Ngày hôm sau cô dậy rất sớm, bởi vì Triệu Bạc đã gửi một tin nhắn thế này.

"Tới đi, lần thứ hai."

Mà đối tượng chính bị truy đuổi đang còn thản nhiên ở trong bếp nấu ăn, lấy quả trứng gà gõ gõ vào cạnh nồi mấy tiếng "cạch", sau đó tách vỏ trứng ra, lòng đỏ lòng trắng đặc sệt đã nhanh chóng rơi vào trong nồi, màu trong suốt của lòng trắng đã dần chuyển màu, đợi đến khi trứng đã chín, anh vớt trứng lên bỏ vô bát, tay kia lật trứng rán bỏ vào đĩa.

"Cô tỉnh rồi sao?"

Người đàn ông đang đứng ở quầy bếp quay đầu lại nhìn cô, cười nhẹ, màu tóc nâu của anh như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhẹ.

Nếu như không để ý đến khí đen bao quanh thân anh, thì cũng không thể che giấu được gương mặt trắng bệch.

Suy cho cùng thì cũng là soái ca "quỷ" có gương mặt tuấn mĩ sáng ngời như vầng ánh dương.

Anh bưng nồi thức ăn đi ra, trên người đang còn đeo chiếc tạp dề ren màu hồng nhạt.

“Cô cứ từ từ đã, đợi chút nữa bữa sáng sẽ có sẵn trên bàn.”

Anh cười nheo mắt lại, hai má ửng hồng, khí đen bao trùm ở đằng sau cũng rộ thành hình trái tim.

Vương Tịnh Hiền bỗng nhiên có một loại cảm giác.

Cô mẹ nó chính là kẻ lừa tình.

Cảm giác kia giống như người vợ ở nhà cực khổ làm cơm tối, cô lại cặp kè với tiểu tam tìm cách đá bay bạn đời hợp pháp ra ngoài.

Tất cả đều là cảm giác tội lỗi.

Vương Tịnh Hiền nhìn anh, xúc động không thôi.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Thấy cô không có phản ứng gì, anh buông cái nồi trong tay ra, lau bừa hai tay lên tạp dề cho sạch sẽ.

Sau đó, ra khỏi phòng bếp.

Tuy rằng người đầy sát khí lan tỏa, nhưng thần sắc trên mặt lại rất dịu dàng, ôn hòa.

Ánh mắt sáng ngời, anh cười tít mắt, nhìn sang phía bên này.

“Tiểu Hiền?”

Anh gọi tên cô, vươn tay đưa tới gần người cô, thấy cô không có phản ứng mới chạm vào cổ áo, điều chỉnh giúp cô.

Ánh mắt nhu hòa kia như muốn hòa tan cô.

Quả nhiên anh ta không có khả năng là Vệ Thận.

Vệ Thận sẽ không bao giờ ôn hòa như thế, ít nhất là từ khi bọn họ quen biết nhau, lúc nào anh cũng đều bày ra một bộ mặt không cảm xúc nhìn cô.

Vương Tịnh Hiền chỉ thấy đau xót trong lòng.

Cô lui về sau một bước, giọng điệu lạnh đi.

“Không cần, tôi không muốn ăn.”

“Làm thế sao mà được?”

Sắc mặt anh biến đổi, đôi mắt trong suốt nhìn cô khó hiểu. Cả người giống như muốn nhảy dựng lên đến nơi.

Nhưng hành động của anh ta lại khác hoàn toàn với lời nói dịu dàng khi nãy, không biết từ đâu có mấy cái xúc tua màu đen thò ra, quặp chặt lấy người cô, sau đó thả đến cái ghế trước bàn ăn.

“Ngoan, chờ tôi một lát, sắp xong rồi.”

Giống như đang dỗ dành bạn gái nhỏ, ngón tay anh véo nhẹ chóp mũi cô.

Vì hai tay bị trói chặt vậy nên Vương Tịnh Hiền chỉ đành nhìn anh xoay người vào phòng bếp, tâm tình anh tốt đến nỗi còn hát mấy câu.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt” – tiếng thái rau vang lên.

Tiếp theo là tiếng dụng cụ nấu ăn đang xào rán trên nồi chảo, dậy mùi hương khắp phòng bếp.

“Tôi biết cô thích ăn mì nước kèm trứng gà nhất, còn thêm cả trứng chiên lòng đào.” Nói xong, anh bưng ra một cái bát.

