Cả đêm Vương Tịnh Hiền không ngủ được, cô cứ nằm trằn trọc trong phòng, dù đã khóa cửa kỹ càng và chèn thêm một chiếc ghế ở ngay trước cửa, nhưng đôi mắt cô suốt đêm chỉ chăm chăm vào cánh cửa, tận đến khi trời sáng, cô nhanh chóng mặc quần áo vào rồi chạy đến cửa phòng nhanh hết sức có thể.
Cô dẹp chiếc ghế ra, ghì tay vào tay nắm cửa, một luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt cô, chói đến mức cô rơi nước mắt.
Vừa quay đầu lại, cô đụng mắt trúng sợi dây chuyền lấp lánh như có đèn rọi vào trên bàn, phát sáng tỏa đến cả người cô.
Cô nuốt nước bọt, sự đau nhói trên mông nhắc nhở cô nhớ về chuyện tối qua.
Một trận chiến vô hình bắt đầu.
Sợi dây chuyền bay vút lên không trung, như một mũi tên nhọn bay ‘vèo’ về phía cô.
Vương Tịnh Hiền di chuyển nhanh hơn, cửa vừa được mở ra đã xoay người đi thẳng ra ngoài, dùng chân đá cánh cửa để nó đóng lại.
Toàn bộ quá trình không kéo dài quá hai giây.
Chuyện tiếp theo xảy ra.
“Bang” một tiếng.
Cánh cửa bị đâm mạnh, bức tường cũng bị liên lụy, có không ít mảnh vụn rơi xuống.
Vương Tịnh Hiền lui về sau một bước.
Đương nhiên cô lúc này không thể ngây ngốc mà đứng mãi trước cửa được, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
“Bang, bang, bang” ba tiếng liền, kế đó là “cành cạch” một tiếng, không cần nghĩ cũng biết, cửa chắc chắn đã bị phá.
Vương Tịnh Hiền không dám ngoái đầu lại, chạy thẳng xuống lầu.
Tự nhiên cô cảm thấy bản thân thật may mắn vì không mua căn hộ ở tầng cao, nếu đổi lên căn phòng cách mặt đất mười mấy tầng, phải đi thang máy, có khi thang máy sẽ đột nhiên hỏng mất.
Cô chạy liên tục không ngừng, đi cầu thang bộ xuống dưới tầng, ánh sáng từ ban công chiếu vào, vòng cổ trên bàn như biến thành con chim nhỏ, rõ ràng nó bay còn nhanh hơn cô chạy, “rẹt” một tiếng bay tới vách tường rồi chuyển hướng đến đối diện đánh úp cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tha cho tôi đi!
Vương Tịnh Hiền vừa lăn vừa bò ra khỏi cầu thang, định đem cửa hành lang đóng lại, thì dây chuyền đã bay nhanh ra ngoài nên rơi xuống lăn trên mặt đất.
Những tia nắng đầu tiên trong ngày bắt đầu chiếu rọi, rải lên người Vương Tịnh Hiền, cô tức khắc rơi nước mắt.
… Chít
Giống như tiếng kêu của động vật nhỏ, Vương Tịnh Hiền quay đầu lại.
Vòng cổ đã bị chặn lại ở cửa lớn, một luồng ánh sáng dài ngăn không cho nó tiến lên phía trước.
Nó sợ ánh sáng!
Vương Tịnh Hiền mừng thầm trong lòng, run rẩy bò dậy từ mặt đất, do lăn từ cầu thang xuống nên đầu gối đã bị ma sát dẫn đến trầy xước, vô cùng đau đớn khó chịu.
Cái vòng cổ kia thấy cô muốn rời đi, càng nôn nóng, áp sát vào luồng ánh sáng kêu to “chít chít chít”.
Vương Tịnh Hiền đương nhiên sẽ không ngốc mà dừng lại, chính cô cũng không đoán được giây tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.
