”
Triệu Dư Chân nhìn thoáng qua, là một cái túi MCM, cô lắc đầu: "Quên đi, chỉ năm mươi triệu là được rồi, túi xách tôi không cần, cảm ơn ý tốt của ông chủ. Nhân tiện, tôi muốn tiền mặt.”
Cái cặp vải này của Triệu Dư Chân, tuy rằng vừa nhìn đã thấy không đáng giá, nhiều lắm là mấy chục nghìn, đáy cặp đã bị rách có dấu vết khâu vá, nhưng cô đeo trên người cũng không cảm thấy làm sao.
Người quản lý cửa hàng đi đến ngân hàng bên cạnh rút cho cô năm mươi triệu tiền mặt.
Triệu Dư Chân cũng không thèm đếm mà đút thẳng vào trong cặp.
Số lần cô đến đế đô không nhiều lắm, không quen thuộc lắm với nơi này, từ nhỏ cô đã lớn lên ở Mỹ, nhưng sau đó vào đại học lại đi Cambridge, công việc của anh cả rất bận rộn, thời gian đại học Triệu Dư Chân đều ở cùng anh ba, theo lời của anh ba cô mà nói, chính là: "Có anh ba ở đây, không có tiểu tử nào không có mắt dám tiếp cận em!”
Triệu Dư Chân cầm tiền đi ăn no một bữa, lại mua điện thoại di động mới, bởi vì trên người không có chứng minh thư, cho nên không thể nào làm thẻ sim điện thoại mới, chỉ có thể tháo thẻ sim trên máy cũ ra lắp.
Vừa mới bật điện thoại di động lên đã thấy một chuỗi cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, tin nhắn từ phía trên màn hình bật ra, ngoại trừ những cuộc điện thoại nhỡ của mẹ nguyên chủ La Tú Liên, còn lại chính là tin nhắn của Mạnh Tinh Hàm.
"Tiểu Chân, mình đã giúp cậu hỏi thăm mấy bệnh viện, có một bệnh viện không tệ! Họ nói rằng nếu cậu sẵn sàng làm người mẫu cho họ, họ sẽ chỉ tính rẻ hơn. ”
"Chỉ cần một triệu tiền phí gây mê và hai triệu chín trăm nghìn tiền chi phí phẫu thuật, Tiểu Chân! Gọi lại cho mình!! ”
"Nhanh!! Gọi lại cho mình!! ”
Bảy tám tin nhắn văn bản, tất cả đều có nội dung tương tự. Tối hôm qua Triệu Dư Chân đã có được trí nhớ của nguyên chủ về những việc Mạnh Tinh Hàm này đang làm, cơ bản cô đã hiểu rõ ràng.
Mạnh Tinh Hàm và nhà cô ở gần nhau, hai người từ tiểu học đã là bạn học cùng lớp, quan hệ cũng không tệ. Bởi vì nguyên nhân gia đình, nguyên chủ Tân Tiểu Chân vẫn tương đối tự ti thành tích cũng rất bình thường.
Nhưng bù lại cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đã có rất nhiều nam sinh theo đuổi nhưng bởi vì chuyện của cha dượng, Tân Tiểu Chân cũng không thích ai, coi bọn họ là con Mạnh Tinh Hàmhú và dòng nước lũ, hơn nữa bởi vì phát triển quá tốt, khi mặc đồng phục học sinh mùa hè đặc biệt nổi bật, luôn khiến cho người ta chỉ trỏ, dùng "ánh mắt này" nhìn cô, vì thế càng khiến cô thêm mẫn cảm tự ti. Mùa hè không dám mặc áo tay ngắn, thời tiết nóng cũng không mặc bởi vì sợ bị người ta nhìn chằm chằm. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên đeo khẩu trang đến trường vì không muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Mạnh Tinh Hàm nói: "Mình nghe nói, bệnh viện có thể làm phẫu thuật thu nhỏ ngực, nếu không cậu đi thử? Ca phẫu thuật thành công thì cậu sẽ được giải thoát.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nguyên chủ rất sợ, sợ có nguy hiểm xảy ra nhưng cô quá tin tưởng người bạn tốt này, như bị quỷ ám mà đồng ý đi làm phẫu thuật, trước khi vào phòng giải phẫu, giọng nói của Mạnh Tinh Hàm vẫn vang vọng trong đầu cô: "Tiểu Chân, đừng sợ, mình ở bên ngoài chờ cậu. ”
Nghĩ tới đây, Triệu Dư Chân nhịn không được đưa tay sờ ngực mình.
