Kết quả, Triệu Bạc nói muốn chuẩn bị trước một ít, bảo Vương Tịnh Hiền về nhà.
“Lần trước anh cũng không chuẩn bị, vậy lần này chuẩn bị cái gì?”
“Cấp bậc không giống nhau! Bây giờ con quỷ này đã có ý thức, mà cô lại còn không muốn tiêu diệt nó.” Nghe Triệu Bạc nói vậy, Vương Tịnh Hiền chẳng còn gì để đáp, chỉ có thể cười ha hả mấy tiếng.
“... Tốt xấu gì thì cũng từng là bạn học một thời, chung quy thì cũng sẽ đến lúc quay trở về, không phải sao?”
Triệu Bạc thở dài: “Lúc trước cô còn muốn tôi làm cho anh chết.”
“...”
Thế nên giờ mới có đoạn trò chuyện này đây.
Vương Tịnh Hiền nhìn chiếc vòng cổ ở trên bàn, trong lòng tưởng tượng ra khí đen bao phủ quanh người vuốt ve cơ thể cô, hóa thành sợi chỉ mảnh lọt vào trong tai.
Lúc còn học đại học, người quen với Lý Cẩn Chi đều biết.
Anh ấy sống rất chan hòa, thường xuyên giúp đỡ người khác, tích cực hướng về phía trước theo đuổi ánh sáng, là một người rất chính trực, hoàn toàn chính trực.
Anh ấy có thể trả lại tiền cho người bị mất, đứng liên tục 3 giờ đồng hồ dưới mưa chỉ để chờ đợi, cuối cùng người bị cảm lạnh chảy nước mũi, mà mặt vẫn cười hì hì đưa tiền bị mất trả cho đối phương.
Cho nên bây giờ Vương Tịnh Hiền mới nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ ấy.
Vẫn cảm giác như chỉ có Vệ Thận mới có thể làm được như vậy.
Vương Tịnh Hiền càng nghĩ càng bất an, dứt khoát cầm điện thoại lên.
Cô không có số điện thoại của Vệ Thận, chỉ có số của chị gái anh, này là lúc cô nằm vùng thủ Vệ Thận ở bệnh viện mới có được.
Đối phương xem như thương cho cô, để lại số điện thoại của mình.
Còn vì sao lại không lưu số em trai mình, chị ấy chỉ đáp.
“Chị cũng không có số điện thoại của nó.”
Rốt cuộc người này quái gở đến mức nào mà cả người thân cũng không có số điện thoại vậy.
Âm thanh nối máy thành công phát ra từ điện thoại, bao nhiêu suy nghĩ của cô đều dồn về cổ họng.
Thấy có vẻ đối phương sắp mở lời trước, Vương Tịnh Hiền không nghĩ ngợi đã thốt ra một câu hỏi.
“Vệ Thận có khỏe không ạ?”
“... Là Vương Tịnh Hiền sao?” Đối phương ngay lập tức đã phát hiện ra cô là ai, sau đó cười khúc khích: "Em trai chị rất khỏe, một tuần trước…” Lúc chị ấy nói đến đây thì chuyển giọng điệu, đổi chủ đề.
“Vừa mới đón sinh nhật vui vẻ chứ?”
Nếu không tính đến chuyện chiếc vòng cổ kia, thì sinh nhật của Vương Tịnh Hiền quả thực rất vui vẻ.
“Cũng không tệ ạ, rất vui vẻ.”
Vương Tịnh Hiền đè nén lương tâm lại, nói.
"Vậy là tốt rồi." Đầu dây bên kia giống như thở dài một hơi.
“Em còn có một chuyện muốn hỏi…” Vương Tịnh Hiền nhớ tới cảnh tượng lật xe kia: “Vệ Thận, anh ấy... Lúc đi đã ngồi phương tiện gì ạ?”
“Phi cơ á. Nơi em ở đều là *thâm sơn cùng cốc…” Chú ý đến lời mình nói dường như có chỗ sai, chị ấy lập tức ngậm miệng lại.
(Nơi hẻo lánh hiểm trở có hang động rừng núi)
Trong lòng Vương Tịnh Hiền cảm thấy khá vui vẻ, nhưng vẫn không yên tâm lắm, lại hỏi thêm.
“Chị nhớ rõ thời tiết mấy hôm nay không đẹp, giống như mưa âm ỉ vậy.”
“Chị nhìn thấy nó lên phi cơ rồi.”
Đối phương trả lời như thế.
Sau khi cúp điện thoại thì Vương Tịnh Hiền cuối cùng cũng an lòng.
Cô che miệng, cười thầm, nhưng cười lại như khóc.
*
“Xử lý ổn thỏa cả rồi chứ?”
Đạo sĩ trẻ lao vọt vào trong phòng, bao kiếm vẫn còn giắt sau lưng, sau khi nhìn thấy chiếc vòng cổ trên bàn, rút ra cây kiếm gỗ trên người rồi xông tới.
“Yêu quái!”
Vương Tịnh Hiền ngăn động tác tiếp theo của anh ta lại, ngồi vào chiếc sofa ở giữa nhà, chắn đi ánh sáng đang chiếu tới.
