Đại ma đầu thật ra cũng không biết tứ đại thần khí của võ lâm có tác dụng gì.
Cha hắn điên cuồng cả đời, thường xuyên tàn nhẫn bóp cổ hắn, ép hắn thề rằng phải thu hồi bốn món thần khí này, sau đó tiêu diệt võ lâm Trung Nguyên.
Khi đại ma đầu vẫn còn là một tiểu ma đầu, hầu như đêm nào hắn cũng mơ thấy ác mộng, toàn bộ đều là gương mặt dữ tợn và điên cuồng của cha mình.
Hắn phải lấy lại bốn món đồ này…
Hắn phải lấy lại mọi thứ mà cha hắn muốn…
Hắn phải lấy lại… hắn phải tiêu diệt võ lâm Trung Nguyên…
Đại ma đầu đứng trong rừng mai ở núi Hoang Mộng, ngắm nhìn sáo Bạch Cốt San Hô vừa đoạt được.
Quả nhiên là bảo vật, vừa giống bạch cốt, cũng vừa giống san hô.
Gọi là sáo, lại không hề có lỗ, thổi cũng không vang, chẳng hiểu tại sao Võ Lâm Minh có thể xem nó như bảo bối.
Hắn nhìn mấy lần, sau đó thuận tay treo ở ngang hông.
Món tiếp theo là Giao Nhân Châu.
Lúc trước, hắn phái đồ đệ của mình đi phái Thanh Nhai lấy Giao Nhân Châu, tiểu phế vật kia hành sự thất bại, đã vậy còn bị thiếu chưởng môn chỉ mới tám tuổi đả thương, thật sự là quá mất mặt.
Hoa mai trên núi Hoang Mộng nở rộ quanh năm, đỏ tựa như máu, đẹp tựa như mộng, nhưng nhìn nhiều cũng chán.
Tuy vậy, khi nhìn biển hoa đỏ sẫm này, đại ma đầu bất giác nhớ đến khung cảnh ngày ấy của Võ Lâm Minh, chữ hỉ và hoa đỏ ở khắp nơi, trông thật vui vẻ náo nhiệt.
Tiểu đồ đệ của hắn mặc một thân hỉ phục, từ kim quan trên đầu rơi xuống những hạt châu màu đỏ, anh tuấn rạng ngời, tràn đầy sức sống.
Đại ma đầu xem thoại bản, nghe kể chuyện, hắn biết ngày tân hôn có bao nhiêu hoan hỉ, nhưng dù sao thì hắn cũng không đồng cảm được.
Khi hắn vội vã chạy ra khỏi thủy lao của Võ Lâm Minh, lấy đi sáo San Hô, lúc muốn bỏ chạy, quay đầu nhìn bóng lưng của đồ nhi, trong lòng ngoại trừ đau đớn thì vẫn chỉ còn lại đau đớn.
Ngay cả hơi sức để tức giận hắn cũng không có, hắn chỉ muốn chạy đi, chạy đi, mau chóng chạy khỏi cái nơi tràn ngập vui vẻ kia, trốn về núi Hoang Mộng băng lạnh, từ từ dưỡng thương.
Nhưng nội lực của hắn vẫn hỗn loạn, chèn ép khiến ngực đau nhói, thậm chí khó chịu buồn nôn.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy…
Là trúng độc?
Hay là bị thương?
Vì sao lại trở nên yếu ớt như vậy, trong lòng chợt dâng lên chua xót, hắn ngửa đầu nhìn ánh trăng xa xôi trên bầu trời, có chút không thể kiềm chế mà muốn rơi lệ.
Cả đời này, đại ma đầu chưa từng rơi lệ.
Cha hắn chán ghét kẻ yếu, hắn cũng chán ghét.
Chỉ có kẻ yếu mới có thể dùng nước mắt để lấy đi sự cảm thông của người khác, đó là hành động hắn chán ghét nhất trên đời, vừa nhìn thấy liền muốn giết.
Võ Lâm Minh lại vây đánh núi Hoang Mộng, nhưng đại ma đầu không thèm để ý, chỉ ném Thất trưởng lão ra ngoài nghênh chiến, còn bản thân thì quay về Võ Lâm Minh chuẩn bị giết người.
Theo kế hoạch ban đầu của đại ma đầu, hắn muốn đi tìm Giao Nhân Châu trước, sau đó trở về giết chết tên tiểu thừa nhân đáng ghét kia.
Có lẽ tên tiểu thừa nhân nhu nhược này là kẻ duy nhất trong đời khiến hắn chán ghét nhưng vẫn chưa giết được, lại như một con kiến nhỏ run rẩy bò loạn trong da thịt của hắn.
