Sợi dây chuyền trong nháy mắt nảy lên, từ trên cổ cô lao ra ngoài.
Lông mày Triệu Bạc nhướn lên, tiện tay giơ lên vỗ một cái, đập cho khối trắng bệch xông tới trước mặt mình rơi xuống.
Vương Tịnh Hiền nhìn sợi dây chuyền lăn trên mặt đất, quay cuồng muốn từ trên mặt đất bay lên.
Ngay cả ánh mắt dư thừa Triệu Bạc cũng không cho nó một cái, trở tay lấy kiếm nhấc vòng cổ lên, đưa tới trước mặt cô.
Vương Tịnh Hiền vươn tay ra.
Mũi kiếm hơi hướng xuống, vòng cổ theo mũi kiếm trượt xuống lòng bàn tay cô, mũi kiếm kia bị trọng lượng của vòng cổ kéo hơi xệ xuống, lúc vòng cổ trượt xuống, cọ qua lòng bàn tay, Vương Tịnh Hiền bị cọ đến sửng sốt.
Sợi dây chuyền cứng đờ, tiếp theo lại muốn xoay người nhào tới.
Sắc mặt của Vương Tịnh Hiền không chút thay đổi đem vòng cổ nắm trong lòng bàn tay, nó kêu "chít chít", một nửa thân thể bị cô nắm ở trong lòng bàn tay, một nửa thân thể nhào tới phía bên kia, làm cho Vương Tịnh Hiền đột nhiên có cảm giác ôm một con chó trong lòng, đầu của con chó kia duỗi thẳng điên cuồng sủa 'gâu gâu'.
"Được rồi, anh đừng đùa giỡn nó."
Triệu Bạc bật cười, vén mái tóc vướng trên trán ra sau, miệng phun ra một ngụm khói, làm nổi bật gương mặt vốn đã yêu diễm quỷ mị của anh.
Dây chuyền trong lòng Vương Tịnh Hiền nhìn thấy cũng không khỏi sửng sốt.
“A—--”
Vòng cổ thét chói tai một tiếng, sau đó run rẩy rụt vào lòng bàn tay cô, giống như đang thấp giọng khóc nức nở, thật đáng thương.
“A A A.....”
“.....”
Khóe miệng của Triệu Bạc cũng bị hành động của bọn họ khiến cho hết nâng rồi lại hạ, ba ngón tay bóp chặt đầu lọc thuốc lá, làm rơi ra một ít tàn thuốc.
Đạo sĩ nhỏ thấy hành động này của anh ấy, hai má tức giận đỏ lên, liền xắn tay áo chạy tới, đưa tay định cướp điếu thuốc trong tay anh.
"Không được vứt tàn thuốc bừa bãi."
Triệu Bạc cười xoay người, né tránh cánh tay đạo sĩ nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn bóp chuôi thuốc bắn ra, nhìn đạo sĩ nhỏ tức giận giậm chân, cười cười.
Nhìn bộ dạng anh ấy cười gân cổ giương lên, khóe mắt nhướng lên, nếu còn có một bộ ngực mềm mại, vậy phỏng chừng ngực cũng run rẩy lên xuống vì cười.
Nhìn thấy Vương Tịnh Hiền mặt sắp đỏ lên, nhưng đạo sĩ nhỏ một chút phản ứng cũng không có, duỗi tay muốn kéo anh ấy đi.
Triệu Bạc cũng không vội, không chút hoang mang né tránh sự ngăn cả của đạo sĩ nhỏ, thỉnh thoảng nhả khói một cái, một đống tro tàn cứ như vậy rơi xuống trên đĩa tròn.
Hốc mắt đạo sĩ nhỏ tức đến đỏ bừng, đi theo phía sau vòng tới vòng lui.
Vương Tịnh Hiền nhìn, bỗng nhiên trước mắt dần dần tối sầm lại, sắc trời này không giống bình thường, giữa trưa sắc trời lại tối giống như đêm khuya, cô ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt trời giống như bị một chiếc đĩa tròn ngăn hết ánh sáng, chỉ lộ ra một số ít tia sáng ít ỏi.
Nhật thực?
"Loại đạo sĩ như cậu, vẫn là quá non."
Tầm mắt di chuyển xuống, cuối tầm mắt chính là một màn sương khói lượn lờ, người đàn ông xinh đẹp gõ điếu thuốc trong tay, sắc mặt lúc sáng lúc tối thêm vào một chút kinh hãi.
Đạo sĩ nhỏ bị dọa đến mức hít một hơi lạnh.
Gió lớn nổi lên, rừng trúc bị thổi vang tiếng "rắc rắc", tàn thuốc bị gõ rơi trên đĩa bay lên trời trong gió lớn, dấy lên một tầng khói mỏng, khuôn mặt của anh ấy như mỹ nhân đang dùng tỳ bà nửa che mặt, ở trong sương khói như ẩn như hiện, phía sau xé ra một vết nứt dài nhỏ, lại kéo ra một ‘cánh cửa’ đen kịt, gió gào thét hướng bên kia chạy tới cực nhanh, giống như là một cái động sâu không thấy đáy, cắn nuốt hết thảy.
"Lại đây!" Triệu Bạc vươn tay ra: "Trở lại nơi cậu vốn nên ở." Trong tay trống rỗng, Vương Tịnh Hiền ngẩn ra, tầm mắt dời về phía trước.
Cánh tay trắng bệch gần như trong suốt vòng quanh cổ cô, cái đầu màu nâu chôn ở một bên bả vai, thân thể hiếm thấy bị kéo ra một chuỗi điểm sáng trong suốt bay về phía 'Hắc Động'.
