Vào ngày sinh nhật lần thứ 27 của Vương Tịnh Hiền, cô nhận được một bưu kiện. 

Nói ra thì hôm đó có hơi kỳ lạ, ở vị trí vùng núi hẻo lánh mà cô đang sống, dịch vụ chuyển phát nhanh ở đây rất tùy hứng, thời gian giao hàng cũng ngẫu nhiên, bình thường thời gian chuyển phát cũng phải mất tầm 3 ngày mới có thể nhận được.

Nhưng gói hàng đó vừa vặn lại đến đúng ngày sinh nhật của cô, lúc nhận điện thoại, cô còn liếc nhìn đồng hồ trên tường.

12:12

Tại sao cô lại nhạy cảm với thời gian này đến vậy, bởi vì đó chính là thời gian cô chào đời.

“Giờ sinh của con tốt thật đấy, 12 giờ 12 phút, con số này đọc lên giống như Nhị Nhị vậy*.”

*就像是你二你二 - Giống như Nhị Nhị vậy (Ý so sánh khi đọc từng chữ số 1-2, 1-2 thì giống như nhị nhị.)

Lúc nói câu đó, mẹ cô cười toe toét, chỉ vào trán cô nói. 

“Nhìn con kìa, bây giờ có phải rất nhị* không?”

*Nhị ở đây còn có nghĩa là ngốc nghếch.

Thật sự rất nhị*, Vương Tịnh Hiền mím môi. 

Nếu không phải rất ngốc (nhị), sao cô có thể bỏ lỡ anh?

Gói hàng này đến đúng vào ngày sinh nhật và giờ sinh của cô. 

Đây mới là điểm kỳ lạ thứ nhất.

Thứ hai, chỗ ghi tên người gửi trên gói hàng, mục đó bị bỏ trống, thậm chí cả thông tin liên lạc cũng không có.

Cô nghĩ, có thể do đối phương tương đối bận rộn, nên không có thời gian điền những phần đó.

Tiếp đến, cô lắc nhẹ hộp đựng trong tay. 

Một hộp không lớn, bên trong hẳn là không chứa thứ gì quá đắt tiền.

Vương Tịnh Hiền nghĩ vậy, nhanh chóng mở hộp quà.

Một sợi dây chuyền màu trắng ngà được đặt giữa hộp nhỏ.

Cái này là gì vậy?

Cô cầm dây chuyền lên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ cảm nhận để phân biệt chất liệu.

Bề mặt trơn láng như được đúc thành một khối, không có bất kỳ chỗ nào bị cắt rời, có lẽ đã được mài giũa qua. 

Cầm trên tay khá nhẹ, kiểu dáng là 3 hạt tròn xếp liền nhau ở giữa, được cách quãng bởi 2 viên bi nhỏ xuyên qua sợi dây bạc. 

Vương Tịnh Hiền xoay người, đem dây chuyền đặt dưới ánh nắng mặt trời để quan sát kỹ.

Khi ánh nắng vừa chiếu vào, dây chuyền màu trắng ngà tựa như được phủ một lớp sáp, trở nên bán trong suốt, giống như màu của ngọc thạch trắng.

Giống như... xương...

Vương Tịnh Hiền lập tức liên tưởng đến sản phẩm ngà voi, sau đó cô lại nhớ đến một người bạn đại học thân thiết đang làm dự án xây dựng ở Châu Phi. 

Tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng bạn cô vẫn nhớ rõ sinh nhật của cô, Vương Tịnh Hiền không khỏi cảm thấy ấm lòng, nhìn sợi dây chuyền cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

Món đồ bằng ngà voi này không hề giống với những món khác mà cô từng thấy, nó hoàn toàn không có chút màu vàng nào, thay vào đó là màu trắng ngà phủ đều khắp lớp vỏ bọc bên ngoài của sợi dây chuyền.

Là một món đồ thủ công tinh xảo đẹp mắt.

Lúc lấy ra dưới ánh mặt trời, dây chuyền dường như lóe lên một tia sáng màu xanh lục. 

Vương Tịnh Hiền dụi mắt, cô giơ cao dây chuyền trước mặt vài lần, nhưng vẫn không thấy ánh sáng màu xanh lục lúc nãy đâu. 

Chắc là ảo giác đi.

Nhưng có một điều chắc chắn không sai, mặt dây chuyền này lạnh như băng, cảm giác lạnh lạnh thật thoải mái. 

Nơi Vương Tình Hiền sống, xung quanh đều là núi, đặc biệt ngọn núi cao nhất đã chặn gió lạnh từ phương Bắc bay tới nên bốn mùa ở đây đều tựa mùa xuân, nói vậy nhưng nhiệt độ lại không quá thấp. 

Dây chuyền mang hơi lạnh nằm trước ngực cô, Vương Tịnh Huyền càng nhìn càng thích, lúc đeo lên cô không muốn gỡ xuống chút nào. 

Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, lúc đeo dây chuyền lên, cô cảm giác cả người nhẹ đi, quầng thâm mắt nhiều năm trên mặt đột nhiên biến mất, cả gương mặt trở nên tràn đầy sức sống. 

