“Vương Tịnh Hiền!!!”
Một tiếng nổ vang lớn như tiếng sấm sét xoẹt qua, Vương Tịnh Hiền đột nhiên bừng tỉnh.
Cô quỳ trên mặt đất, không biết từ lúc nào đã ngã vượt ra khỏi chỗ trống trong vòng tròn, trận pháp đã bị phá.
Mặt trời vẫn chưa lặn mà trời đã chuyển hướng âm u hơn, so với trước khi cô nhắm mắt hiện tại tia nắng gắt đã thành nền trời đục ngầu, đen ngòm, mây đen kéo đến bao phủ khắp không trung, từng cơn gió mạnh bạo cuốn hết lá cây khô trên mặt đất tạo ra tiếng “vù vù”, dường như muốn quét sạch mọi thứ.
Cứ cuốn đi mãi, đi mãi, khí đen bao phủ xung quanh khắp mọi nơi.
Ở giữa gió bụi lại thấp thoáng một bóng người.
Tóc ngắn màu nâu, hai mắt trong veo sạch sẽ, gương mặt hồng hào ngại ngùng mỉm cười.
Vương Tịnh Hiền nhớ lại lúc mình còn học đại học, có người đã hình dung Lý Cẩn Chi và Vệ Thận như này.
“Nhìn thấy Vệ Thận, là cảm giác sắp xuống địa ngục, còn nhìn thấy Cẩn Chi, tưởng như gặp được thượng đế.”
Nhưng hiện tại.
Nó bày ra khuôn mặt của thượng đế, nhưng lại kéo theo quỷ khí dày đặc từ địa ngục, vươn tay về phía cô, mỉm cười.
“Tới đây, Tiểu Hiền.”
Vương Tịnh Hiền chớp mắt, nhất thời đơ người không phản ứng được gì.
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô, Triệu Bạc không nhịn được xông vào.
“Nói gì cũng được, để trấn an nó xuống!”
Vương Tịnh Hiền lúc này mới chú ý đến, “người” trước mắt mình có khuôn mặt y hệt Lý Cẩn Chi, ngay cả giọng nói cũng là chất giọng dịu dàng ấm áp của Lý Cẩn Chi, nhưng vẫn có một ít sự trầm thấp như người bị ốm khàn xen lẫn vào.
Y hệt với cảnh tượng lúc tốt nghiệp, anh cong khóe miệng, hơi nheo mắt lại, rất giống với nụ cười rạng rỡ của Lý Cẩn Chi trong trí nhớ của cô.
Giống nhau như đúc.
Như kiểu nhân bản vậy.
Môi Vương Tịnh Hiền giật giật.
“Anh là ai?”
Câu hỏi này vừa được đưa ra đã cảm giác như vô tình khai phá một cái chốt, một tiếng “bang” vang lên, cơn gió cuồn cuộn đang càn quét bỗng dưng dừng lại.
“Không phải tôi bảo cô phải nói lời trấn an anh sao? Con mẹ nó, cô mới nói cái gì thế?” Triệu Bạc nổi giận.
Vương Tịnh Hiền lúc này mới kịp phản ứng lại.
Phía đối diện nghe được những lời này, có vẻ cũng rất nổi giận.
Tiếp theo, nó trừng lớn hai mắt, miệng giật giật, run rẩy.
Vương Tịnh Hiền trơ mắt nhìn tròng mắt anh bị bao phủ bởi một tầng nước mỏng, càng lúc càng tụ lại nhiều, một giọt nước mắt cứ thế chảy xuống.
“Huhu” một tiếng, anh khóc rồi.
Quanh quẩn khắp người là khí đen đang uốn lượn, tích thành một đoạn dài giống như cái đuôi, “lách cách lách cách” rơi xuống mặt đất.
Anh càng khóc càng thương tâm, cuối cùng dứt khoát nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Anh thật sự chắc chắn là con quỷ này có tính uy hiếp hả?”
Vương Tịnh Hiền chỉ vào cơ thể cao lớn đang lăn lộn trên mặt đất, nếu là đứa trẻ đang lăn lộn trên mặt đất thì không nói làm gì, đằng này lại là một người đàn ông cao to... Thật sự không muốn nhìn thẳng.
Sắc mặt Triệu Bạc tái lại, con quỷ ngốc này chính là nét bút hỏng trong cuốn sổ hành nghề của anh ta.
Cuối cùng anh hung tợn nói một câu.
“Không biết… có thể là ý thức mới được hình thành không bao lâu, đầu óc còn mơ hồ.”
Thật sự là đầu óc mơ hồ sao?
Vương Tịnh Hiền hít sâu một hơi.
Cảnh tượng mới xuất hiện vừa rồi khiến cô không quên được.
“Anh vừa mới nói... Thời điểm anh thi pháp tôi sẽ có khả năng nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của anh ta?”
Triệu Bạc nhìn cô, hình như không hiểu lời cô nói.
“Ý tôi là...” Vương Tịnh Hiền cúi đầu, xoa xoa ngón tay vào nhau, giống như trong lòng chất chứa nhiều suy nghĩ đan xen chồng chéo: “Vừa rồi tôi thấy được hai người.”
Vệ Thận... Lý Cẩn Chi.
Triệu Bạc nhướng mày, ngụ ý muốn cô tiếp tục nói thêm.
Vương Tịnh Hiền xoay đầu, tầm mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của người đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất.
“Sau đó, bây giờ đột nhiên anh ta lại biến thành như thế này.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khuôn mặt y đúc Lý Cẩn Chi.
