“Đạo sĩ cô tìm có đáng tin không?”

Đạo sĩ trẻ nhíu mày, thò tay nhét tờ giấy vàng vào túi. 

“Vậy sư thúc của anh có thể cho nó con đường sống không?”

Vương Tịnh Hiền nhìn tờ giấy vàng quấn quanh dây chuyền, cô nhíu mày. 

“Cô…… sao lại mềm lòng?”

Đạo sĩ run rẩy hỏi, Vương Tịnh Hiền không nói gì. Lập tức, vẻ mặt đạo sĩ thay đổi, ném gói giấy màu vàng trong tay xuống đất. 

“Thí chủ, cô hãy suy nghĩ thật kỹ, người và quỷ không cùng một thế giới, dù khi còn sống có là người chính trực thế nào, thì sau khi chết vẫn có chấp niệm sẽ luôn ở lại, không còn chút lương thiện nào. Bây giờ ý thức của con quỷ này vẫn chưa hoàn toàn hình thành, nếu không trừ khử nó sớm thì hậu quả khó lường!”

“Nó…chắc không đâu.” Vương Tịnh Hiền sờ vết thương vừa bị đá văng trúng, lúc này đã trở nên bóng loáng, không còn miệng vết thương, cô nhìn gói giấy màu vàng dưới đất: “Cần phải xem thử đã, nếu có thể thì cứ cho nó lên thiên đường.”

“Cái này……” Vẻ mặt đạo sĩ trở nên khó xử: “Chấp niệm này, muốn đánh tan cũng không dễ….”

“Nhưng vẫn có thể thử được.”

Đạo sĩ nghe thấy lời cô nói, cũng biết không còn đường để quay đầu, anh ta nhặt bao giấy vàng dưới đất lên, còn dán tấm bùa màu vàng lên đó, vẻ mặt không tình nguyện đưa nó cho cô, còn không quên nhắc nhở: “Lúc tìm được người kia, nhớ gọi cho tôi, số điện thoại tôi có viết ở mặt sau lá bùa.”

Vương Tịnh Hiền lật lá bùa, phía sau đã viết sẵn một dãy số điện thoại. 

Sau đó, hai người chào tạm biệt nhau. 

Đạo sĩ này thật thú vị, nói gì mà không hoàn thành nhiệm vụ bắt quỷ nên không lấy tiền của cô, hai hàng máu mũi còn chưa kịp khô lại tiếp tục chảy ra, anh ta đeo túi xách băng qua đường lớn, chạy về nhà. 

Mà Vương Tịnh Hiền đứng ở ven đường bắt taxi, trực tiếp quay về công ty. 

Giờ làm việc, lúc cô mò vào túi quần thì đã sờ vào một thứ gì đó. 

Là một dãy số điện thoại, phía dưới là hình mặt cười, còn có chữ viết trên đó. 

Hồi tâm chuyển ý thì tìm tôi. 

Vương Tịnh Hiền lập tức nghĩ tới thần côn ở cổng công ty đã đưa cô vào đồn cảnh sát. 

“Tôi biết cô sẽ quay lại tìm tôi mà.” Thần côn nói, cười ha hả ngồi ở cổng công ty, cổ áo vẫn xiêu vẹo như vậy: “Không uổng công mấy ngày nay tôi canh chừng.”

Có lẽ anh ta biết cô không thể giải quyết được chuyện này. 

Bây giờ Vương Tịnh Hiền rất tức giận khi nhìn thấy thần côn. 

“Này, cô đừng giận, chắc cô cũng tìm đạo sĩ rồi, có phải cảm thấy tôi đáng tin cậy hơn tên đạo sĩ kia không?”

Thần côn cười, khóe mắt hơi nhếch, khóe mắt có vết hồng nhạt, nhưng anh lại mặc quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, tư thế đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi 

Vương Tịnh Hiền im lặng nửa ngày, mới nói được một chữ. 

“…… Đúng.”

Thần côn nghe thấy lời cô nói thì cười ha hả, anh lấy tấm card đưa cho cô. 

“Lần trước tôi hơi hấp tấp, chưa kịp giới thiệu, tôi tên Triệu Bạch, đây là phương thức liên hệ của tôi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặt Vương Tịnh Hiền vô cảm nhận lấy danh thiếp. 

“Bây giờ có thể làm chuyện chính không.”

