Lúc này Vương Tịnh Hiền mới hiểu rõ được hai từ “khí thế” trong miệng đạo sĩ.
Khí đen nồng đậm bốn phía, người bọn họ như vật thể lấp lánh được bao bọc trong quả cầu, nhưng từ sau khi đạo sĩ trẻ chảy máu mũi, quả cầu đã phá vỡ.
Khí đen lại càng bao phủ rộng hơn, nó bay đến trước mũi cô rồi khó khăn dừng lại.
“Anh hành nghề tệ quá!” Vương Tịnh Hiền vội vàng lui về phía sau, trốn sau lưng đạo sĩ trẻ.
“Không đúng!” Vẻ mặt đạo sĩ trẻ hậm hực vì chịu đả kích, bấm bấm ngón tay tính toán: “Rõ ràng tôi xem ra là một nam quỷ, tại sao bây giờ lại biến thành nữ quỷ rồi?”
Vương Tịnh Hiền ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt diễm lệ của “nữ quỷ” phía trên sô pha.
Càng nhìn càng cảm thấy quen quen, đôi mắt này, cái mũi, cái tóc này… Càng nhìn càng giống tấm lịch có hình ảnh phụ nữ khỏa thân trên tường nhà cô.
“Sao cô lại có thể để lịch có hình khỏa thân trong nhà vậy!”
Mặt đạo sĩ trẻ đen lại, trên mũi chảy hai hàng máu, hốc mắt đỏ hoe, so với nữ quỷ trên sô pha thì anh ta càng giống quỷ hơn, một lệ quỷ chết không nhắm mắt.
“Nghệ thuật, đó là nghệ thuật anh có hiểu không? Anh còn là một đạo sĩ nữa, đã tiếp xúc với oan quỷ không ít lần, tại sao bây giờ chạm mặt với nữ quỷ lại chảy máu mũi?”
Mặt đạo sĩ trẻ đỏ bừng, đảo mắt trốn tránh.
“Tôi… Tôi mới học không lâu, ra thực hành bắt quỷ đều là nam…”
Hóa ra vẫn còn đang thực tập.
“Rõ ràng tôi đã tính kỹ rồi, con quỷ này là nam.”
Đạo sĩ trẻ trợn mắt, giọng nói đầy vẻ ủy khuất.
“Nhưng… Nhưng tại sao lại không giống như thường tình chứ!”
Lúc bọn họ nói chuyện, ánh sáng ngày càng yếu dần, thu hẹp phạm vi hơn, nháy mắt chỉ còn chút ánh sáng vương lại trên cơ thể họ.
“Bây giờ phải làm gì đây?”
Vương Tịnh Hiền tức giận.
“Còn có thể làm được gì nữa!” Đạo sĩ trẻ giơ kiếm gỗ trong tay lên, tiến về phía trước: “Căng da đầu lên thôi!”
Thân thể nhỏ bé kiên định che chở trước mặt cô, rõ ràng chỉ cao hơn Vương Tịnh Hiền một cái đầu, nhưng bây giờ trong mắt cô lại thấy nam nhân này vô cùng khí phách.
“Được rồi, sau khi thu phục được tôi sẽ cho anh thêm hai trăm!”
Sau khi đạo sĩ trẻ nghe thấy mấy lời này, như được tiếp thêm năng lượng, tràn đầy sức lực, giơ kiếm lên đối diện với nữ quỷ trên sô pha cách vài mét, lập tức có ánh sáng phát ra, vây quanh người đạo sĩ trẻ như một tầng hỏa khí oai phong.
Anh ta quay đầu, con ngươi màu nâu bị ánh sáng nhuộm đẫm như phát quang, cả người phát ra chính khí giống như thần tiên hạ phàm.
“Tôi đi đây.”
Vương Tịnh Hiền gật đầu, chỉ thấy con ngươi anh ta lại lóe sáng.
“Đừng quên, hai trăm đó!”
Vương Tịnh Hiền sửng sốt, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
“Cạch” một tiếng, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, ánh vàng loé lên.