Đầu gối của cô vẫn đau nhói nên không di chuyển được nhanh, nghe chiếc vòng cổ kia hét lên “chít” một tiếng.
Vòng cổ kia từ chỗ bóng rậm thoát ra.
“Xèo” một tiếng, giống như âm thanh của miếng thịt tươi bị ném lên chảo dầu đang sôi.
Vòng cổ bay tới mặt đất ngay chỗ ánh sáng mặt trời chiếu vào, xung quanh tỏa ra không ít khói trắng, giống như băng đang tan chảy.
Chỉ đen thoát ra từ làn khói trắng kia duỗi dài ra, phi thẳng đến hướng cô đang đứng.
“Con mẹ nó!”
Vương Tịnh Hiền cả kinh, dùng tay trực tiếp tát nó bay ra ngoài.
Sau đó.
Vòng cổ hét thảm một tiếng “chít”, quay cuồng lăn đến chỗ góc tường tăm tối.
Thân thể của nó tan biến không ít, bộ dạng đáng thương co lại một góc, “chít chít chít” nức nở hướng về phía cô, khắp thân đều run lên.
Cho dù người nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nó là Vương Tịnh Hiền, cũng không khỏi mềm lòng.
Nhưng mềm lòng là một chuyện, cô vẫn chạy trối chết ra ngoài.
Cô nhớ rõ, khi ra khỏi cửa chỉ cần đi qua đoạn đường cái sẽ thấy ngọn núi nhỏ, trên sườn núi có tòa đạo quán, gọi là Trường Xuân Quan.
Mỗi ngày đều có hương khói tỏa ra, Vương Tịnh Hiền chạy thẳng đến đạo quán.
Vừa định vào cửa, đã bị một vị đạo sĩ trẻ cản lại.
Đạo sĩ trẻ mở đôi mắt to tròn, cười cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
“Thí chủ, người có phải muốn trừ quỷ hay không?”
Ngành nghề đuổi quỷ bây giờ hình như được trẻ hóa rồi.
Thần côn lần trước cô gặp cùng với vị này đều quá trẻ tuổi.
Đạo sĩ này có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, trên đầu búi tóc, tay áo vung ra sau lấy ra một cái bọc nhỏ.
“Thí chủ yên tâm, tuổi ta tuy nhỏ, nhưng năng lực đuổi quỷ không yếu, liếc thấy có vẻ trên người thí chủ bị khí đen bao phủ, gần như là sát khí, không mang theo huyết chi khí, chắc vừa mới hóa quỷ không lâu.”
Anh ta giơ năm ngón tay ra hiệu, đôi mắt cười cong tít. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Thu phí theo giờ, một giờ năm mươi.”
Vương Tịnh Hiền chưa kịp bước vào đạo quán, đã bị đạo sĩ trẻ này lôi kéo rời khỏi đạo quán, lập tức hướng nhà cô đi, vừa kéo cô vừa nói.
“Vì một con quỷ nhỏ hình thành chưa lâu, ngay cả ý thức cũng không có, lại đi mời sư thúc tổ của tôi thực sự không nên đâu, bọn họ mỗi giờ sẽ lấy hơn một ngàn, nếu quỷ mạnh hơn, sẽ nhiều tiền hơn.”
Vương Tịnh Hiền nghe đến đây, cũng cảm thấy lời anh ta nói rất hợp lý, không vùng vẫy nữa.
Nhưng vẫn cảm thấy động tác của đạo sĩ trẻ hình như hơi vội vàng, chưa kịp vào cửa đã bị kéo đi.
“Cô không biết đâu.” Đạo sĩ trẻ hình như nghe được câu hỏi của cô, mặt nhăn lại: “Bây giờ tình hình kinh tế sa sút, cô hiểu được những nhân tố hình thành quỷ sao?”
Vương Tịnh Hiền lắc đầu.
Đạo sĩ trẻ giơ hai ngón tay lên.
“Có hai yếu tố lớn, một cái cũng không thể thiếu.”
