“Không, tôi không phải.”
Mặt của anh không đổi sắc đặt con mèo đen trong tay xuống đất, cười rạng rỡ với cô.
"Tôi là Lý Cẩn Chi nha!"
"Anh thật sự xem tôi là đồ ngốc?" Vương Tịnh Hiền liếc mắt một cái: "Anh nói anh là Lý Cẩn Chi, thì là Lý Cẩn Chi sao?"
Nói xong tầm mắt liền đặt ở con mèo đen bên chân, nó đang cọ xát ống quần của anh.
“Tiểu Manh thân cận anh như vậy, anh đi lừa gạt quỷ đi.”
“Nó... Nó không phải Tiểu Manh, chỉ là một con mèo hoang ven đường.” Anh lắp bắp nói chuyện, nhấc chân ôm lấy con mèo hoang cọ xát ống quần anh lên để sang một bên, mèo đen “meo” một tiếng, lại điên cuồng chạy về chồm lên ống quần anh, cứ qua lại như vậy vài lần, mèo con dứt khoát vươn móng vuốt cào lên trên ống quần của anh, bất động.
Anh lắc lắc cẳng chân, lại không dám dùng sức quá mạnh, con mèo này lại vững vàng bám vào ống quần anh, 'ô ô' kêu to, cuối cùng không có cách nào, anh ngẩng đầu, biểu cảm khẩn thiết nói một câu.
“Tôi là Lý Cẩn Chi, thật sự đấy!”
Anh luôn nói mình là Lý Cẩn Chi để làm gì?
Vương Tịnh Hiền lập tức nổi lên một cơn giận vô cớ.
Lời còn chưa hỏi ra miệng, Triệu Bạc ở bên kia đã chờ đến không kiên nhẫn.
“Rốt cuộc còn đuổi quỷ không? Thuốc lá của tôi cũng sắp cháy hết rồi.”
Lúc đó một trận gió thổi qua, gió gào thét lạnh thấu xương, mang theo một tia sầu oán vô danh, lạnh đến mức cô hắt hơi một cái.
“Lạnh sao?”
Anh vội vàng cởi áo khoác trên người, trở tay vung lên, muốn khoác lên thân thể Vương Tịnh Hiền, nhưng trong nháy mắt, đã bị một cỗ áp lực vô hình hấp dẫn, phân tán thành từng chuỗi điểm sáng bay về phía sau, ngay cả thân hình của anh cũng trở nên không rõ ràng lắm.
Vương Tịnh Hiền lập tức hoảng hốt, xoay người.
“Dừng lại... Dừng lại!”
“Dừng lại?”
Giống như là nghe được một chuyện cười lớn, Triệu Bạc lạnh lùng cười.
"Cô cho rằng cửa phía dưới kia cô nói mở là mở, nói đóng là đóng sao?”
Đầu thuốc châm lên khói bốc khi thoát khỏi đầu lọc lập tức trở nên nồng đậm gấp mấy lần, bị gió thổi mang đi, xoay tròn hướng về phía sau vọt tới.
Triệu Bạc đứng ở giữa làn khói, tóc như những con rắn rối rắm vặn vẹo, ở trên không trung dây dưa, sắc mặt không chút thay đổi, đồng tử lóe ra màu xanh sắc lạnh, so với oán quỷ đang phân tán thành những điểm sáng này lại càng giống quỷ hơn.
“Cơ hội cuối cùng, nếu không tiếp tục, vậy cuối cùng sẽ không đầu thai được.” Khi nghe lời này Vương Tịnh Hiền thật sự có loại cảm giác chân mình bị đá đập vào.
“Vệ Thận, tôi.........”
Cô quay lại và nắm lấy cánh tay của anh.
Chưa từng nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại chính là âm dương xa cách, cô cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, cổ họng nổi lên chua xót, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, sợ vừa nhìn chính là tràn ngập cảm giác luyến tiếc.
“Tôi... Đi xuống đi.”
“Tôi giả vờ.... Không giống sao?”
Cô từng tưởng tượng vô số câu trả lời, nhưng không nghĩ rằng lại là câu này.
Vương Tịnh Hiền có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
Sắc mặt anh trắng như giấy, trong hốc mắt xuất hiện một khối hắc khí, hoàn toàn nhuộm đen, anh cứ như vậy nhìn cô, hốc mắt đen nhánh giống như biến thành một tấm gương trong suốt, rõ ràng phản chiếu khuôn mặt của cô.
“Tôi không giống sao? Tôi không giống sao?”
Anh nắm chặt bả vai cô, lắc lư với biên độ nhỏ.
“Không giống sao? Không giống sao?”
Vương Tịnh Hiền bị anh lắc không hiểu gì, vừa rồi còn tốt, sao bây giờ thoáng cái đột nhiên biến thành như vậy.
“Mau rời khỏi!”
Lúc này, Triệu Bạc cũng hét lớn một tiếng.
“Nó sắp thay đổi rồi!”
Nếu như nói hắc khí bao phủ quanh người nó lúc trước là một khối nho nhỏ, vậy thì hiện tại chính là màn đen lớn đủ che khuất bầu trời, nhật thực hơi lộ ra một tia sáng bị anh che lấp sạch sẽ.
“Cô xem cô đã làm cái gì, hiện tại để cho nó như thế.”
