Nam quỷ kia đã dọn dẹp nhà cô gọn gàng, cởi tạp dề trên người ra, sao đó vươn hai tay đến gần cô.

“Anh muốn làm gì?”

Vương Tịnh Hiền theo bản năng vòng tay ôm lấy ngực, nghiêng người tránh đi động tác của anh.

Anh mặc kệ động tác phản kháng của cô, đi đến gần chỗ cô đứng vài bước rồi dừng lại, dang hai cánh tay ra sau đó nửa ngồi nửa quỳ, khí đen bao quanh cơ thể anh, nhưng đôi mắt vẫn chớp chớp nhìn chằm chằm cô.

“Không được!” Vương Tịnh Hiền không chút do dự cự tuyệt: “Anh không thể đụng vào tôi.” Đôi mắt lấp lánh kia bỗng nhiên tối sầm xuống.

“Nhưng tôi cũng không thể lộ hình dưới ánh sáng mặt trời.”

“Không phải lúc trước anh cũng có thể biến thành chiếc vòng cổ sao?”

Vương Tịnh Hiền phản bác lại.

“Đó là bởi vì có cô, tôi là vòng cổ cô đeo trên người, là đồ vật của cô, mà cô lại là một phần tử dương gian, nên tôi cũng chính là một bộ phận của dương gian.”

Vương Tịnh Hiền nhíu mày, cảm giác lời nói này nghe qua khá kỳ quái.

Anh chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành.

“Tôi sẽ không chạm vào cô.”

Đôi mắt to sáng ngời ngời nháy nháy nhìn cô, rất giống như Tiểu Manh, cô thật sự mềm lòng rồi.

Mà Tiểu Manh, lại chính là chú mèo đen Vệ Thận nuôi.

“Được rồi, nhưng không được đụng vào tôi.”

Anh vừa lòng bật cười sảng khoái, đôi mắt nheo lại, trên mặt viết một tràng rồi một tràng tế văn, con mắt đều tràn ngập ý cười.

Anh vươn tay ra, hai cánh tay song song trước ngực như là cương thi bị yểm bùa duỗi thẳng tay, xuyên qua khoảng cách đến gần cổ cô, gương mặt kia lập tức đè xuống dưới.

“A!”

Vương Tịnh Hiền bị dọa la lên một tiếng.

Khuôn mặt anh dừng trước mặt cô, cười khoái chí khi trò đùa của mình thành công, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước thu.

Cứ như vậy trong chốc lát.

Vương Tịnh Hiền cho rằng anh sẽ hôn xuống.

Nhưng mà, anh chỉ cúi đầu.

Màu nâu của mái tóc bị khí đen bao phủ trở nên sẫm màu, dường như ẩn chứa cảm xúc của anh trong đó.

Sợi tóc “màu đen” rũ xuống, cọ xát vào vành tai cô, giống như gợi tình, rất thân mật.

“Tiểu Hiền.”

Anh thấp giọng gọi tên cô.

Vương Tịnh Hiền bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Vệ Thận lúc đêm khuya, cảm xúc tê dại xúc động đột ngột.

Cô hoảng sợ trừng to mắt, sau khi hoàn hồn lại, trước mắt chẳng thấy bóng ai, trên cổ lại xuất hiện một sợi dây chuyền lạnh lẽo.

Tim cô không kìm chế được đập thình thịch, vô thức ngăn bản thân tìm kiếm điểm giống với Vệ Thận từ trên người anh.

Càng ngày càng giống, càng ngày càng giống…

“Người không khác gì quỷ.”

Phía sau truyền đến giọng nói như sét đánh ngang trời.

Vương Tịnh Hiền ngoái đầu lại nhìn, hốc mắt đỏ bừng.

“Thật sự không thể cứu vãn lại dù chỉ một chút sao?”

Triệu Bạc vén tóc mái lên, để lộ ra đôi mắt chim ưng sắc bén, ẩn sâu trong đó lại là sự lạnh lẽo hơn cả băng.

“Không thể.”

Sau khi bình tĩnh lại cô lập tức tự hỏi bản thân mình, phát hiện chuyện này từ đầu đến đuôi đều rất kỳ quái, trong lòng cô dấy lên nghi ngờ.

Nam quỷ này, thật sự là Lý Cẩn Chi sao?

Nếu đúng, cô sẽ vô tình đè nén cảm xúc rung động của mình lại, đó là đoạn tình cảm không thể suy đoán được.

Nếu không phải, cô sẽ không hối hận tiễn luôn đạo sĩ ra cửa, đuổi người đi.

Sự việc dường như rơi vào ngõ cụt không lối thoát.

Triệu Bạc không để ý đến tâm trạng của cô.

Vẫn bình thản nói tiếp.

“Đợi một lúc nữa chúng ta đi đến chỗ này.”

*

“Đây là chỗ mà anh nói sao?”