“Anh không nói giá trước à?”

Vương Tịnh Hiền thở dài, không biết tại sao cô lại nhớ tới gương mặt chảy nước mắt toàn là máu kia, cô sờ lá bùa vàng trong túi. 

“Bao nhiêu tiền tôi cũng trả, bây giờ phải nhanh đưa tên đó lên thiên đường đã.”

“Sao thái độ của cô thay đổi nhanh vậy, không lẽ cô động tâm với quỷ nam à?”

“Nói bậy gì vậy!”

“Ồ ~” Anh nhíu mày: “Vừa rồi không để ý, con quỷ nam tấn công cô cũng biến thái đấy.”

Vương Tịnh Hiền cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh ta, cô nhìn thấy làn da lộ ra ngoài có một vài vết bầm. 

Cũng không biết thế nào, người được hôn ở cổ đều để lại vết hồng phấn nhỏ. Nhưng khi quỷ hôn lại lưu thành một vết bầm, giống như bị người ta đánh vậy. 

Cô vô thức sờ vào đùi trong, ở đó có một dấu tay màu đen vẫn còn lưu lại. 

“Cho nên mới nói người và quỷ là hai thế giới khác nhau.”

Mặt thần côn vô cảm nói, vẻ ngả ngớn cũng biến mất, bây giờ anh ta nói chuyện rất nghiêm túc. 

“Cho dù nó không muốn, nhưng chạm vào con người hậu quả sẽ như vậy, chạm một cái là một mảng bầm lớn, rất nguy hiểm.”

Anh cúi đầu, ánh mắt sắc bén như mũi tên, ánh mắt tập trung nhìn về phía trên túi cô. 

“Dù có van xin thế nào thì cũng không được, chết là chết.”

Yên lặng một lúc thì dây chuyền đột nhiên run lên, giống như muốn thoát khỏi lá bùa vàng, lá bùa vàng đột nhiên nóng lên, giống như Tôn Ngộ Không bị vòng Kim Cô siết vậy, lá bùa đem dây chuyền phong ấn ở bên trong.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Thần côn hừ một tiếng, giống như nhìn thấy thứ gì đó buồn cười, anh lạnh lùng nói. 

“Ngu xuẩn.”

Dây chuyền đột nhiên bất động, như thể nó đã cạn kiệt sức lực và co lại thành một cục.

Vương Tịnh Hiền thấy hơi khó chịu. 

“Được rồi, anh đừng nói nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là giải quyết việc này.”

“Cô nhìn đi, dáng vẻ này của nó giống như chịu lên trời hả?”

Triệu Bạc trợn trắng mắt.

“Vậy phải làm gì?”

“Trước tiên phải tìm hiểu rõ về việc anh ta chết như nào, sau đó hoàn thành tâm nguyện giúp anh ta.” Nói xong, anh duỗi tay ra. 

“Đưa vòng cổ cho tôi, đúng lúc tôi có sẵn máu thịt người chết.”

Vương Tịnh Hiền vừa đặt lá bùa vàng vào tay anh ta, thì lá bùa vàng rung liên hồi, nhảy lên nhảy xuống, sau đó nhảy lại vào tay cô. 

“Mày còn dám chống cự à.”

Anh vươn tay khác, ‘bang’ một tiếng, hai tay khép lại, nắm chặt lá bùa vàng trong lòng bàn tay. 

Vương Tịnh Hiền nhìn một góc nhỏ của dây chuyền từ tay anh thò ra ngoài, ngoắc về phía cô, giống như cún con khi đi thú y vậy, yếu ớt nhìn chủ nhân như cầu cứu. 

Vương Tịnh Hiền lập tức thấy không đành lòng. 

“Anh nhẹ tay chút đi!”

“Cô là đang diệt quỷ đó, không phải đang đưa thú cưng vào bệnh viện thú y đâu.”

Anh trợn mắt, trở tay nắm chặt lá bùa vàng, sau đó xoa xoa hai cái, ném vào túi mình. 

Nếu không phải nó bị quấn lại và không thể phát ra âm thành nào, thì Vương Tịnh Hiền chỉ tưởng tượng cũng biết nó sẽ thét chói tai không ngừng.

