“Muốn qua xem tiếp sao?”

Triệu Bạc thu tay về.

“Không, tôi không muốn nhìn nữa.” Vương Tịnh Hiền dời mắt sang phía anh: “Hiện tại tôi nên làm thế nào?” 

Anh ấy không nói ra phương án giải quyết ngay, mà hỏi ngược lại một câu.

“Cô cảm thấy mình là nỗi chấp niệm của nó sao?”

Vương Tịnh Hiền bình tĩnh lại, trong chốc lát cô suy nghĩ kĩ, từ khi bắt đầu bị quỷ ám, cho đến khi nó ở ngay đối diện mình, bỗng dưng cô sởn tóc gáy, nhưng lại cảm thấy khó hiểu nhiều hơn.

Nó là ai?

“Tôi không biết.” Vương Tịnh Hiền nghiêng đầu: “Đến tôi cũng không biết nó là ai, cũng không rõ vì sao lại có chấp niệm với tôi, chỉ cảm thấy nó… rất đáng thương…”

Càng suy nghĩ sâu hơn, cô lại càng cảm thấy thương hại.

Đối phương giống như là một con thú cưng bị vứt bỏ, không biết đạo lý, chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh cô.

“Nhưng nó lại không cho là vậy.”

Triệu Bạc giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một gói màu vàng.

Ngay lúc này gói giấy chấn động mạnh, bao bì căng phồng, từ bên trong mọc ra mấy cái gai nhỏ chọc ra ngoài, nó cũng giãy giụa kịch liệt, Triệu Bạc duỗi thẳng tay, đi vòng ra sau cô, cái gói giấy vàng kia lại càng động đậy mạnh hơn, mấy cái gai nhỏ chọc ra đều dài đến mức sắp đụng được vào cô.

“Chờ đến sau khi nó có ý thức hoàn toàn, sẽ càng mạnh hơn so với hiện tại sao? Anh chắc chắn chứ?” Vương Tịnh Hiền ngơ người hỏi anh.

Anh ta nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

“Tiêu diệt ngay lúc này sẽ tiện hơn giúp nó thanh lọc rồi lên trời, tôi cũng sẽ giảm bớt phiền phức…” 

“Tìm cách để nó được lên thiên đường! Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”

Vương Tịnh Hiền không do dự ngắt ngang lời của anh.

Triệu Bạc thở dài, bỏ bao giấy vàng lại vào túi của mình, cảm thán một câu.

“Thật dễ mềm lòng…”

Trình tự làm việc này đơn giản hơn Vương Tịnh Hiền nghĩ rất nhiều.

Cô còn nghĩ rằng phải điều tra rõ ràng thân phận con quỷ đang bám theo cô để làm rõ ràng đầu đuôi sự việc, không ngờ lại nhắm vào chấp niệm của nó mà ra tay để thỏa mãn tâm nguyện của nó.

“Chắc hẳn anh xem rất nhiều phim kinh dị?”

Nghe được câu hỏi của cô, Triệu Bạc lập tức trợn to mắt.

“Còn có người rảnh hơi đi tìm rõ ràng nguyên nhân chết của nó, còn cả nguyên nhân chấp niệm nữa, nhưng mấy cái đó bỏ qua đi.”

“Hả?” Nhìn vẻ mặt mông lung của cô, Triệu Bạc kiên nhẫn giải thích thêm.

Nói thẳng ra, bọn họ có chấp niệm quá sâu sẽ biến thành quỷ, bình thường sẽ không vượt quá ranh giới, giống như nhập cư bất hợp pháp đến quốc gia khác thì sẽ không dám làm rối loạn trật tự, trốn chui trốn nhủi, thi thoảng vẫn sẽ bị kiểm tra, đã chết lại còn vướng bận ở nhân gian đã là chuyện không đúng.

Mà Triệu Bạc làm ra việc này, chính là muốn trói “khách nhập cư trái phép” này lại, trả về âm giới, giống như cưỡng chế đưa người nước ngoài nhập cư trái phép về nước vậy.

“Mọi chuyện… Đơn giản vậy sao?”

“Hủy diệt nó còn đơn giản hơn, không cần tôi phải kết nối với âm giới.”

Triệu Bạc liếc mắt nói.

Anh xoay người lại lấy một cây phấn viết ra từ trong túi, vẽ luôn trên mặt đất ở ngay đường cao tốc.

“Từ từ, anh vẽ luôn ở đây sao?”

Vương Tịnh Hiền tới tới lui lui nhìn xe nhỏ xe to đi ngang qua, hơi lo lắng sẽ có một chiếc xe từ đâu lao đến đâm bay bọn họ.