Không đau, không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng khó chịu quá.
Do vậy hắn cũng chẳng muốn tìm Giao Nhân Châu nữa, trước mắt chỉ muốn phải giết được thứ này rồi tính tiếp.
Bên trong Võ Lâm Minh trống rỗng, phần lớn mọi người đều đã chạy đến tấn công núi Hoang Mộng.
Đại ma đầu tiến vào hỉ đường, nơi này vẫn cứ tràn ngập không khí vui vẻ, nến đỏ sáng rực, tường dán chữ hỉ.
Yến tiệc được bày biện nhưng không ai thưởng thức thì cũng trở nên vô vị.
Chỉ có rượu ngon trong bình vẫn là rượu ngon, trái tim của đại ma đầu có chút bất an, thế là hắn cầm một bình rượu lên rồi uống một hớp, sau đó chậm rãi đi khắp Võ Lâm Minh tìm kiếm tên tiểu thừa nhân đáng ghét kia.
Hắn tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được.
Võ công của tiểu thừa nhân không tốt, vì thế cậu không đi theo mọi người vây đánh núi Hoang Mộng.
Đồ đệ cũng không đi, y bị bắt ở lại bầu bạn với thê tử mới cưới của mình.
Hai người họ đang ở sân sau của Võ Lâm Minh, ngâm thơ đối câu, cùng nhau tán gẫu.
Tiểu thừa nhân nói: “Nghị ca, chàng còn nhớ cây liễu già kia không? Khi còn bé, chàng hay kéo ta leo cây, trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ thành Lịch Châu, thật cao thật xa.”
Đồ đệ nói: “Lâu quá rồi, không nhớ rõ nữa.”
Y nhớ được rất ít chuyện xưa, có lẽ do lúc đó y còn quá nhỏ, ký ức không đủ rõ ràng. Mười ba năm thơ ấu của y trôi qua, những việc y có thể nhớ, cũng chỉ còn lại khoảng thời gian bị đại ma đầu xem như nô dịch kia.
Cánh tay của tiểu thừa nhân nhẹ nhàng ôm lấy cổ đồ đệ: “Nghị ca…”
Đồ đệ mơ hồ đáp ứng, ánh mắt trượt từ hai má xuống chiếc cổ trắng nõn của tiểu thừa nhân.
Y vẫn nhớ đến sự dịu dàng đến tiêu hồn vào đêm hôm ấy.
Đời này của y, chưa bao giờ có đêm nào vui vẻ hơn đêm đó.
Người dưới thân y mềm mại như vậy, dịu dàng như vậy, vách thịt nóng bỏng chậm rãi nuốt lấy vật cứng, khóe mắt xinh đẹp ngấn lệ, bờ môi hơi hé mở, phun ra tiếng thở dốc ngọt ngào say đắm lòng người.
Y tựa như ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt kia.
Đồ đệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, không phải ký ức, cũng không phải ảo giác.
Đại ma đầu thật sự đứng ở ngoài cửa sổ cách đó không xa, âm u nhìn hai người quấn quýt lấy nhau.
Đại ma đầu thấy hơi buồn nôn, nhìn một cảnh này, hắn không tự chủ được mà nhớ đến cái đêm hắn giúp đồ đệ giải độc.
Bọn họ cũng làm chuyện như vậy, thân thể trần truồng quấn quýt dây dưa với nhau tựa hai con rắn.
Lúc đầu là chính hắn ngồi xuống, nhưng sau đó, độc phát tán khiến đồ đệ mất khống chế, thế mà y đã thật sự hung hăng làm hắn cả đêm.
Hắn cảm thấy buồn nôn, thế là hắn lạnh lùng nhìn đôi phu thê mới cưới kia một cái, sau đó chống vào cây liễu già bên cạnh, bắt đầu nôn mửa.
Đồ đệ vốn đã không có hứng, lại bị đại ma đầu đột nhiên xuất hiện cắt ngang, trái lại, trong lòng y nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Y xách kiếm nhảy ra cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn đại ma đầu đang ngồi xổm trên mặt đất nôn ói, nhất thời không biết nên nói gì cho phải: “Nếu đã trốn đi, tại sao người còn quay về?”
Đại ma đầu nôn xong, cười lạnh đáp: “Trốn? Bản tọa cần gì phải trốn! Ta chẳng qua là… chẳng qua là…”
Hắn uống đến mơ mơ màng màng, trước mắt giống như có hai ba đồ đệ, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy tiểu hài tử khóc sướt mướt của mười ba năm trước.