May mắn thay, ca phẫu thuật đã thất bại, thực sự là một cô gái ngu ngốc! Lại không biết dùng ngoại hình của mình làm vũ khí, ngược lại còn muốn che giấu đi... Triệu Dư Chân có được trí nhớ của nguyên chủ, tự nhiên biết rõ ràng nguyên nhân hình thành nên tính cách này của cô ấy. Mẹ nguyên chủ nhu nhược, ở một mức độ nhất định đã gây ảnh hưởng đến cô ấy, từ nhỏ chịu hết bắt nạt, vốn là sống cho qua ngày mà những lời cha dượng thường nói càng làm cho cô ấy cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp này của mình là tai họa.
Ngay cả người bạn tốt Mạnh Tinh Hàm không có chuyện gì giấu nhau cũng thường làm ra dáng vẻ đau lòng cho cô: "Trời ạ, cha dượng của cậu thật sự là một tên khốn kiếp, ông ta lại có thể đưa cậu cho người khác! Nếu như cậu không xinh đẹp như vậy thì tốt rồi, nếu như ngoại hình cậu bình thường một chút, nếu như cậu..."
Tư tưởng được truyền bá thấm nhuần này chính là thủ phạm gây ra cái chết của nguyên chủ.
Đi vào trung tâm mua sắm, Triệu Dư Chân định mua chút quần áo và nhu yếu phẩm, cô bỏ nhà đi không thiếu gì, nhưng thiếu nhất chính là đồ dùng sinh hoạt.
Dọc theo đường đi, mỗi người nhìn thấy cô đều nhịn không được quay đầu lại nhìn lần thứ hai. Kiếp trước Triệu Dư Chân đã sớm quen, chỉ là khuôn mặt giống mối tình đầu này của nguyên chủ càng đẹp hơn cô ban đầu, hoàn toàn là đả kích trí mạng, ngay cả cô thân là con gái khi nhìn thấy gương mặt này cũng cảm thấy động lòng.
Từ trước đến nay Triệu Dư Chân tiêu rất nhiều tiền, mua đồ không bao giờ nhìn đến giá cả. Hiện tại biết mình tiền không có nhiều tiền lắm, phải tiết kiệm còn chi tiêu, cho nên cũng không đi lên tầng thượng lưu, ngược lại vào đại sảnh lầu một của trung tâm thương mại tìm quầy hàng giảm giá đặc biệt. Kiểu bán hàng này thậm chí không cần cửa hàng, quần áo được treo trên móc dài quây thành một hình vuông.
Cô đang chuyên tâm lựa chọn quần áo thích hợp cho mùa thu, lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có người huýt sáo.
Triệu Dư Chân không để ý, cầm theo một chiếc áo len mỏng soi gương thử màu sắc, giọng nói của mấy nam sinh truyền vào tai cô.
Đó là Tân Tiểu Chân sao?
"Mấy ngày không gặp, sao tôi lại có cảm giác cô ấy lại xinh đẹp hơn nhỉ?"
"Mẹ nó, ngực trông cũng lớn hơn."
Không đúng, đó sao là Tân Tiểu Chân được?"
"Đúng là con bé đó mà! Cậu nhìn vào cặp của nó đi, đó không phải là cặp sách của nó sao?”
Những lời này Triệu Dư Chân đều nghe thấy, nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng gì, trong trí nhớ của nguyên chủ, mấy nam sinh này là học sinh trường trung học bên cạnh, thường xuyên cười đùa sau lưng cô, nói về ngực, dáng người, khuôn mặt của cô. Triệu Dư Chân thờ ơ chọn một chiếc áo sơ mi bông thuần khiết, còn mua một cái quần jean, còn chưa tính tiền đã thấy mấy thiếu niên chen chúc trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu, cầm đầu là một thiếu niên nhuộm tóc bạc, đeo bông tai, rất cao. Thiếu niên đang đứng cách cô một cái móc treo quần áo, miệng đang ăn kem ngọt McDonald's, thấy Triệu Dư Chân nhìn mình thì để lộ ra một nụ cười, đưa tay lấy một que kem khác đưa đến trước mặt cô: "Em gái Tiểu Chân hôm nay đi mua quần áo hả? Ăn kem không, cái thứ hai được giảm một nửa nên anh mua cho em.”
Triệu Dư Chân cũng cười: "Cảm ơn, không cần. Ngoài ra, đừng gọi tôi là em gái, tôi lớn tuổi hơn anh.”
Thiếu niên không nghĩ rằng cô sẽ để ý tới mình còn cười với mình, cô cười lên nhìn đẹp như vậy! Anh ta mở to hai mắt, khóe miệng dính một vết kem trắng sữa tương phản trên khuôn mặt đỏ bừng.
Triệu Dư Chân tính tiền rồi rời đi, sau lưng vang lên một chuỗi tiếng ồn ào.
Cô không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng đến quầy bên cạnh mua sữa rửa mặt và sữa tắm, trong lòng nhịn không được thở dài, nguyên chủ ngốc thật, những đứa nhỏ này đều là hổ giấy, căn bản không đáng sợ, lại có thể sợ người khác nhìn mà tự ti đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.