Mặt trên rải ít hành xắt mỏng, nước dùng kết hợp với mì sợi, trứng tráng màu vàng được để ở bên trên, lòng đỏ chưa chín hẳn nên có màu vàng cam trông rất ngon miệng.

“Thiếu tý nữa là quên, còn có củ cải trắng muối chua nữa.”

Anh xoay người vô bếp bưng ra đồ ăn Vương Tịnh Hiền thích nhất.

“Không cần đâu, tôi thật sự không có tâm trạng ăn uống.”

Vương Tịnh Hiền cự tuyệt nói.

Anh làm như không nghe thấy, cầm cái bát đẩy đẩy về phía trước, biểu cảm trên mặt vô cùng lo lắng. ( truyện trên app T Y T )

“Không được, buổi sáng nhất định phải ăn gì đó.”

Sau khi anh nói xong câu đó.

Khí đen sau lưng bắt đầu bùng phát lan tràn, khuôn mặt trắng bệch kia cũng bị nhiễm ít màu đen.

Anh cười nhe nanh nhọn ra.

“Hay là, cô muốn tôi đút cô ăn?”

“…”

Vương Tịnh Hiền ngồi dậy, cầm bát đũa lên, gắp một miếng củ cải trắng vào trong bát.

Lúc đó, anh mới vừa lòng gật đầu, khí đen dần thu lại, rút về sau lưng anh.

Trong lúc đó tầm mắt chưa từng rời khỏi cô một khắc nào.

“Mùi vị thế nào?”

Anh xoay xoay đầu, tầm mắt như có tia lửa phát ra, nhìn chằm chằm khiến Vương Tịnh Hiền như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Vương Tịnh Hiền gắp một miếng mì, không thể không nói.

Tay nghề rất tốt, mùi vị quả thực không tồi.

Sau đó cô mới nói một câu.

“Ừ, cũng không tệ lắm.”

Chỉ một câu của cô cũng đủ khiến tâm trí anh sướng điên đến mức nhảy nhót.

Vương Tịnh Hiền nhìn khí đen sau lưng anh biến thành một hình trái tim to, dần bớt lo hơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Cô không cảm nhận được điều gì khác sao?”

Vương Tịnh Hiền sửng sốt, quay đầu nhìn.

“Anh… Mặc một cái tạp dề hồng phấn?”

“Không phải cái này!”

Hai má anh ửng hồng, đứng lên tung tăng chạy đến sau lưng cô, nâng cánh tay cô lên lắc lắc, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Nhìn lại, nhìn lại mau lên!”

“…”

Vương Tịnh Hiền ngẩng đầu lên, nhìn chỗ anh ám chỉ, lúc này phát hiện ra điều khác thường.

Vốn dĩ cửa nhà bị phá hư, bây giờ lại hoàn toàn trở về như cũ.

Sàn nhà ở phòng khách sáng bóng, một hạt bụi cũng không nhìn ra, đèn treo trên trần nhà cũng được quét tước sạch sẽ.

Quần áo đã được treo lên gọn gàng.

Trong chốc lát, Vương Tịnh Hiền cũng có ít hảo cảm với anh.

“Tôi đã giặt sạch quần áo, giặt cả chăn, gối sau đó đem đi phơi nắng, còn quét tước dọn dẹp…” Anh đếm trên đầu ngón tay từng việc, sắc mặt ửng hồng không giấu được.

Cuối cùng, anh đã đếm hết ngón tay, ánh mắt giống như chứa hàng ngàn ngôi sao nhỏ, lấp lánh nhìn cô chờ mong sự khen ngợi.

“Tốt lắm.” Vương Tịnh Hiền bại trận trước ánh mắt ấy: “Làm tốt đó, cảm ơn.” 

Cô nghĩ đi nghĩ lại nói thêm câu sau.

“Tôi rất thích.”

Giờ phút này Vương Tịnh Hiền cuối cùng cũng hiểu được vì sao các thiếu nữ thời đó lại thích anh rồi.

Tuy rằng sau lưng anh không phải là gấm hoa rực rỡ, nhưng khuôn mặt kia ửng hồng vui sướng khiến Vương Tịnh Hiền cảm giác phía sau anh là cả một vườn hoa.

“Cô thích là tốt rồi!”

Anh ta vui đến nỗi hai tay run lên, sau đó lao đến ôm cô, nhưng lại bị cô kháng cự, chép chép miệng, khuôn mặt đầy ủy khuất thu tay về.

Có lẽ vì lời khen này, đã khiến anh quên mất mình là ai.

