Ánh sáng trước mắt dần biến mất, Vương Tịnh Hiền rơi vào bóng tối lập tức mất đi thị giác.

Không phải bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, nhưng cô lại không hề nhìn thấy gì cả, võng mạc giống như bị một tầng sương mù bịt kín, cô ở giữa làn sương mù hoảng sợ la hét, xoay người chạy đến cánh cửa.

Cổ họng cô vừa thốt ra tiếng cầu cứu, vừa cố xoay chuyển khóa cửa, cuối cùng Vương Tịnh Hiền tuyệt vọng phát hiện ra cửa đã bị khóa trái.

Cô không dám quay đầu lại.

Mới bắt đầu từ lúc ban nãy, sau lưng giống như có một cái miệng lớn vô hình, cắn nuốt hết thảy âm thanh, cô áp sát người vào cánh cửa, định dùng cách này để làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Một luồng gió lạnh thổi qua gáy cô, làm cho da gà cũng nổi hết cả lên.

Phải biết rằng, cô luôn đóng chặt cửa ra vào, nhất là cửa sổ mỗi khi ra ngoài, huống chi bây giờ còn là mùa hè, gió thổi vào phòng đều là gió nóng.

Cô không dám nghĩ nhiều, trái tim không khống chế được mà đập loạn xạ.

Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.

Không có gì sau lưng cả, hoàn toàn không có gì hết…

Cơ thể áp sát vào cánh cửa vẫn không ngừng run rẩy, gương mặt thấm mồ hôi, mồ hôi chảy vào trong từ khe hở của cổ áo, mỗi nơi giọt mồ hôi chảy qua đều lưu lại vệt nước mang lại sự mát lạnh.

Không… Không phải mát lạnh…

Nó, vào được bên trong.

Đây không phải bàn tay của con người, mềm mại mảnh dài như một sợi chỉ, lần mò từ cổ áo đang hở tìm kiếm vào sâu bên trong.

Nhiệt độ mát lạnh ướt át, làm cô nhớ tới xúc cảm lần trước, khi còn đeo chiếc vòng cổ ấy.

Vòng cổ ấy như biết mọc tay, vuốt ve quanh cổ cô.

Suy nghĩ này ít nhiều khiến cô cảm thấy buồn cười, nhưng cảm giác sởn tóc gáy lại nhiều hơn.

Không có gì đáng sợ hơn những điều mình chẳng thể biết được.

Hơn nữa, cô còn không biết đối phương định làm gì mình.

“Vương…”

Sâu thẳm, giọng nói giống như bị gió thổi tan, hòa vào trong không khí, hóa thành con rắn nhỏ uốn éo chui vào trong tai cô, làm cả người cô lạnh run lên.

“Vương… Vương…”

Tiếng kêu phát ra đứt quãng, như một người sắp chết, rất có thể ở giây tiếp theo sẽ tắt thở, nhưng anh lại không ngừng lặp lại cái âm tiết này.

“Vương…… Vương…… Vương……”

Anh rốt cuộc muốn nói gì.

Vương Tịnh Hiên bị hành động dở dang nửa vời này đùa cợt cho nổi điên.

“Vương… Tịnh… Hiền…”

Đó là tên của cô.

Cổ họng cô gào thét âm thanh chói tai, nhưng âm thanh chưa kịp phát ra ngoài thì đã bị đè ở trên cánh cửa.

Giống như bị người khác ném vào tủ lạnh, một tầng băng mỏng bao phủ lên da cô, sau khi phủ lên da, thì xâm nhập khí lạnh vào cơ thể.

Vô cùng lạnh, rất lạnh.

Chất lỏng tràn đầy bao phủ nhãn cầu đọng lại nơi mí mắt, cô hé miệng, muốn hít sâu một hơi.

Tiếng “khanh khách” lại phát ra một lần nữa.

Nó cười khiến cô không khống chế được toàn thân mà run lên phát ra âm thanh “khanh khách” đáp lại.