"Không, tôi sẽ không đi."
Anh cúi đầu nỉ non, giọng nói lại là vô cùng chắc chắn.
"Tôi sẽ không đi."
Điểm sáng bị kéo ra mạnh mẽ dừng lại, kẹt giữa không trung nhào về phía 'Hắc Động', giống như một chiếc thuyền nhỏ đang quay cuồng trước sóng to gió lớn, run rẩy di chuyển về phía sau, muốn trở về chỗ vốn có của nó. ( truyện trên app T Y T )
"Cho dù cậu có ngàn lần không nỡ thì cậu cũng đã chết."
Triệu Bạc nâng điếu thuốc trong tay anh ấy lên, rõ ràng không có ngậm vào miệng, nhưng lại nhanh chóng thiêu đốt phía sau, trong nháy mắt đã đốt đi một phần ba điếu thuốc.
"Đây đã là cơ hội cuối cùng của cậu."
Triệu Bạc giơ tay lên, tàn thuốc trong tay tức khắc phừng phực ánh lửa.
Nếu như nói lực hút vừa rồi chỉ là dòng nước chảy xuôi nhỏ thì hiện tại chính là sóng cuồn cuộn gào thét.
Đứng trước lực hút này toàn thân anh đều bất ổn, phân tán thành những tia sáng mỏng manh, khuôn mặt như ẩn như hiện.
Bộ dáng gian nan chống cự của anh khiến Vương Tịnh Hiền nhìn đến vô cùng đau lòng, không tự chủ được mà khuyên giải.
“Anh còn có cái gì không buông xuống được sao? Người chết như đèn tắt, kiếp sau…”
“Còn không động đậy!”
Triệu Bạc rống to một tiếng, kêu trở lại tầm mắt của cô.
Chỉ thấy điếu thuốc trong tay anh ta đã cháy đến tận cùng.
“Ngẩng đầu.”
Một câu nói này giống như ma chú, cái đầu đang vùi ở cổ cô nâng lên, Triệu Bạc duỗi hai tay ra, hư hóa một vòng trên không trung.
“Nhìn xem đây là cái gì? Thân nhân đã mất của cậu, bọn họ nhìn thấy bây giờ cậu ở lại nhân gian, thậm chí buông bỏ cơ hội cuối cùng, cậu…”
Nửa đoạn sau mãnh liệt bị kẹt lại.
Trong vòng tròn được anh ta vẽ ra, làn khói tràn ngập chung quanh chậm rãi hình thành một khối hình thể, nó không lớn, thậm chí ngay cả bắp chân người cũng không bằng, hình thể kia càng tụ càng ngưng thật, thậm chí còn có bộ lông màu đen sáng bóng, đuôi dài nhỏ... Đó là một con mèo đen.
Nó mở to mắt mèo màu xanh biếc, đầu hơi nghiêng một cái, tựa hồ là không rõ tình huống lúc này.
Tiếp theo nó lắc lắc đầu, nhấc chân, lười biếng duỗi thẳng lưng, hai mắt có chút vô thần quét một vòng.
Đôi mắt mèo vô thần kia sáng ngời, giống như nhìn thấy cá nhỏ yêu quý, ngay cả đuôi cũng hưng phấn đều lắc lư hai cái.
“Meo” một tiếng, nó nhào ra ngoài.
Vương Tịnh Hiền nhìn con mèo đang nhào thẳng tới chỗ mình ngây ngẩn cả người.
Con mèo kia thoạt nhìn có chút quen mắt, mèo kêu gào nhào tới, xuyên qua cổ cô.
Lông xù xì lướt qua, Vương Tịnh Hiền theo bản năng quay đầu lại.
Con mèo đen meo meo kêu to, liếc mắt cọ cọ mặt anh, "ùng ục" hừ hừ.
Cái đuôi lắc lư, lạch cạch quăng ra sau.
Bộ dáng dính dính kia, nói là mèo, chi bằng nói nó giống một chú chó hơn.
Vương Tịnh Hiền mơ hồ nhớ ra, cũng chỉ có một con mèo như vậy.
Vệ Thận miêu tả là chó trong mèo.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lúc đó, con mèo bị anh ấy hình dung như vậy còn có chút khó chịu ngửa đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu ngón tay anh, lưu lại dấu răng nhàn nhạt.
Mà Vương Tịnh Hiền vuốt ve vết cào vừa bị cào, lệ rơi đầy mặt.
Có câu nói thú cưng giống chủ.
Con mèo kia cũng giống như chủ nhân của nó, cô vừa chạm vào liền xù lông, móng vuốt khua loạn, nhưng đổi tới lượt chủ thú cưng, thì chính là cảnh tượng tình chàng ý thiếp ấm áp dính lấy nhau.
Còn đặt một cái tên, Tiểu Manh.
Manh Manh.
Vương Tịnh Hiền quay đầu lại.
Nhìn một hồn người cùng một hồn mèo dán cùng một chỗ cọ tới cọ lui, kêu một tiếng.
"Tiểu Manh."
Nam quỷ kia nghe lời nói run lên, theo bản năng đưa tay đẩy con mèo đen trên vai xuống.
Khối lông màu đen lăn xuống, anh cả kinh, đưa tay đi tiếp, sau khi tiếp được, thân thể liền cứng ngắc.
"Rất thú vị, phải không?"
Giọng nói kia lạnh như băng nói không nên lời, còn mang theo hừ lạnh.
"Vệ Thận."