“Cô muốn biểu đạt cái gì?”
Triệu Bạc mất hết kiên nhẫn, thúc giục nói.
“Anh là ai?”
Đại từ nhân xưng trong miệng biến hóa, từ “nó” đã chuyển thành “anh”.
Vương Tịnh Hiền lo sợ, tâm lí của cô bị khủng hoảng nặng nề.
Cô vô cùng sợ hãi, sợ rằng dự cảm trong lòng sẽ trở thành sự thật.
“Hả?”
Tự dưng hỏi chuyện không đầu không đuôi, khiến Triệu Bạc cũng chẳng hiểu gì.
“Không... Không có gì.”
Vương Tịnh Hiền dời mắt sang chỗ khác, đổi đề tài.
“Con người cũng có thể... nuôi quỷ sao?”
Triệu Bạc tức thì cảm nhận được rõ ràng ý cô muốn nói, anh hừ lạnh một tiếng, nhìn nam quỷ đang lăn lộn.
“Quả thật có thể, nếu như cô nuôi dưỡng quỷ giống ở Thái Lan, chẳng qua là sớm hay muộn cũng sẽ có ngày tiểu quỷ mất khống chế, sẽ đi hại người khác, và cả chính mình... Mà anh...”
Anh nheo mắt lại, sát khí thể hiện rõ trong đôi mắt.
“Sát khí lớn như vậy, nuôi anh ta chỉ hại chết bản thân mình, mà còn trăm hại, không có lợi.”
“Phải không?”
Vương Tịnh Hiền gật đầu, xoay người đi tới chỗ nam quỷ trên mặt đất.
Đợi cho đến khi anh để ý tới sự xuất hiện của cô, nhanh chóng dừng lăn lộn lại, quỳ rạp trên mặt đất, khẩn cầu nhìn cô, mắt còn long lanh đọng lại không ít nước mắt, mặt lấm lem như một chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
“Tiểu Hiền...”
Anh nức nở nói hai chữ, khóe miệng hơi cong lên, giống y hệt như nụ cười của Lý Cẩn Chi trong trí nhớ của cô, chẳng qua là khuôn mặt bị nhuốm nước mắt làm mất đi cảm giác sáng sủa.
“Anh là Lý Cẩn Chi sao?”
Vương Tịnh Hiền do dự đưa tay ra, xoa xoa đầu anh.
Lúc cô làm động tác này, cơ thể anh đột nhiên có phản ứng, ngẩng đầu lên cười tít mắt, giống như mới có chuyện vui, mọi cảm xúc hạnh phúc đều biểu lộ hết trên gương mặt anh.
“Đúng vậy, tôi là Lý Cẩn Chi.”
Anh cười, cọ cọ đầu vào tay cô, vẻ mặt ủy khuất nói.
“Tiểu Hiền đừng bỏ tôi có được không?”
Vương Tịnh Hiền thở dài một hơi, lòng nhẹ nhõm hẳn, cười nhẹ với anh.
“Được được, tôi sẽ không bỏ anh.”
Nam quỷ kia vừa lòng gật gật đầu, vẫn tham lam cọ đầu vào lòng bàn tay cô, náo loạn từ nãy đến giờ, tiêu hao nhiều sức lực thế nên anh mệt lả nhắm mắt lại, ngủ nhưng vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tay cô.
Bóng hình của anh dần tan biến theo mây đen, trở lại thành chiếc vòng cổ màu bạc nằm trên tay cô.
Vương Tịnh Hiền nắm chặt tay lại, nhiệt độ lạnh từ vòng cổ truyền qua lòng bàn tay xuyên vào cơ thể khiến cô buốt cả người.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen đã tản ra hết, trả lại bầu trời trong xanh giống như viên ngọc bích xinh đẹp trong trẻo, mặt trời đã lên cao, chiếu vào cơ thể cô có chút lạnh.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Triệu Bạc không nói gì, chỉ nhìn vòng cổ trong tay cô, sắc mặt bình đạm như nước.
Vương Tịnh Hiền hiểu ý của anh, còn không phải là người và quỷ khác biệt.
Cô nghĩ thầm, nếu là Vệ Thận, vậy người chắc chắn phải thù quỷ, nhưng khác ở chỗ đây là Lý Cẩn Chi.
Cô đột nhiên muốn cười to ba tiếng, cảm giác như buông được gánh nặng trong lòng, tâm cũng trở nên thanh thản hơn, sự áy náy lúc nãy cũng quẳng ra sau đầu.
“Còn may… Còn may là không phải… May là không phải Vệ Thận.”
Triệu Bạc bị thu hút bởi tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, dời mắt từ vòng cổ màu bạc sang người Vương Tịnh Hiền.
Cô cúi đầu, không rõ cảm xúc bây giờ.
Cô cứ như vậy tự lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng cũng trấn an được nội tâm đang xao động của mình, thời điểm cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, mặt mày cũng đã dãn ra.
Bản thân từng bị oán quỷ dây dưa đến nỗi sinh ra phiền não, nhưng hình như vào lúc này đây tất cả đều tan thành mây khói.
Chỉ có khuôn mặt là nhẹ nhàng thư thái.
Cô cong khóe miệng cười rộ lên, ánh mắt trong veo như nước mùa thu.
“Xem ra về sau tôi vẫn phải làm phiền đạo trưởng thêm rồi, có thể đuổi quỷ giúp tôi một lần nữa không?” Triệu Bạc chú ý tới câu nói này.
Là đuổi, không phải giết.