“Sợ cái gì, ngày chết của cô còn xa lắm.”

Triệu Bạc nói, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

“Tôi quên mang máu gà, trước tiên dùng phấn viết thay thế đã, dù sao chỗ nó chết cũng gần đây, không cần máu gà làm tăng khả năng…” Anh cũng làm ẩu quá rồi.

“Anh không vẽ ở chỗ nhô cao phía dưới sao, hay là do phấn viết vẽ ở trên bùn đất sẽ không để lại nét?”

*Thần côn đờ người, ngẩng đầu lên, mặt ngơ ngác nói.

(Chỉ những người giả thần giả thánh)

“Nói linh tinh.”

Vài phút trôi qua, Triệu Bạc đã vẽ ra một trận pháp trên mặt đất, Vương Tịnh Hiền nhìn thấy thì không hiểu, cảm giác giống như mấy con nòng nọc chồng chéo lên nhau, còn có chữ viết ở hai đầu, những nét uốn lượn như ngọn sóng bao quanh song song hai bên, ở giữa lại vẽ một vòng tròn trống không, rõ ràng rất khác biệt.

“Phần trống kia… không phải để cho tôi chứ?”

“Vô nghĩa.”

Triệu Bạc trợn trắng mắt một lần nữa.

Vương Tịnh Hiền cầm gói giấy màu vàng, run rẩy đứng giữa chỗ trống trong vòng tròn.

“Cô run dữ thế làm gì? Nó cũng sẽ không ăn thịt cô.”

“Không phải thế.”

Vương Tịnh Hiền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mặt trời đang treo ngay đỉnh đầu, ánh nắng chói chang.

“Bây giờ là ban ngày ban mặt… Không vấn đề gì sao?”

“Tôi làm phép vào ban ngày sẽ suôn sẻ hơn.” Triệu Bạc kéo kéo cổ áo, cái cổ áo nhăn nhúm xiêu vẹo đã thẳng sang một bên: “Tóm lại không có khả năng tất cả người chết sẽ chết vào buổi tối, cô yên tâm… Trước 24 giờ thì làm được, gồm cả giờ ngọ.” Vương Tịnh Hiền cảm thấy suy nghĩ của mình bị đả kích, từ nhỏ chỉ xem qua những vị đạo sĩ khoác hoàng bào, tay cầm kiếm gỗ, trong miệng lẩm bẩm còn ngón tay thì bấm bấm tính toán, sau đó nói một tràng dài, chọn ngày lành tháng tốt để thi pháp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng người trước mắt mà cô thấy, quần áo trên người không nghiêm chỉnh, tùy ý lấy đại cây phấn viết, một tay đút trong túi quần, càng không đáng tin cậy hơn vị đạo sĩ trẻ ngày hôm qua.

“Anh thật sự không chọn thời gian sao?”

Ban ngày ban mặt đưa quỷ ra.

“Hừ, cứ nghe tôi, không sai được!”

Triệu Bạc vỗ đùi, ném cây phấn viết trong tay ra chỗ khác, móc từ trong túi ra một cái gói nhỏ ném về phía cô, tiếp theo nắm chặt hai tay, đổi tư thế, anh cong eo lên, nhón chân, cảm giác chỉ cần ngọn gió đi qua cũng có thể thổi anh ta lảo đảo.

“Mau lên, mở cái gói giấy màu vàng đi, sau đó dùng kim đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào.” 

Đâm vào đầu ngón tay?

Vương Tịnh Hiền nhìn thấy gói giấy nhỏ dưới chân mình, khom lưng cúi xuống đất nhặt lên, vừa mở ra, đã thấy ngay dòng chữ trên bao bì.

“Đừng nhìn chữ làm gì, mau mở bao ra đi, đâm vào tay.”

Triệu Bạc thúc giục nói.

Vương Tịnh Hiền do dự một hồi, chậm rãi mở gói giấy vàng trong tay ra.

Cái vòng cổ trước mặt đang run lên nãy giờ bỗng yên tĩnh lại, nằm ở trong lòng bàn tay cô, giống như một chiếc vòng bình thường.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tay cô lại có cảm giác chiếc vòng hơi cử động.

Giống như một con rắn nhỏ uốn éo, đầu tiên là giương thân lên, sau đó trườn đến gần đầu ngón tay cô, dùng đầu nhọn đụng vào thử, thấy cô không phản ứng gì, bắt đầu xoắn thân lại, mò lên trên cổ tay cô, quấn một vòng rồi lại thêm vòng nữa, trong chốc lát đã biến thành một cái lắc tay.

Gương mặt máu me lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô.

“Cô còn thất thần làm gì nữa?”