Đạo sĩ nhỏ ở một bên cũng rống một tiếng.
Gió lạnh kia vốn chỉ mang theo hơi lạnh, lúc này lại nức nở như chứa đựng tiếng kêu thê lương cùng u oán, quả nhiên là quỷ khóc sói tru, Vương Tịnh Hiền bị tiếng vang này chấn động đến đầu choáng váng, ngay cả trước mắt cũng mơ hồ, chỉ loáng thoáng nhìn thân hình anh kéo dài, quanh thân giống như vươn ra vô số móng vuốt quỷ, ở giữa không trung múa may quay cuồng.
“Tại sao không giống?!! Tại sao không giống?!!?”
“Thân cao một mét tám mươi tám, thích nhất là chơi bóng rổ, buổi sáng thức dậy sẽ uống một ly sữa đậu nành trước, sau đó đi một vòng quanh đình viện, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm. Tôi đều biết, tôi đều biết, tôi đều biết!!” Anh thét chói tai, giọng nói vốn trầm thấp bây giờ lại bén nhọn giống như lưỡi dao mài trên thủy tinh, vô cùng chói tai.
“Vì sao lại không giống?”
Tiếng gió đột nhiên dừng lại.
Vương Tịnh Hiền sững sờ nhìn gương mặt đứng ngang trước mắt.
Nó cố định trên gương mặt 'Lý Cẩn Chi', mái tóc ngắn màu nâu, khóe miệng cong lên, lông mày hơi rủ xuống, nụ cười rực rỡ tràn đầy ánh mặt trời.
“Cô nhìn xem, có phải rất giống nhau hay không?”
Ngay cả giọng nói ôn nhu khàn khàn cũng giống như 'Lý Cẩn Chi’.
“Tôi là Lý Cẩn Chi, không phải Vệ Thận mà…”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Đừng đuổi tôi đi, được không?"
Vương Tịnh Hiền bị choáng váng bởi logic của anh.
“Anh rõ ràng là Vệ Thận, tại sao luôn nói mình là Lý Cẩn Chi? Hơn nữa, có phải Lý Cẩn Chi hay không với việc đuổi anh đi có liên quan gì nhau?”
Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía cô, giống như bị đả kích gì đó, hai mắt trợn tròn.
“Cô đã thấy…tình cảnh không ổn của Lý Cẩn Chi rồi sao?”
...... Vì sao nhất định phải nhắc tới Lý Cẩn Chi.
Anh giữ đầu của mình, ngồi xổm xuống.
Hắc khí kia bao phủ xung quanh, cát sỏi tung bay, tụ tụ tán tán, cuối cùng rủ xuống đất.
“...... Vệ Thận.”
Vương Tịnh Hiền tiến về phía trước một bước.
“Tôi không phải Vệ Thận, không phải.”
Anh ôm đầu ngẩng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Tôi là Lý Cẩn Chi.”
Mẹ kiếp, còn có thể giao tiếp hay không.
Người đối diện bịt lỗ tai, một bộ dáng tôi không nghe tôi không nghe, nước mắt "lạch cạch" thay nhau lăn xuống, thống khổ không thôi.
“......”
Vương Tịnh Hiền hoàn toàn không thể hiểu được anh, lúc này đã không biết nói cái gì cho phải, sợ một câu nói không đúng, thì sẽ đánh nát trái tim thuỷ tinh ở đối diện.
“Sao tôi nhắc tới Lý Cẩn Chi thì cô không nói lời nào?”
Nước mắt anh càng rơi càng dữ dội, có chút khàn giọng gào lên.
“Vì cái gì, vì sao... Tôi giả bộ không giống sao?”
Giọng nói mãnh liệt rủ xuống, giai điệu ủy khuất đều giảm xuống không ít.
“Cô không thể thích tôi một chút sao?”
Nghe đến đây Vương Tịnh Hiền liền tức giận.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi không thích anh?”
Nghe được những lời này của cô, phản ứng phía đối diện càng thêm kịch liệt.
“Cô rõ ràng chính là thích Lý Cẩn Chi, có phải cô lại muốn lừa gạt tôi hay không.”
Vương Tịnh Hiền nhớ tới lời lần trước đáp ứng anh, lại nhức đầu.
“Đó không phải là vì không biết anh là Vệ Thận sao?”
“Cô lại muốn lừa gạt tôi!” Anh kích động rống to, ôm ngực lui về phía sau, sương đen bốc lên quanh người mang theo một tia hồng sắc.
“Nó thay đổi…”
Triệu Bạc nâng kiếm trong tay lên, sắc mặt không còn thoải mái như vừa rồi.
“Lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo.”
Hốc mắt anh đỏ bừng, ngay cả tròng trắng trong hốc mắt cũng biến thành màu đỏ.
Khí đen ở bốn phía quay cuồng, tiếng gào thét chói tai nương theo sương đen phập phồng, một đoạn lại một đoạn truyền ra.
“Kẻ lừa đảo.”
Anh nhìn Vương Tịnh Hiền một cái, xoay người, biến mất.
“Cứ như vậy là xong rồi.”
Đạo sĩ nhỏ nhìn biến cố ở trước mắt, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Mà Vương Tịnh Hiền, có cảm giác ngày hôm nay thật tệ.