Lúc đó, cha hắn thật sự đã chết rồi.
Một kẻ điên đau khổ cả đời, rốt cuộc cũng trút hơi thở cuối cùng.
Trong lòng hắn thật vui vẻ, để ăn mừng, hắn quyết định trước tiên phải hoàn thành việc đầu tiên mà cha hắn giao cho hắn, chính là đi Thiên Vân Môn cướp quạt Tứ Sắc Lưu Quang.
Năm ấy, hắn không quá thích giết người, hắn chỉ muốn lấy đi quạt Lưu Quang.
Mà khi hắn liên tục đánh giết toàn bộ Thiên Vân Môn, hắn mới phát hiện rằng, lười giết người sẽ mang đến cho chính mình vô vàn phiền phức.
Ban đầu, hắn vốn không định giết vợ con môn chủ Thiên Vân Môn, nhưng thừa nhân kia không chịu bỏ qua mà cố nhiều lần ám sát hắn.
Hắn vốn không muốn giết những tên đệ tử cấp thấp, nhưng những đệ tử kia lại gào thét đòi lấy mạng hắn.
Phiền thật chứ.
Hắn cúi xuống nhặt lấy vũ khí, nhưng những tên kia lại không biết sống chết mà tấn công hắn.
Thế là đại ma đầu tức giận, dứt khoát giết người một cách sảng khoái.
Duy nhất hài tử kia không làm phiền hắn, chỉ nằm đó ôm thi thể của cha mẹ mình, trông giống một chú mèo con.
Trước khi đi, đại ma đầu nhiều lời nói một câu: “Đi theo ta.”
Đứa trẻ quật cường lắc đầu một cái: “Ta đánh không lại ngươi, nhưng ta sẽ cùng cha mẹ ta chết ở Thiên Vân Môn.”
Đại ma đầu tính tình nóng nảy, tiểu tử này muốn chết, hắn càng không để nó được như ý nguyện, thế nên hắn đánh ngất đứa bé rồi đem về núi Hoang Mộng nuôi dưỡng.
Lần nuôi dưỡng này chính là mười ba năm.
Không ai có thể đoán được tương lai thay đổi thế nào, tựa như ban đầu đại ma đầu nổi hứng muốn nuôi lớn đứa bé kia, giờ đây y đã thành một nam nhân khiến trái tim hắn đau đớn không thôi.
Trong cơn say, đại ma đầu tức giận chất vấn đồ đệ: “Vừa nãy ngươi muốn làm gì?”
Đồ đệ bất đắc dĩ nói: “Làm việc phu thê nên làm.”
Đại ma đầu nói: “Chính là đem cái dương vật của ngươi cắm vào mông hắn?”
Đồ đệ nhất thời không thể phản bác được câu nói nghe hợp lý như vậy, chỉ có thể gật gật đầu.
Đại ma đầu không vui: “Tại sao ngươi muốn làm hắn?”
Đồ đệ biết đại ma đầu không hiểu chuyện nhân tình thế thái, đành kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì bọn ta là phu thê, bọn ta yêu nhau, thì sẽ làm chuyện như vậy.”
Đại ma đầu ngơ ngác nhìn tiểu đồ đệ của mình, trong đầu hắn chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn, giống như biến thành một kẻ ngốc: “Chỉ có những người yêu nhau… mới có thể làm chuyện như vậy à…”
Đồ đệ cân nhắc một chút, vẫn quyết định nói kỹ hơn: “Cũng có những người đơn phương người khác, cưỡng ép cùng người ta mây mưa, cái này gọi là cường bạo, là hành vi đáng khinh thường nhất, vô liêm sỉ nhất.”
Đại ma đầu nghĩ, đồ đệ của hắn có lẽ không yêu hắn.
Đêm hôm ấy, khi bọn họ làm việc phu thê, tên tiểu tử này thậm chí còn không có ý thức, ngay cả người dưới thân là ai, y cũng không biết.
Đồ đệ của hắn không yêu hắn, hắn lại cùng đồ đệ làm việc phu thê trong khi y hôn mê, vậy hắn… được xem là cường bạo sao, chính là loại hành động vô liêm sỉ khiến người khác khinh thường nhất sao?
Trái tim đại ma đầu đau đến phát run, hắn nhìn gương mặt trưởng thành của đồ đệ, cắn răng nghiến lợi tự nhủ với bản thân: “Bản tọa… bản tọa cũng không yêu ngươi! Việc này không thể xem là cường bạo, bản tọa cũng chưa từng yêu ngươi!”
Trong lòng đồ đệ cũng rối bời.