Người ta đều nói ngọc dưỡng người, nhưng cô cảm thấy vòng cổ rất đẹp, vừa đeo lên sắc mặt cô liền hồng hào, tinh thần phấn chấn. 

“Đây đúng là thứ tốt……”

Cô duỗi tay sờ dây chuyền trên cổ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên. 

“Lần sau gặp Trương Bội, mình nhất định phải cảm ơn cô ấy mới được.”

Tâm trạng vui vẻ kéo dài tới tối, lúc cô đang ra cửa hàng mua đồ ăn thì lại nhặt được 100 đồng dưới đất. 

Mọi việc đều chuyển biến tốt. 

Trước khi lên giường ngủ, khóe miệng cô cũng nhịn không được mà mỉm cười. 

Nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, đầu óc tỉnh táo lại bị cơn buồn ngủ bao trùm, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ, còn chưa kịp nghĩ gì thì cô đã mất đi ý thức. 

Tối hôm đó, Vương Tịnh Hiền mơ một giấc mơ. 

Một chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu nở nụ cười tỏa sáng xuất hiện trước mặt cô.

Vương Tịnh Hiền hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, liền nhìn thấy sương mù mênh mông bốn phía, chỉ có chỗ của cô và chàng trai này là rõ ràng. 

Hơn nữa khung cảnh này…. Hình như là thư viện ở đại học. 

Ký ức bị bỏ quên trong ngăn kéo lại lần nữa mở ra. 

Người đầu tiên cô nghĩ tới là một vị học trưởng thân thiết lúc cô học đại học, cô nhớ người đó tên Lý Cẩn Chi. 

Lúc đó, anh hình như vẫn còn là trưởng khoa khoa Văn học, nhờ có ngoại hình không tệ, nên từng được bầu làm "vị nam thần đẹp nhất" của khoa.

Về phần vì sao cô lại có ấn tượng với học trưởng Lý Cẩn Chi này như vậy, không phải là do anh lớn lên đẹp trai, mà là do người hay đi bên cạnh anh. 

Vệ Thận.

Người cô yêu thầm, cũng là lý do cô tồn tại cho tới bây giờ. 

Tóc đen, đôi mắt đen láy, cùng sở thích mặc đồ đen. 

Khi đó bạn tốt Vương Tịnh Hiền đã nói, nhìn anh như một người từ bãi tha ma trở về, trông thật âm u. 

Lúc anh ấy nhìn người khác không chớp mắt, gương mặt trắng tới dọa người, còn mặc đồ đen, đôi mắt đen trắng khó nhìn, khí chất âm u, nửa đêm mà ra ngoài không biết sẽ dọa bao nhiêu người. 

Cô cũng là một trong số những người đã từng bị dọa. 

Một ngày nọ, khi về ký túc xá vào buổi tối, vì để kịp giờ, nên cô đi tắt qua khu rừng nhỏ phía sau thư viện. 

Chuyện ma trong trường đại học rất nhiều, huống chi ở khu rừng này lúc trước có một cặp đôi đã chết chung bằng cách nhảy xuống hồ nước nhân tạo trong rừng. 

Lúc đó Vương Tịnh Hiền không hiểu một trường đại học thế này lại xây hồ nước sâu như vậy làm gì, nó sâu tới mức đôi bạn trẻ đã nhảy xuống đó không thể tìm thấy xác. 

Hôm đó mây đen hiếm khi giăng đầy trời, ánh trăng bị mây che lấp, trên đường đi không có chút ánh sáng nào, càng đi vào sâu khu rừng càng âm u.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đi được một nửa Vương Tịnh Hiền đã bắt đầu hối hận. 

Quá yên tĩnh, sao lại không có tiếng con gì kêu hết vậy, ít nhất phải có tiếng chim nhỏ kêu vài lần chứ. 

Nhưng lúc đó chỉ có tiếng động nhỏ do cô lỡ đạp vào thứ gì đó phát ra.

Cô cầm điện thoại, run rẩy ấn nút mở đèn pin. 

Trên đường đi cô vô cùng sợ, lâu lâu cô sẽ hát ngẫu nhiên một bài hát để tự trấn an bản thân mình. 

Lúc đó phổ biến bài hát với những âm điệu cao vút –– Dù chết vẫn yêu. 

Giọng Vương Tịnh Hiền đột nhiên lên cao. 

“Dù chết……” Đầu tiên là nốt cao phía trước, sau đó cô cố ý kéo dài giọng: “Vẫn yêu!!!”

Lúc hét lên cô thấy có gì đó không đúng, không phải đôi tình nhân kia đã chết ở đây sao? Bài hát này không phải rất hợp với hình huống hiện tại ư. 

“Meo!!!”

Tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên. 

Vương Tịnh Hiền quay đầu, chiếu đèn pin về một phía, liền nhìn thấy nước hồ màu xanh lục nổi lên vài chai nước. 

Má ơi, không phải đôi tình nhân kia ở dưới hồ chứ?

Vương Tịnh Hiền bị dọa tới choáng váng.

Sau thời gian bị dọa, cô đã không thể hét thành tiếng được nữa. 

