Đại ma đầu cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng, cắn răng run giọng nói: “Cái thủy lao nhỏ bé này mà cũng muốn giam giữ bản tọa sao?”
Đồ đệ nói: “Nếu là trước đây thì đương nhiên không thể. Nhưng sư phụ của trước đây, liệu có thể bị một người có võ công yếu kém như Nhuận Bạch đánh lén sao?”
Đại ma đầu nghẹn đến không nói nên lời.
Võ công của hắn… là sau khi giải độc cho đồ đệ thì ngày càng yếu đi, càng dần có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.
Chỉ có ngày đó trong sơn động, khi đồ đệ lẳng lặng canh giữ bên cạnh hắn, hắn mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Điều này rất không ổn, rất không đúng, rất không thích, làm cho hắn rất không yên tâm.
Trời đất có âm dương, thế gian này có thi nhân và thừa nhân, sau khi thi nhân và thừa nhân kết hợp cùng nhau, thừa nhân sẽ phải chịu ảnh hưởng của thi nhân, nảy sinh cảm giác ỷ lại vào thi nhân.
Nhưng hắn cũng không phải thừa nhân, sao có thể chỉ vì một lần giải độc bình thường mà chịu ảnh hưởng đến mức võ công gần như bị phế?
Đại ma đầu nghĩ mãi không ra, cũng không nghĩ nữa, khàn giọng chế nhạo: “Cái tên tiểu nương tử chỉ biết khóc lóc của ngươi khi ra tay lại rất tàn nhẫn thâm độc, chẳng trách ngươi mê mẩn đến mất hồn mất vía như vậy, trông không khác gì một con chó vẫy đuôi cắn lấy món đồ chơi.”
Đồ đệ không hề tức giận, y nhìn đại ma đầu đã từng cao cao tại thượng kiêu ngạo hống hách giờ đây bị treo trong thủy lao, gương mặt sắc bén yếu ớt rũ xuống, cổ tay trắng như ngọc bị khóa sắt cọ xát đến ứa máu, dù đại ma đầu có mắng y là chó là heo, y cũng không thể tức giận nổi.
Y thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn: “Sư phụ, lúc trước ở Ma Giáo, ta mới giống chó của người, một con chó săn chuyên giúp người đi bắt lợn rừng.”
Đáng ra đại ma đầu nên vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng hắn nhớ tới dáng vẻ của tiểu đồ đệ khi vụng về học cách bắt lợn rừng cho hắn, đáy lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào, thậm chí còn muốn cười thành tiếng.
Đại ma đầu đắc ý lẩm bẩm: “Suy cho cùng thì bản tọa vẫn là sư phụ ngươi, ngươi có làm chó cũng phải là chó của bản tọa.”
Đồ đệ thở dài, nhẹ nhàng nâng cằm sư phụ, chậm rãi bôi thuốc lên vết thương: “Sư phụ, người biết không, con người trên thế gian này, ngoại trừ kẻ địch và chó, thì còn có những mối quan hệ khác.”
Trong lòng đại ma đầu chợt căng thẳng, hô hấp nóng rực của đồ đệ phả lên mặt hắn, khoảng cách giữa hai người quá gần, ngay cả vết roi trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Đại ma đầu cương quyết nói: “Không có gì khác cả, ngươi không làm chó thì chính là kẻ địch của ta, sớm muộn ta cũng sẽ giết ngươi.”
Đồ đệ bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy chính mình và tên ma đầu này thật sự là quá khó để thấu hiểu nhau.
Y cất thuốc trị thương rồi quay người rời khỏi thủy lao.
Đại ma đầu hoảng loạn, buột miệng thốt lên một câu không phù hợp: “Vậy ngươi và tiểu thừa nhân kia thì sao? Quan hệ của các ngươi là thế nào!!!”
Đồ đệ trầm mặc một lúc, cũng không quay đầu lại, nói: “Y kính ta yêu ta, mà ta cũng vậy. Sư phụ, có lẽ cả đời của người đều sẽ không hiểu được loại chuyện này đâu.”
Đồ đệ rời khỏi thủy lao, nước trong đầm lạnh một lần nữa dâng lên, ngập đến ngực của đại ma đầu, đồng thời làm trôi đi thuốc trị thương mà đồ đệ vừa bôi cho hắn.
Trong mắt đại ma đầu chỉ còn lại đau đớn, đau đến mức ngón tay của hắn đều phát run, hắn lớn tiếng quát về phía cửa đá đã đóng chặt, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói bản tọa không hiểu! Tên nghịch đồ nhà ngươi! Ngươi dựa vào cái gì chứ!!!”