Đạo sĩ trẻ phóng thẳng đến chỗ nữ quỷ trên sô pha, thanh kiếm trong tay vừa nhấc, ánh vàng lấp lánh phát ra lập tức áp chế khí đen xung quanh.
“Nữ quỷ” nheo mắt, nhăn mày, tựa như cảm nhận được nguy hiểm.
“Cô ta” giơ tay lên, hắc khí tụ lại thành một quả cầu.
“Yêu quái, tiếp chiêu đi!”
Đạo sĩ trẻ la lên, tay cầm kiếm gỗ chém tới, xung quanh thân kiếm phủ một tầng ánh sáng, kéo dài hình thành một đạo kiếm khí vô hình.
“Cô ta” cũng động thủ, cánh tay giơ lên, từng quả cầu khí đen ngòm được ném ra.
Màu đen và màu vàng chói giao nhau, xảy ra phản ứng dữ dội, tạo ra ánh sáng khiến người ngoài chói mắt.
Vương Tịnh Hiền bị ánh sáng làm cho chói lóa, nheo mắt lại, tầm nhìn mơ hồ không rõ.
Cô chỉ thấy thấp thoáng một thân ảnh đen bị thổi bay ra ngoài.
Trong lòng cô vui vẻ, nhìn theo hướng thân ảnh kia cố mở to mắt ra.
Nhưng… là đạo sĩ trẻ bị văng ra ngoài.
Trong nháy mắt, Vương Tịnh Hiền cảm nhận được làn gió hiu quạnh thổi khắp tâm trí, không có cách nào để hình dung.
“Xin lỗi cô nhiều…”
Đạo sĩ trẻ nằm trên mặt đất, khẽ giãy giụa, lại bị khí đen bao vây khắp toàn thân.
Vương Tịnh Hiền ngẩn ngơ, ngây ngốc quay đầu lại.
Lập tức thấy nữ quỷ kia duỗi thẳng tay, chậm rãi di chuyển nhẹ ngón tay, khí đen cũng theo đó sờ từ cằm lên đến gương mặt cô.
“Nữ quỷ” nhìn cô mỉm cười, dùng cái lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm môi.
Vương Tịnh Hiền đơ như tượng.
“Anh có thể!!! Anh có thể!!!”
Cô xoay người nhào đến trên người đạo sĩ trẻ, túm chặt cổ áo anh.
“Không có điều gì là kiếp người không qua được cả, tin tưởng chính mình, anh nhất định sẽ làm được!!!”
“Tôi trả thêm tiền, thêm nhiều hơn nữa!!!”
“Rất xin lỗi, tôi không làm được…”
Đạo sĩ trẻ nghiêng đầu, Vương Tịnh Hiền nhìn cảnh tượng phản chiếu qua con ngươi anh ta, màu đen của hắc khí càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần.
“Bảo trọng!”
Anh ta nhắm mắt.
Khí đen trên người anh ta đột nhiên siết chặt, nó ngưng tụ thành thực thể phân làm hai nhánh, một nhánh nâng anh ta lên, nhánh khác thì mở cửa, rồi ném thẳng anh ta ra ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau đó là một tiếng đóng cửa “phanh”.
Vương Tịnh Hiền run rẩy, chậm rãi quay đầu lại.
Trung tâm của khí đen, “nữ quỷ” tóc đen diễm lệ đứng lên, trên người chỉ có tấm vải mỏng, cơ thể đẫy đà theo điệu uốn éo của “cô ta” như thoắt ẩn thoắt hiện sau tấm vải.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Cô ta” tiến lại gần, dừng lại trước mặt Vương Tịnh Hiền.
Khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười, đôi môi đỏ tươi như máu, hai con mắt sáng rực.
“Cô ta” đứng thẳng người, đầu hơi cúi xuống.
Tiếp theo, túm lấy tấm vải lụa mỏng che hạ thân.
“Mẹ ơi, cứu mạng!”