Đi theo Triệu Bạc, băng qua một đoạn đường cái, sau đó thấy anh đi vòng quanh một vòng, vẫn ngựa quen đường cũ trèo tường, ngồi trên tường vươn tay về phía cô.

“Trận pháp này cần rất nhiều *thiên tài địa bảo.” Anh nhấc mí mắt, phun ra ba chữ: “Tôi không có tiền. Hôm qua mới bị thu 3000.” 

(mấy nơi có đồ quý hiếm vàng ngọc?)

Vương Tịnh Hiền trừng mắt liếc anh một cái.

Sau đó vẫn vươn tay ra, nắm lấy tay anh.

Nhưng ngay lúc này đột nhiên trước mắt hiện ra mấy tia khí đen.

Vương Tịnh Hiền không thể điều chỉnh bản thân, hoa mắt chóng mặt, ngã xuống khỏi tường.

Triệu Bạc giận tím người, nhìn cô hung hăng hỏi.

“Ai bảo cô khiến nó ra ngoài vậy?”

Nhưng một giây sau dường như ý thức được điều gì đó, anh hạ thấp giọng, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn cô.

“Làm cho nó ngoan ngoãn đi, nếu không bị phát hiện thì rắc rối lắm.”

Vương Tịnh Hiền bị chửi cho sửng sốt, cúi đầu sờ sờ chiếc vòng trên cổ mình.

“Đừng làm gì cả, được không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Chiếc vòng trên cổ run rẩy, cọ cọ vào tay cô, sau đó bất động thin thít.

Triệu Bạc thở dài một hơi, sau đó nhảy từ trên tường xuống.

“Đi với tôi.”

Đối với nơi này hình như Triệu Bạc rất quen thuộc, không hề xem qua biển chỉ dẫn ven đường, rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng cũng đến một rừng trúc nhỏ.

“Là chỗ này.”

Xuyên qua hàng trúc dày đặc hai bên, lộ ra phía sau là cái bàn màu trắng làm bằng đá thạch anh, hoa văn được điêu khắc rất tỉ mỉ phức tạp.

Nói thật, mới nhìn thấy quả thật rất đẹp mắt.

“Đây không phải làm bằng đá.” Giống như đoán được suy nghĩ trong đầu cô, Triệu Bạc cong lưng xuống, chỉ vào cái bàn trước mắt: “Đây là ngọc.” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc.

“Đuổi rất khác với diệt, đuổi là càng đuổi sẽ càng trở nên bị động, mà diệt là tiêu diệt hẳn luôn, mang tính cưỡng chế.” Anh rút ra một điếu thuốc lá, châm thuốc rồi đặt lên miệng hút một hơi.

Đốm lửa cam vàng lóe lóe trên đầu thuốc.

Anh hút một hơi, sau đó phun ra một ngụm khói.

“Nếu lần này không chịu phối hợp, vậy thì chỉ có thể tiêu diệt.”

Đây là lần đầu tiên Vương Tịnh Hiền thấy tên thần côn cà lơ phất phơ này hoàn toàn nghiêm túc.

Sát khí bao quanh bốn phía.

Nhưng luồng không khí này không tiếp tục được bao lâu, đã nghe người bên tai nói.

“Phản đồ như anh còn dám trở về sao!”

Chỉ thấy trước mặt lóe lên sắc vàng, một đạo sĩ trẻ khoác hoàng bào xông ra, chĩa mũi kiếm vào Triệu Bạc.

Đầu tiên anh ta trừng mắt nhìn Triệu Bạc, sau đó đảo qua người bên cạnh, mặt mũi đỏ bừng.

“Nữ… Nữ thí chủ, sao cô tới đây?”

Lần trước nhìn thấy “nữ quỷ” lõa thể cùng ký ức “bắt quỷ” đã hằn sâu trong tâm anh ta, vậy nên vô pháp nhìn thẳng vào vòng cổ của Vương Tịnh Hiền. ( truyện trên app T Y T )

“Mau mau tránh ra đi, người này âm hiểm giảo hoạt, lừa tài lừa… sắc.” Vừa nói đến chữ này, mặt đạo sĩ trẻ lại càng ửng hồng hơn, không dám nhìn thẳng vào vòng cổ của Vương Tịnh Hiền.

“Hả?”

Triệu Bạc cười nhẹ, phun ra một ngụm khói, vừa lúc phun đến trước mũi kiếm của anh ta, đạo sĩ trẻ thay đổi sắc mặt, nhấc kiếm định xông đến.

Sau đó, bị trở tay đoạt kiếm, mất đà ngã xuống đất.

Mặt chạm đất, trúng ngay bãi phân chó.

Theo sau anh ta là một tiếng cười, vừa lật lại thủ đoạn, tay vừa vuốt đến trước mũi kiếm, nở một nụ cười về phía này, mi mắt lá liễu, ánh mắt vừa liếc qua đã đậm chất phong tình.

“Lại đây.”

Vương Tịnh Hiền cảm thấy cổ mình chợt lạnh hơn.

Nó chắc là tức giận rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play