Cái gì là kính?
Cái gì là yêu?
Tại sao người đời nhất định phải theo đuổi những thứ hư ảo đó.
Hắn để ý một người, sẽ liều mạng che chở.
Hắn chán ghét một người, sẽ giơ tay giết chết.
Hắn đây võ công hơn người danh chấn thiên hạ, thứ hắn muốn thì không có gì là không thể!
Nhưng tại sao, người hắn hết mực bảo vệ lại hận hắn vô tình vô nghĩa.
Một người võ công thua xa hắn, vậy mà có thể chèn ép hắn khắp nơi?
Hắn đã sai sao?
Hắn đã làm gì sai chứ?
Ở chốn giang hồ lấy mạnh hiếp yếu này, chẳng lẽ không phải chỉ cần đủ mạnh thì sẽ có được tất cả sao?
Cha hắn hận kẻ yếu, muốn hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Hắn làm được rồi, võ công của hắn là vô địch thiên hạ, thủ đoạn ngoan độc không chút lưu tình.
Nhưng tại sao đến bây giờ, hắn thế mà chẳng có gì cả.
Chẳng có gì cả…
Hôm nay là ngày đại hỉ của công tử nhà minh chủ, tân lang là thanh mai trúc mã của công tử nhà minh chủ, là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Thiên Vân Môn bị tiêu diệt vào mười ba năm trước.
Khi còn bé, hai người cũng từng chơi đùa dưới hoa trước cửa, ai ngờ biến cố kéo đến, Thiên Vân Môn bị Ma Giáo diệt trừ, chỉ còn lại thiếu niên may mắn chạy thoát này, y trắc trở sống qua mười mấy năm, bất ngờ gặp lại người bạn thuở bé của mình.
Trúc mã năm xưa giờ đây trở thành ân nhân cứu mạng, cơ duyên hiếm gặp thế này, một giai thoại tầm cỡ thế này.
.
Đại ma đầu mơ mơ màng màng ở thủy lao, âm thầm vận công trong bóng tối.
Công lực của hắn suy giảm rất nhiều, hơn nữa còn bị nội thương.
Nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, hắn đường đường là ma đầu một phương, phất tay một cái cũng có thể làm nghiêng trời lệch đất, cho dù chỉ còn một chút hơi tàn, hắn cũng không thể bị một đám nhãi nhép nhốt chết trong lao ngục.
Xét xử công khai?
Xét cái mả cha nhà ngươi!
Đại ma đầu dành ba ngày để hồi phục công lực, hắn gắng gượng trong cái lạnh thấu xương của đầm nước, cố chịu đựng những trận đòn roi làm nhục mình, cuối cùng cũng giải được khí hải bị tắc nghẽn.
Cổ tay hắn nổi gân xanh, hắn khẽ quát một tiếng, xiềng xích giam giữ hắn lập tức vỡ vụn toàn bộ.
Lấy lại được tự do, đại ma đầu thâm trầm nhìn quanh thủy lao đã giam cầm hắn suốt mấy ngày nay, cười lạnh một tiếng rồi dùng một chưởng đánh nát cửa đá.
“Ầm!”
Lúc này, đồ đệ và tiểu thừa nhân đang đứng ở hỉ đường, những vị thúc thúc bá bá xa lạ kia vui vẻ chúc mừng rằng Thiên Vân Môn cuối cùng đã có người nối dõi.
Đồ đệ nhìn thê tử vừa xinh đẹp vừa dịu dàng của mình, trong lòng có chút vui mừng, nhưng cũng có chút thất vọng.
Tân hôn đại hỉ, y vốn nên… càng phấn chấn mới phải.
Nhưng trái tim y lại trống rỗng, không hề thấy vui vẻ như mình nghĩ.
Ngày mai, đại ma đầu kia sẽ bị đưa đến Nghiệp Châu để công khai xét xử, người kia kiêu ngạo như vậy, liệu có tức đến sinh bệnh luôn không?
Tiểu thừa nhân nhẹ nhàng kéo tay áo của đồ đệ, thấp giọng nói: “Tướng công, chàng không để ý đến ta.”
Đồ đệ cười cười rồi sờ đầu tiểu thừa nhân.