“Thứ nhất là chấp niệm đủ sâu, nói thẳng ra là chết không nhắm mắt, còn có một phần nữa, thi thể nguyên vẹn, bây giờ toàn hỏa táng, chỉ để lại tro cốt trong bình.” Nói đến đây, đạo sĩ trẻ hơi lắc đầu.
“Tuy rằng yếu tố thứ hai không hoàn toàn đúng, nhưng là do chết thảm, chết oan sau đó hóa thành lệ quỷ, hung ác!”
Nói qua nói lại, hàn huyên lúc lâu, khi Vương Tịnh Hiền ngẩng đầu lên, đã đến cửa nhà mình.
Đạo sĩ trẻ cúi đầu giơ tay ra nhìn đồng hồ.
“Ồ, vừa đúng lúc.”
Nói xong anh ta quay người lại, lấy ra cái bọc nhỏ đặt trên mặt đất, từ trong đó lấy ra một cái áo dài màu vàng mặc lên người, lại lấy ra một thanh kiếm màu đỏ, múa vài đường kiếm xinh đẹp.
“Tôi hỏi cô, cô đến kỳ kinh nguyệt sao?”
Vương Tịnh Hiền sửng sốt khi bị hỏi.
“Mới vừa qua…”
Đạo sĩ trẻ gật đầu, nhíu mày thật chặt.
“Vậy là tốt rồi, huyết tinh sẽ phá tan khí thế của tôi.”
Vương Tịnh Hiền nghĩ ngợi, “khí thế” chắc chắn rất quan trọng, để ngăn ngừa có vấn đề sai lệch gì đó xảy ra, nói một câu.
“Vậy tôi không lên.”
“Làm sao có thể được?” Đạo sĩ trẻ trừng mắt: “Còn muốn dựa vào cô dụ nó ra đấy, nếu không thì làm sao tôi tìm thấy nó được?”
Thế là, Vương Tịnh Hiền đi theo sau đạo sĩ trẻ, tiến vào nhà.
Giống y hệt tối hôm qua, ngôi nhà im ắng không một tiếng động.
Đạo sĩ bấm bấm ngón tay, sắc mặt nghiêm trọng hơn.
“Con quỷ kia biết cảnh giác.”
Sau đó lại nói thêm một câu.
“Con quỷ này khi ở gần cảm nhận, thì rõ ràng nó đã tới giai đoạn sau là hình thành, có chút ý thức rồi, tôi muốn thêm tiền, khoảng hơn hai trăm, cô nghĩ xem thế nào?”
“Được được được, anh muốn thêm nhiều hay ít cũng được.”
Ban ngày ban mặt, nhưng ngôi nhà lại âm u giống như bị bao phủ bởi một tầng sương đen, Vương Tịnh Hiền không thèm mặc cả với anh ta, chỉ muốn nhanh chóng trừ được quỷ.
“Được rồi, cứ giao cho tôi!”
Đạo sĩ trẻ gật đầu, đi nhanh hơn, hai chân di chuyển vài bước từ cầu thang nhảy vọt đến trước cửa phòng cô.
Không biết anh ta vẽ lên không trung cái gì, chỉ thấy có tia sáng lóe lên, “bang” một tiếng, cánh cửa vốn bị phá nát bỗng nhiên các mảnh vỡ dựng lên, bay thẳng vào trong.
Vương Tịnh Hiền không ngừng bước, theo sát phía sau tiểu đạo sĩ mà đi lên.
Chỉ thấy cơ thể đạo sĩ trẻ đột nhiên run lên.
Cô nhìn chăm chăm vào bên trong hướng cánh cửa vừa đi.
Khí đen tràn ngập trong không gian.
Trời còn chưa tối, nhưng họ phát hiện ra thân thể phụ nữ nằm ngửa trên sô pha giữa phòng khách.
Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ phủ một tấm lụa trắng mỏng.
Vương Tịnh Hiền cứ thế trơ mắt nhìn đạo sĩ ra chảy hai dòng máu mũi.