“Đúng rồi, còn một việc nữa, tôi suýt quên mất.”

Lúc anh mới nói xong, Vương Tịnh Hiền cũng ngước lên nhìn.

“Tôi còn rửa sạch cả cái này, tuy đã sạch sẽ sẵn rồi, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần tẩy rửa thêm.” Vương Tịnh Hiền di chuyển tầm mắt, nhìn vào đồ vật đang trong tay anh, đầu vang lên tiếng “ầm ầm”.

“Tôi còn thay pin nữa!”

Anh cười cười, đặt đồ vật trong tay lên bàn.

Thật là • nữ thanh niên lớn tuổi • Vương Tịnh Hiền thống khổ lấy tay che mặt.

Cất vào đi, nhanh đem thứ đó cất vào.

Sau đó Vương Tịnh Hiền hận không thể chôn luôn đầu của mình vào bát cơm.

Nhưng người đối diện lại vẫn dửng dưng, chống tay lên bàn nhìn cô.

Ong ong ong…

Ong ong ong ong ong…

Ong ong ong ong ong ong ong….

Con mẹ nó sao anh không tắt nó đi!!!

Vương Tịnh Hiền không nhịn được, ngẩng đầu mở nắp chỗ để pin, móc pin ra.

Cô thở dài một hơi, ánh mắt bất lực cầm bát đẩy đẩy lên phía trước.

“Tôi ăn no rồi.”

Ánh mắt anh lóe lên, nhanh chóng nhìn lại phía cô, thu dọn đống bát đũa trên bàn, xoay người đi vào trong bếp.

Vương Tịnh Hiền nhìn chằm chằm bóng dáng anh.

Thấy anh thành thục xả nước ấm, để bát đũa ngâm vào trong bồn, sau đó cầm bát củ cải muối chua lên, dùng đũa gạt phần thừa ra, bỏ thêm nước rửa bát vào.

Động tác gọn gàng, chứng tỏ anh đã làm nhiều lần.

Anh khua khua tay trong phút mốt, bát đũa đã được rửa qua bằng nước rửa bát, sau đó lại bưng nồi lên, đổ hết nước canh thừa đi rồi lặp lại công đoạn trước đó.

Xả thêm nước.

Cầm cái xơ mướp, bắt đầu cọ nồi.

Rõ ràng không cần kì cọ kỹ đến vậy, Vương Tịnh Hiền hơi ái ngại.

“Từ từ đã, anh không cần phải rửa kỹ vậy…” Dù sao chút nữa anh cũng sẽ bị đuổi.

Anh cười nhẹ, chặn lời cô.

“Một chút thôi, một chút thôi.”

Khuôn mặt anh có vẻ trầm đi.

“Không biết sau này còn cơ hội không nữa…”

Điều này khiến Vương Tịnh Hiền càng áy náy hơn, lắp bắp nói.

“Quả thật… Quả thật… Anh có thể đầu thai… sớm … Kiếp sau còn có thể tìm được… tìm được điều tốt hơn!” 

“Tôi không cần.”

Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là ngọn lửa rực cháy, tiếp theo cúi gằm mặt xuống, ánh mắt càng u tối hơn.

“Vì sao… vì sao cô không gọi tôi là Cẩn Chi?”

“Hả?”

Vương Tịnh Hiền không hiểu câu hỏi, cô không cảm thấy mình đủ thân thiết để gọi Lý Cẩn Chi bằng cái tên như vậy.

“Mà thôi….”

Lúc nói ra hai chữ này, thậm chí anh còn cố tình nghiến răng nghiến lợi.

Khí đen đã bao trùm vẻ mặt anh lúc cúi đầu, cho đến khi anh ngẩng đầu mới tản ra.

Lý Cẩn Chi nở một nụ cười xán lạn.

“Tôi hiểu rồi!”

Anh đè thấp giọng, giữ âm sắc ở mức trầm nhất có thể.

Sau đó bỏ cái nồi đã cọ xong sang một bên, rửa tay sạch sẽ, đi đến cạnh cánh cửa, rất lịch sự mở cửa cho cô.

 “Chúng ta đi thôi!”

“Hả?” Vương Tịnh Hiền bỗng dưng được anh chủ động mời mọc nên hơi phân vân: “Anh không sợ sao? Ra ngoài sẽ bị…” Khóe miệng anh nhếch lên, khác hoàn toàn với Lý Cẩn Chi mà cô biết.

Khuôn mặt khinh thường ngẩng đầu lên.

“Ha ha ha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play