Vương Tịnh Hiền nghe được trong tiếng cười có ý thỏa mãn.

Đúng vậy, nó thỏa mãn.

“Sợi chỉ” lạnh băng lại quá trớn thêm một bước, giống như mạng nhện phân nhánh, quay qua quay lại đã phủ đầy nửa thân trước của cô.

“Mày… Mày… Muốn làm gì?”

Khớp hàm cô run lên, đập vào nhau, đầu lưỡi tê dại mất cảm giác, đọc không rõ từng chữ.

“Sợi chỉ” đang phân bố đan xen trên cơ thể cô cũng run lên, giống như là tự hỏi hành động của mình. - Editor: Quả Chanh Màu Xanh TY T

“Sợi chỉ” trên người Vương Tịnh Hiền dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nó lại di chuyển.

Sợi chỉ trên người cô kết lại, tạo thành một vật dài thô to, trượt thẳng xuống dưới.

Vương Tịnh Hiền rên lên một tiếng, kẹp chặt hai chân.

Vật thô to dừng lại ở trên đùi cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vì bị chạm vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, cô kịch liệt giãy giụa, lấy hết sức bình sinh hét to.

“Mày làm gì?”

Sức lực giãy giụa của Vương Tịnh Hiền rất yếu ớt, không đáng kể, giống như rơi vào đám côn trùng lúc nhúc, bị bao phủ xung quanh, càng cố thoát khỏi, lại càng chìm sâu hơn.

Nó không dừng lại ở đó.

Bắt đầu phân ra nhiều sợi nhỏ, bắt đầu trườn vào bên trong, bao phủ da thịt cô.

“Dừng lại, dừng lại!”

Vương Tịnh Hiền sợ hãi thét chói tai, nhưng vẫn không thể ngăn cản động tác tiếp theo của nó.

Cô chỉ cảm nhận cơ thể mình nhẹ đi, cả người lơ lửng trong không trung, đảo lộn thành một vòng tròn, phần mông bị nâng lên, nâng cách xa mặt đất nhất có thể.

“Dừng lại, dừng lại!”

Cô hoảng sợ vung chân đá loạn xạ, cố gắng dùng hết sức mình để thoát khỏi trói buộc.

Nhưng giây tiếp theo vẫn bị ấn lại xuống mặt đất.

Đối phương trực tiếp xé rách quần cô.

Sau đó.

Tát vào mông cô một cái “bốp”.

……..

Bóng tối như thủy triều rút đi, có vật thể mềm mại lạnh buốt quây quanh cơ thể Vương Tịnh Hiền nâng người cô đặt trên mặt đất.

Lúc rời đi còn thân thiện mở đèn lên giúp cô.

Vương Tịnh Hiền ngây ngốc ngồi dưới đất, nội tâm gần như trống rỗng, đờ người ngồi dưới đất một lúc, cô mới chống tay vào vách tường đằng sau để đứng lên, đi đến phòng ngủ.

Mông vẫn còn hơi đau nhói, bị tét vào mông thế này khiến cô cảm giác bản thân giống như bị trừng phạt.

Cái gương ở giữa phòng ngủ lập tức phản chiếu tình trạng thảm hại của cô lúc này.

Áo bị lôi kéo nhăn nheo, cổ áo bị xé toạc ra, quần thì rách tươm hết, chỉ còn mỗi quần lót lành lặn, mông còn nóng rát đau đớn.

Cô nghĩ ngợi, xoay người lại, đối diện với gương.

Một dấu tay màu đen lưu lại trên mông cô.

Đột nhiên Vương Tịnh Hiền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đến vòng cổ đặt ở trên mặt bàn phòng khách được đặt thành vòng tròn, kết lại thành một hình trái tim, phát sáng lấp lánh.

Giống như chó mèo đi lạc tự trở về nhà.

Vương Tịnh Hiền ôm mông cố lết đến đó, thấp giọng chửi một câu.

“Thật xui xẻo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play