Đạo sĩ trẻ ngoái đầu nhìn, muốn chất vấn đối phương vì sao lại ngăn động tác của anh, trong chốc lát không khỏi sửng sốt.
Nửa bên mặt của cô chìm trong bóng tối, ẩn hiện giống như yêu ma quỷ quyệt.
"Tôi còn có điều muốn hỏi, vì để tránh làm người vô tội bị thương." Cô nhấn mạnh hai chữ “vô tội”, âm sắc không rõ ràng lắm.
Ánh mắt dừng lại trên người anh ta, nhưng đạo sĩ trẻ lại có cảm giác thứ cô đang nhìn là chiếc vòng cổ ở phía sau.
“Người Đạo gia mấy anh, không phải có thể dùng máu và xương cốt là đã phán đoán được người chết là ai sao?” Vương Tịnh Hiền không biết ngày tháng năm sinh của Vệ Thận, nên lôi chuyện dùng xương ra để phán đoán thân phận.
Thế là cô lấy ra hai đồ vật khác nhau.
Đầu tiên là quyển sách Lý Cẩn Chi thích nhất, mỗi lần đi thư viện đều phải mượn đọc “Diều gió thổi người”.
Cái còn lại là hộp cơm Vệ Thận từng dùng qua, nhưng quên đem về.
“Có thể dựa vào đồ vật họ từng dùng qua để phán đoán ra không?”
Vương Tịnh Hiền hỏi như thế.
Rõ ràng bây giờ là giữa hè, chính xác là giờ ngọ, ánh mặt trời nóng bỏng chói chang, nhưng đạo sĩ trẻ nhìn vào người phụ nữ trước mắt bỗng dưng sởn gai ốc, tóc gáy dựng cả lên.
Cả người anh ta run lên, theo bản năng dùng kiếm gỗ chắn trước ngực, sau đó lui lại vài bước ra đằng sau, xoay lưng móc ra một cái gương từ trong túi.
Vừa cầm gương lên đã lật mặt gương chiếu thẳng vào mặt cô, nói một câu.
“Yêu quái, mau hiện thân!”
“…”
Vương Tịnh Hiền bị ánh sáng phản chiếu từ gương làm cho hoa mắt, che mắt lại lui về sau vài bước.
“Anh làm gì vậy!”
Lúc này đạo sĩ trẻ mới thở một hơi, thu gương về, lẩm bẩm nói.
“Tôi còn tưởng rằng cô bị quỷ nhập vào người.”
“…” Vương Tịnh Hiền nhìn vị đạo sĩ trẻ, nói một câu: “Thần kinh của anh còn hoạt động tốt không?”.
Đạo sĩ trẻ móc trong túi ra một tấm giấy vàng, dùng bột chu sa vẽ vẽ gì đó lên mặt giấy khiến Vương Tịnh Hiền nhìn qua không hiểu gì.
Sau đó đem vòng cổ lên đặt ở giữa, lúc chạm vào nó, còn kêu lên một tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
Đạo sĩ trẻ quơ chiếc vòng cổ trong tay.
“Cảm giác không giống lần trước.”
Nhưng mà, anh ta cũng không nhiều lời, lui về sau cầm hộp cơm và quyển sách ném đến hai bên chiếc vòng cổ.
“Cô xem cho kỹ vào.” Anh ta vung cây kiếm gỗ ra, chạy vào bếp lấy ít nước,rải lên tấm giấy vàng, nhìn Vương Tịnh Hiền mà giao phó cho cô: “Cô nhớ nhìn cho cẩn thận đấy.”
Sau đó thấy anh ta nói thêm vài câu, xả nước vào cây kiếm gỗ, chĩa mũi kiếm vào cái vòng cổ rồi nâng nó lên.
Sau khi anh ta dùng kiếm nâng lên, vòng cổ bay lên giữa không trung.
Nó run run lên, sau đó bay đến trước hộp cơm.
Vệ Thận?
Trong lòng Vương Tịnh Hiền căng thẳng.
Nhưng lúc này, phía trên vòng cổ lại dâng lên khí đen, bao vây lấy nó.
Vòng cổ đang ở giữa không trung đột nhiên run rẩy, vút lên, nhắm vào phía quyển sách bên kia, rơi xuống.
Đạo sĩ trẻ đột nhiên nghiêng người về phía sau, như là bị một lực lượng vô hình nhấc lên, ngã lăn quay trên mặt đất.
“Này… Này?”
Anh ta há to miệng, nhìn cái vòng cổ đang ở trên quyển sách ở trên bàn. - App T Y T
“Chuyện này… Không giống với những gì thầy tôi dạy!”
Vương Tịnh Hiền ôm hộp cơm đứng lên nhắm mắt lại.
“Vòng cổ dừng ở đâu, chính là ở đó sao?”
Đạo sĩ trẻ hơi giật mình, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Nếu nói như thế cũng không sai, nhưng mà lại không quá giống với những gì tôi được dạy…”
Vương Tịnh Hiền vẫn ôm chặt hộp cơm trong ngực, mặt như vừa mếu vừa cười.