Đại ma đầu là một tên ma đầu vô cùng tàn nhẫn độc ác.

Hắn kiêu ngạo hống hách, không việc ác nào không làm, thân cao chín thước, lưng hùm vai gấu, một lần ăn sống một người, trẻ con thì một lần ăn sống hai người. Động một cái gió đất cuồn cuộn, khiến trẻ con sợ đến phát khóc.

Người đời đều cho là như vậy, phần lớn người trong Ma Giáo cũng cho là như vậy.

Người duy nhất biết sự thật là tiểu đồ đệ của đại ma đầu, một tiểu đồ đệ đáng thương bị đại ma đầu giết sạch cả nhà rồi bắt về núi xem như hàng dự phòng.

Thật ra, đại ma đầu không có thân cao chín thước, tướng mạo hắn khá ưa nhìn, bước đi cũng không nổi lên gió đất cuồn cuộn, thay vào đó là hương hoa nhàn nhạt mê người.

Hắn cũng không ăn thịt trẻ con, chỉ có mỗi ngày la rầy kêu tiểu đồ đệ đi bắt lợn rừng, cắt thành từng lát mỏng rồi nướng trên đĩa đồng cho hắn ăn.

Đại ma đầu là một thi nhân, mà tiểu đồ đệ cũng là thi nhân.

Tiểu đồ đệ dần lớn lên, bầu không khí căng thẳng giữa hai người càng ngày càng không có cách nào khống chế.

Tiểu đồ đệ muốn rời đi, nhưng y không thể, y phải báo thù cho cả nhà của mình.

Đại ma đầu không nói sẽ thả người đi, càng không nói sẽ không cho người ta đi, cứ thế ngày ngày trôi qua, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ngày đó, tiểu đồ đệ nhận lệnh đi lấy bảo vật cho ma đầu và tiêu diệt một môn phái nhỏ, thu hồi bảo vật trấn phái – Giao Nhân Châu.

Tiểu đồ đệ nhìn đứa bé trốn trong tủ khóc thút thít, không khỏi nghĩ đến chính mình trước đây, nhất thời nhẹ dạ cúi người ôm lấy đứa bé kia, thế mà bị nhóc con đột nhiên đâm một đao thẳng vào ngực.

Trên đao có kịch độc.

Độc rất nặng, vết thương rất sâu, tính mạng của tiểu đồ đệ rơi vào nguy kịch, Thất trưởng lão của Ma Giáo nhìn bộ dạng thảm hại sống dở chết dở của y, vội vàng nói: “Giáo chủ nhân từ, mau đưa hắn đi đi.”

Đại ma đầu cười nhạo: “Chỉ chút vết thương nhỏ này mà các ngươi đã muốn khiêng quan tài đến rồi, đều cút hết cho ta, lão tử tự cứu đồ đệ của mình.”

Lời nói của đại ma đầu tuy ngạo mạn, nhưng bản thân hắn lại vô cùng lo lắng.

Cho đến hiện tại, hắn chưa từng nói cho ai biết thân thể của hắn là bách độc bất xâm, bất kỳ ai trúng độc chỉ cần thân mật với hắn, cũng sẽ trở nên bách độc bất xâm.

Sau khi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đại ma đầu lúng túng tự cởi quần, chậm rãi ngồi xuống đồ vật đang dựng đứng bởi vì trúng độc của tiểu đồ đệ.

Thứ đó hơi lớn, đi vào có chút đau.

Đại ma đầu hít sâu một hơi, tự nhắc nhở chính mình, đây là cứu người, cứu người, đúng, là cứu người.

Tiểu đồ đệ mơ một giấc mộng, là một giấc mộng vô cùng kỳ lạ.

Y mơ thấy một tiểu mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng ngoan ngoãn nằm dưới thân y, bị y khi dễ đến khóc nức nở, mông trắng nhỏ run lên một cái, trông vô cùng đáng thương.

Tiểu đồ đệ lẩm bẩm: “Đừng khóc… đừng khóc… ta sẽ chịu trách nhiệm với em… ta sẽ… chịu trách nhiệm…”

Đại ma đầu nghe tiểu đồ đệ nói mớ, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, cắn răng nghiến lợi nói: “Bản tọa… bản tọa không cần ngươi chịu trách nhiệm… a…”

Đại ma đầu mất rất nhiều sức lực mới giải độc xong cho tiểu đồ đệ.

Hắn ngồi dưới đất thở hồng hộc, thứ sền sệt kia vẫn đang chảy ra ngoài, cũng chẳng biết tiểu tử này đã phun bao nhiêu, làm quần áo hắn ướt một mảng lớn.

Đại ma đầu nhìn tiểu đồ đệ mê man trên đất, da mặt bất giác đỏ lên.