Vương Tịnh Hiền không hiểu người Đạo gia đang chơi trò gì, cô chỉ thấy anh lấy tay che lá bùa vàng, miệng lẩm bẩm gì đó, dẫn cô lên xe taxi và chạy tới khu vực gần nhà cô. 

“Là ở đây.”

Anh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía sau lưng cô. 

Vương Tịnh Hiền quay đầu, chỉ thấy anh nhìn chằm chằm ngọn núi được đường lộ bao quanh, sắc mặt nghiêm túc. 

“…… Làm sao vậy?”

Anh không nói gì, chỉ đi dọc theo con đường nhỏ. 

Lần đầu tiên trong đời, Vương Tịnh Hiền theo ai đó đi dọc theo lan can đường lớn, đứng giữa đường cao tốc. 

“Đứng ở giữa đường cao tốc, hình như không ổn lắm.”

Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua, Vương Tịnh Hiền rụt cổ. 

Triệu Bạc không quay đầu nhìn, mà đi vòng qua đường xe, chạy hết một vòng, cuối cùng dừng ở lan can ngoài núi. 

Lan can bằng thép đã có dấu vết mài mòn, ở đây thiếu một chút, ở đây cũng vậy, hơi tả tơi. 

Anh hít sâu một hơi, đặt ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, đầu ngón tay chỉ vào trán và nhắm mắt.

Cũng không biết anh đã nhìn thấy gì, chỉ thấy trán anh ta đổ rất nhiều mồ hôi, cả người run rẩy, sau khi mở mắt ra còn lùi một bước lớn. 

“Nơi này đã có không ít người bỏ mạng.”

Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại chắc chắn. 

Vương Tịnh Hiền xoay người nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đang đứng ở nơi đúng lúc có thể nhìn thấy chỗ mình ở. 

Cô nhớ lúc mình mua phòng ở đây, người bán đã nói với cô rằng.

“Tiểu thư cô xem tầng một có cảnh rất đẹp, nguyên tòa nhà chỉ có chỗ này là độc nhất, có thể nhìn tới bên kia đỉnh núi, giống như một ngọn tháp, nếu công việc có gì đó bực bội thì có thể nhìn xa xa, tâm trạng có phải tốt hơn rất nhiều không?”

Lúc ấy Vương Tịnh Hiền mua phòng là vì phong cảnh rất đẹp. 

Mà bây giờ, Vương Tịnh Hiền chỉ cảm thấy nổi da gà. 

“Liếc mắt nhìn là có thể thấy được nhà của cô.”

Triệu Bạc siết chặt lá bùa trong tay, bật cười. 

“Ở đây không phải nơi tốt.”

Đúng vậy, đúng là nơi này không tốt. 

Vương Tịnh Hiền cúi đầu, trèo qua hàng rào ở đường cao tốc, phía dưới có một bụi cỏ nhỏ nhô ra, nơi này mới là nơi tốt. 

Mỗi lần cô có việc bực mình trong công việc, đứng ở cửa sổ nhìn ra, thì sẽ thấy chỗ đó. 

“Tai nạn xe xảy ra ở chỗ này.” Triệu Bạc chỉ vào rào chắn, chỗ đó bị đâm đến biến dạng, còn có vết máu sót lại. 

“Tôi thấy hơi kỳ lạ, quỷ vừa chết không lâu, sao lại có sát khí mạnh vậy, nhưng lại không có khí huyết nào, hóa ra là do chết ở đây.”

Vương Tịnh Hiền không hiểu lắm, cô mê mang nhìn người đàn ông trước mặt. 

“Ở đây không chỉ chết một người, cũng không phải chỉ mười mấy người, mà có thể là mấy trăm người, dưới hoàn cảnh này, ý thức khó trách lại tụ nhiều như vậy.”

Nói tới đây anh ta hơi nheo mắt.

Nhấc bao giấy vàng lên, nhoáng cái, một sợi chỉ đỏ như máu từ trong đó bắn ra.

Xuyên qua rào chắn, bay thẳng tới nơi nhô ra. 

“Anh hẳn là ở chỗ này gặp tai nạn, còn ở nơi đó thì biến thành quỷ.”

Vương Tịnh Hiền ngẩng đầu, từ rào chắn đường cao tốc nhìn xuống bên dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nhô ra. 

Liếc mắt là có thể thấy cửa sổ nhà cô. 

“Loại chấp niệm này, có lẽ không phải chết trong yên bình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play