Lúc này Vương Tịnh Hiền trực tiếp quỳ xuống. 

“Tôi sai rồi!”

Bản năng sinh tồn đã làm cô vứt bỏ hết tôn nghiêm, dập đầu xuống đất. 

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi quỳ xuống xin hai người đấy.”

“Cô đạp lên mèo của tôi!”

Giọng nói trầm thấp lạnh như băng, Vương Tịnh Hiền hơi rùng mình, ngơ ngác ngẩng đầu. 

Cô nhìn thấy một chàng trai sắc mặt trắng bệch ôm một con mèo đang nhìn cô. 

Đây là lần đầu Vương Tịnh Hiền gặp Vệ Thận. 

“A!!!”

Lần gặp mặt này cô đã hét hết sức có thể. 

“Đừng hét nữa, tôi là người……”

Có lẽ bị hiểu lầm quá nhiều lần, chàng trai nâng tay lên, có thể thấy mạch máu rõ ràng ở cánh tay anh. 

“Vừa rồi cô đạp lên mèo của tôi.”

Chàng trai lặp lại lần nữa, lúc này Vương Tịnh Hiền mới phản ứng. 

Lúc nãy vì dáng người Vệ Thận âm trầm, Vương Tịnh Hiền lén soi đèn pin vào chân anh, xem có bóng hay không. 

Thẳng cho tới lúc nhìn thấy bóng phản chiếu lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm. 

Sau đó cô thấy anh cẩn thận thả con mèo xuống đất. 

Lúc này Vương Tịnh Hiền mới thấy rõ một con mèo không lông màu đen. 

Hình như vừa rồi cô đạp vào chân trước, nên lúc đi nó hơi thọt chân trước vài lần, nhìn nó đang rất đau khổ. 

Tiếp theo cô nhìn thấy chàng trai mặt âm trầm quỳ xuống đất, dùng tay nắm móng vuốt mà cô vừa đạp phải, đưa tới gần miệng thổi hai cái, giọng điệu không tính là dịu dàng, con mèo đen trong lòng anh không giống mèo, mà giống một mỹ nhân tóc đen nhánh. - Editor: Quả Chanh Màu Xanh T Y T 

“Còn đau không?”

Vương Tịnh Hiền nhìn anh buông tay ra, móng vuốt mèo đen lần nữa đặt xuống đất, đã thay đổi tư thế đi bình thường, nó quay đầu cọ vào tay anh, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi. 

Trong nháy mắt, trái tim cô đập liên hồi. 

So lúc nãy với bây giờ, thì thật có hơi tương phản. 

Sau đó, cô nảy sinh lòng hiếu kỳ với chàng trai âm u này. 

Sau khi hỏi thăm bạn bè, Vương Tịnh Hiền đã biết tên anh, không biết có phải nhân duyên của anh kém hay không mà khi cô muốn xin số anh, vào lớp hỏi bạn bè anh thì không ai có số cả. 

Không chỉ có vậy, anh âm trầm mà còn khép mình, chỉ cần cô tới gần, đôi mắt to tròn đó sẽ nhìn cô chằm chằm, tiếp theo như con mèo hoang bị giật mình, cố gắng bỏ chạy thật nhanh. 

Cô hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận anh. 

Nơi duy nhất có thể tiếp cận cũng chỉ có ở thư viện. 

Vương Tịnh Hiền tức đến dậm chân tại chỗ suốt một tháng, vẫn đứng từ xa nhìn anh, quan sát rất lâu mới biết thời gian chính xác anh thường đi học. 

Chiều thứ sáu, sáng chủ nhật. 

Nhưng chỉ cần có anh, thì Lý Cẩn Chi cũng có ở đó, cho dù cô có tới sớm bao nhiêu, thì Lý Cẩn Chi vẫn tới đúng vị trí đó, Vương Tịnh Hiền không thể không di chuyển tới phía trước, đổi vị trí cùng một dãy ghế với anh. 

Đúng rồi, lần đầu đến gần có dáng vẻ gì nhỉ?

Hình như anh không cẩn thận làm rơi một quyển sách, cô đi ngang nhặt lên cho anh. 

Anh nhìn chằm chằm quyển sách trên tay cô thật lâu, cuối cùng hơi mỉm cười nhìn cô, lúc cười cơ mặt anh hơi run run, như quỷ dữ dưới 18 tầng địa ngục, như muốn nuốt cô vào bụng. 

Vương Tịnh Hiền bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh. 

Sau đó, anh âm trầm gật đầu với cô, cầm quyển sách mà cô đưa qua. 

Lúc đi ngang qua cô, anh đi như bay, trực tiếp thổi bay tóc mái bên tai. 

Vương Tịnh Hiền thấy.

Tai anh đỏ rực.

Mơ đến đoạn này thì xung quanh yên tĩnh bỗng nhiên sống động. 

Vương Tịnh Hiền mở mắt, báo thức ở đầu giường reo inh ỏi. 

Cô xoay người ngồi dậy, dùng tay che kín mặt mình. 

“A…… Sao mình lại mơ thấy những chuyện này chứ……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play