Không được, không được..

Nếu như để người bên cạnh biết được chuyện này, đại ma đầu hắn làm gì còn mặt mũi nào nữa! Đại ma đầu do dự một lúc, cuối cùng vẫn là sợ mọi chuyện bại lộ, vì thế, nhân lúc tiểu đồ đệ còn đang ngủ say, hắn một cước đạp tiểu đồ đệ ra khỏi Ma Giáo.

Sau khi trúng độc, tiểu đồ đệ đã có một giấc mộng xuân rất dài.

Y mơ thấy một tiểu thừa nhân trắng mịn mềm mại vùi trong lồng ngực y, dùng cái mông trắng nõn kẹp đồ vật dưới háng y, yếu đuối khóc lóc, ủy khuất than trách không chịu nổi, muốn mang thai.

3

Tiểu đồ đệ mở mắt ra, quả nhiên thấy một tiểu thừa nhân mềm mại trắng nõn đang ngồi bên cửa sổ, vừa lo lắng vừa đút thuốc cho y.

Tiểu đồ đệ vội nắm lấy tay của tiểu thừa nhân, mặt đầy hổ thẹn: “Ta… ta… ta cũng không phải loại người tệ bạc gì, việc đã đến nước này, ta sẽ chịu trách nhiệm với em!”

Tiểu thừa nhân bị dọa hết hồn, căn bản không nghe rõ y nói cái gì, chỉ biết hoảng loạn gọi: “Cha! Cha! Người này tỉnh rồi!”

Cha của tiểu thừa nhân là trụ cột của võ lâm chính đạo, tiểu thừa nhân là tiểu trụ cột.

Tiểu trụ cột nói, vào lúc vây đánh núi Hoang Mộng thì vô tình tìm thấy tiểu đồ đệ ở dưới chân núi.

Đại ma đầu giết người như ngóe, lạm sát biết bao người vô tội, người của chính đạo cho rằng tiểu đồ đệ cũng là bị đại ma đầu hãm hại, vì vậy đã đưa y về Võ Lâm Minh.

Tiểu đồ đệ ngẩn người.

Thuở nhỏ, y bị bắt đưa về Ma Giáo, phảng phất hơn mười năm, y chịu sự áp bức của đại ma đầu, giúp hắn làm không ít chuyện xằng bậy, không nghĩ tới ông trời còn cho y một cơ hội trở về Võ Lâm Minh, cho y cơ hội làm một người tốt.

Tiểu đồ đệ tháo ngọc bội bên hông xuống rồi dâng lên bằng hai tay, hành lễ với Võ Lâm Minh Chủ: “Thế thúc, gia phụ chính là chưởng môn của Thiên Vân Môn, mười ba năm trước Thiên Vân Môn bị Ma Giáo tiêu diệt, chất nhi bị bắt phải đầu quân vào Ma Giáo. Đến nay… đến nay mới có cơ hội… thấy lại ánh mặt trời…”

Võ Lâm Minh Chủ nước mắt giàn giụa, nhìn con trai của người bạn già xa cách hơn mười năm, lại nhìn về phía người con trai thừa nhân xinh đẹp của mình, lão lôi kéo tay hai người thiếu niên rồi nói: “Đây đúng là duyên phận, lão phu và người bạn đã khuất cũng vậy, mà hai người các con cũng vậy.”

Tiểu đồ đệ là trai thẳng, mà tư duy của trai thẳng đặc biệt đơn giản.

Tiểu thừa nhân này bị y khi dễ, cho nên lão muốn y phải chịu trách nhiệm với người ta.

Tiểu đồ đệ ở lại Võ Lâm Minh, cùng tiểu thừa nhân trải qua cuộc sống bình yên ngọt ngào.

Tuổi tác hai người bọn họ xấp xỉ nhau, dáng dấp cũng tương đương, tiểu thừa nhân tuy rằng xuất thân cao quý, tính cách lại dịu dàng chu đáo.

Tiểu đồ đệ ở bên cạnh đại ma đầu bị sai khiển suốt mười mấy năm, làm sao chịu được sự đối xử dịu dàng như vậy.

Ánh trăng sáng trong, bóng người lả lướt.

Tiểu đồ đệ nắm lấy đầu ngón tay út của tiểu thừa nhân, do dự nói: “Ta… chúng ta…”

Tiểu thừa nhân mỉm cười: “Phụ thân nói, đợi đến khi diệt trừ được Ma Giáo, chúng ta sẽ thành hôn…”

Cậu vừa nói vừa cảm thấy hơi thẹn, ngượng ngùng cúi đầu.

Tiểu đồ đệ cảm thấy cảnh này như mơ, phảng phất như thấy đại ma đầu âm trầm cười nhạt.