Triệu Bạc gọi với, cô như bừng tỉnh từ trong mộng ngẩng đầu lên.

“Thật sự là trả nó về dưới kia sao? Không làm nó bị thương chứ?”

“Còn phải xem lúc nó còn sống có làm ra chuyện xấu không, xem xét hơi thở trên thân nó, không có mùi máu, hẳn là không hại người, về sau sẽ không phải chịu trừng phạt nghiêm trọng.” Lúc này, Vương Tịnh Hiền mới bớt lo lắng.

Cô cũng không biết vì điều gì, tự nhiên bỗng cảm thấy không yên tâm lắm.

Cô rút ra một cây kim từ gói giấy, xem trên TV, việc đâm kim vào đầu ngón tay thoạt nhìn có vẻ khá dễ.

Cô đâm mạnh một cái, xuyên qua lớp da đầu, cây kim đâm xéo tiếp tục khoét lớp da bên dưới, cuối cùng cũng có dòng máu nhỏ chảy xuống tận cổ tay.

Lúc máu vừa chảy đến, không xảy ra phản ứng gì, chỉ nghe thấy Triệu Bạc mở miệng nói.

“Đợi một lát nữa, có khả năng cô sẽ nhìn thấy một đoạn thời gian trước khi chết của nó, cũng có khả năng nó sẽ tạo ra ảo ảnh để dụ hoặc cô, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi phạm vi của vòng tròn…” Triệu Bạc vừa dứt lời, vòng cổ đột nhiên run lên.

Giống như được nhuộm màu đỏ, máu nhuộm đẫm khắp cổ tay, trong chốc lát đã phủ lên vòng cổ, khiến nó từ màu bạc chuyển thành đỏ tươi.

Màu sắc đỏ chói hiện ra đậm hơn khiến Vương Tịnh Hiền nhức mắt, cánh tay run lên, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Cho đến khi cô mở mắt ra, đã thấy bóng dáng một người đàn ông.

Người đàn ông kia từ đầu đến chân đều là màu đen, tóc đen, quần áo màu đen, toàn thân tối đen, chỉ có da thịt lộ ra là màu trắng, trắng đến phát sáng.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt khiến hốc mắt cô nóng lên, theo bản năng muốn vươn tay chạy đến ôm anh.

Nhưng giây tiếp theo cảnh tượng lại biến đổi.

Giống như là có một giọt máu bị nhỏ lên tờ giấy trắng.

Toàn bộ cảnh tượng bị một lớp màn đỏ phủ lên.

Trong tay anh đang cầm một thứ gì đó, thoạt nhìn dáng vẻ rất sung sướng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi lên phía trước.

Anh đến trước một cái xe.

Thùng xe rung lên, giống như máy giặt không ngừng chuyển động, thời gian như ngưng đọng lại, Vương Tịnh Hiền trừng mắt nhìn.

Người đàn ông bị ném văng ra giữa không trung, nhưng tay vẫn ôm chặt đồ vật vào trong ngực, cơ thể uốn cong về phía trước, giống như đang dùng hết sức lực để bảo vệ vật trân quý trong lồng ngực.

Đó là thời điểm trước sinh nhật cô một ngày.

“Vương Tịnh Hiền!!! Đừng nhìn, đó là ảo giác!!!”

Bên tai là tiếng người giận dữ rống lên, xa xa kia lại là tiếng nổ vang tận chân trời, xâm nhập khắp trí óc cô.

Giờ phút này trước mắt Vương Tịnh Hiền chỉ tồn tại hình bóng của người đàn ông ấy.

Anh cõng cô, theo lực hút của trái đất mà rơi dần xuống dưới….

Bỗng nhiên có một mảnh thủy tinh từ đâu đó văng ra, cắt thế giới trước mắt cô thành hai nửa, một nửa là thuần khiết trong sáng, một nửa là tươi đẹp rực rỡ.

“Không được!!”

Cô thét chói tai, đánh loạn xạ về phía trước.

Khung cảnh trước mắt đột nhiên rung chuyển, hệt như bức tranh phong cảnh bị xé ra làm hai nửa, một luồng ánh sáng đâm xuyên qua.

Mất đi điểm tựa Vương Tịnh Hiền gục trên mặt đất, ngẩng đầu lên.

Cảnh tượng bốn phía nhanh chóng biến hóa, đưa cô về khung cảnh ở thư viện.

Người con trai trước mắt chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào mái tóc màu nâu của người ấy, anh cười nheo mắt lại, lộ ra chiếc răng nanh tinh nghịch, lông mi cong cong hơi run lên, da thịt hồng hào, giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước chảy.

“Vương Tịnh Hiền.”

“Lý… Cẩn Chi?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play