Tiểu đồ đệ rùng mình một cái, muốn xua đuổi hình ảnh đáng sợ kia ra khỏi đầu.

Thời gian này của đại ma đầu không được tốt lắm.

Năm đó, trước khi y sư rời giáo đã nói cho hắn biết, thân thể này của hắn bất luận giao hoan cùng ai đều sẽ có thể làm cho đối phương bách độc bất xâm, cũng không tổn hại gì đến sức khỏe của hắn.

Đây là một bí mật, nếu như bị người trong thiên hạ biết hắn có một thân thể thần kì như vậy, chỉ sợ rằng sẽ có những kẻ nảy sinh ý đồ xấu với thân thể này của hắn.

Tuy y sư nói không có tổn hại gì đến sức khỏe, nhưng đại ma đầu lại không thấy như vậy.

Kinh mạch của hắn có chút không thông, tinh lực cũng có cảm giác không đủ.

Xem ra ngày đó thật sự làm hắn tổn thương nguyên khí nặng nề, hơn nửa tháng vẫn không thấy khá hơn.

Cuối cùng, tiểu đồ đệ đã trở thành trụ cột chính đạo mà y hằng mơ ước.

Làm trụ cột chính đạo cũng không có gì không tốt, y có thể đường đường chính chính cưỡi ngựa ngắm hoa, có thể cùng các công tử thế gia* chính đạo trên giang hồ tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất, có thể được khác yêu thích, được người khác tôn trọng, có thể ở trong tửu quán uống một bình rượu, thoải mái nói ra bản thân là ai.

Những thứ này đều là những điều y chưa từng dám mong cầu khi còn ở Ma Giáo.

Chỉ có điều nửa đêm tỉnh mộng, y vẫn nhớ đến đại ma đầu đáng sợ kia.

Đại ma đầu kia hung hăng dữ tợn, luôn áp bức y, dằn vặt y, cũng là người mà y thân cận nhất trong suốt nhiều năm qua.

Đại ma đầu ở Ma Giáo đứng ngồi không yên.

Nhất định là tiểu đồ đệ của hắn đã xảy ra chuyện, cho nên hắn mới khó chịu như vậy.

Đại ma đầu cũng không nói cho ai biết, chỉ lén lút chạy tới địa bàn của Võ Lâm Minh, muốn bắt tiểu đồ đệ đáng ghét kéo về nhà.

Tiểu đồ đệ đang tham gia Đại hội võ lâm.

Y mặc dù xuất thân danh môn, nhưng võ công của y đều do đại ma đầu dạy.

Ma khí trong kiếm pháp quá mạnh, khiến mấy vị chưởng môn đều liên tục lắc đầu, trên mặt lộ vẻ không vui.

Tiểu thừa nhân ở bên cạnh nhẹ nhàng nói giúp tiểu đồ đệ: “Huynh trưởng bị Ma Giáo bắt đi, mười mấy năm qua nhận hết mọi khổ sở, cũng không có ai dạy cho huynh ấy kiếm pháp chính đạo. Huynh ấy vẫn giữ được sơ tâm đã không hề dễ dàng, các vị sư thúc sư bá chớ trách tội huynh ấy.”

Trong lòng tiểu đồ đệ cảm động không thôi, y lớn thế này, nhưng trước nay chưa từng có ai đối với y tốt như vậy.

Hơn nữa, bọn họ… bọn họ còn từng tiếp xúc da thịt, y phải chịu trách nhiệm với tiểu mỹ nhân này tới cùng.

Tiểu đồ đệ âm thầm quyết định, ba ngày sau, y muốn bắn ngàn đóa pháo hoa trên cổng thành, cầu thân với tiểu thừa nhân của y.

Vì chuyện này, tiểu đồ đệ chạy đôn chạy đáo khắp thành Lịch Châu, mua tất cả pháo hoa trong thành, nhờ các đệ tử trong minh giúp đỡ, chia nhóm lần lượt nhóm lửa đốt pháo.

Sau đó, y nhờ đến sự trợ giúp của ông chủ quán trà bên cạnh cổng thành, y mua mấy giỏ lớn đựng đầy cánh hoa đào, đợi đến khi pháo hoa vừa bắn, những cánh hoa này sẽ theo ống dẫn tung bay khắp nơi.

Tiểu đồ đệ không biết nên làm gì để cảm ơn ân cứu mạng của tiểu mỹ nhân, chỉ có thể lấy ra những thứ mà y cho là tốt nhất.

Chuẩn bị xong xuôi, tiểu đồ đệ viết một tờ giấy rồi đặt lên bàn của tiểu thừa nhân: “Giờ Tuất tối nay, cổng thành phía đông.”

Nhưng y vừa ra khỏi cửa đã gặp phải gương mặt lạnh như băng của đại ma đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play