Y đã lên giường với tiểu thừa nhân, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với người ta, còn cái khác… sau này hẵng tính…
Bên trong hỉ đường tràn ngập không khí vui vẻ, các công tử, thiếu hiệp của Võ Lâm Minh đều thúc giục hai người họ mau chóng bái đường.
Tiểu thừa nhân hơi thẹn thùng.
Đồ đệ trống rỗng mà than một tiếng, sau đó nắm lấy tay nương tử của mình.
Vừa mới bái thiên địa, từ xa bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
Tất cả mọi người đều không còn tâm trạng nhìn hai người bái đường, vội vàng chạy ra sân nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Một thiếu niên của Võ Lâm Minh hớt hãi chạy đến: “Minh chủ! Minh chủ! Không ổn rồi! Ma đầu bỏ trốn rồi!!!”
Khung cảnh đám cưới trở nên vô cùng hỗn loạn.
Có người sợ hãi, có người phẫn nộ.
Trong chốc lát, các anh hùng hào kiệt dồn dập lao ra khỏi Võ Lâm Minh, giục ngựa chạy theo điên cuồng truy sát ma đầu.
Võ Lâm Minh Chủ xem ra vẫn tỉnh táo, kéo thiếu niên đưa tin lại rồi hỏi một câu: “Hắn có mang gì đi không?”
Thiếu niên bị dọa sợ chết khiếp, khóc lóc nói: “Ma đầu này… ma đầu này mang, mang sáo Bạch Cốt San Hô ở Tàng Thư Các đi rồi…”
Võ Lâm Minh Chủ liền tái mặt: “Tất cả mọi người cùng ta xuất phát, quyết không được để thần khí rơi vào tay ma đầu.”
Đồ đệ hỏi minh chủ: “Sáo Bạch Cốt San Hô chính là bảo vật trấn giang hồ của Võ Lâm Minh sao?”
Võ Lâm Minh Chủ nói: “Sáo Bạch Cốt San Hô của Võ Lâm Minh, quạt Tứ Sắc Lưu Quang của Thiên Vân Môn, Giao Nhân Châu của phái Thanh Nhai, nhẫn ngọc Hàn Diêm của thành Sóc Phong, chính là tứ đại thần khí trên giang hồ. Sáo San Hô có thể mê hoặc lòng người, quạt Lưu Quang vô cùng sắc bén, Giao Nhân Châu có khả năng cải tử hoàn sinh, nhẫn Hàn Diêm có thể khiến võ công tiến bộ vượt bậc trong nháy mắt. Thiên Vân Môn đã sớm bị tiêu diệt từ mười ba năm trước, quạt Lưu Quang theo đó rơi vào tay Ma Giáo. Phái Thanh Nhai cách đây không lâu cũng gặp họa diệt môn, tung tích của Giao Nhân Châu không rõ. Thành Sóc Phong ở ngoài quan ải nước Tần, không quan tâm đến thế sự Trung Nguyên. Bây giờ sáo San Hô cũng đã ở trong tay ma đầu, chỉ sợ rằng võ lâm sắp gặp đại nạn rồi.”
Võ Lâm Minh Chủ cực kỳ nóng lòng, vội vàng dẫn người đuổi theo.
Tiểu thừa nhân nghe cha nói vậy thì hơi sợ, ủy khuất ôm lấy cánh tay của tướng công: “Tướng công, ma đầu này thật sự sẽ giết hết người của võ lâm Trung Nguyên sao? Ta… ta không biết võ công, trước kia còn đánh lén đắc tội hắn, nếu như ma đầu này quay lại giết người, chắc chắn người hắn giết đầu tiên sẽ là người có thù cũ như ta… Tướng công, ta sợ lắm…”
Đồ đệ nhớ lại gương mặt của đại ma đầu.
Gương mặt kia xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức có chút không giống thi nhân.
Người lại vô cùng tàn nhẫn, nửa điểm cũng không giống thừa nhân mong manh dịu dàng.
Y hiểu tên ma đầu kia, hiểu sư phụ của y.
Cái người kia, từ nhỏ hắn đã quen làm theo ý mình, chúng sinh khắp thiên hạ Cửu Châu, những người sống sờ sờ này, ở trong mắt hắn cũng chẳng khác gì giun dế.
Hắn muốn ăn lợn rừng, vậy thì phái người đi bắt.
Hắn ghét người nào, thì phái người đi giết.
Trong suy nghĩ ích kỷ của bản thân, đồ đệ không muốn ma đầu kia sẽ chết trong thủy lao hay khi bị xét xử.
Nhưng minh chủ đã khẩn trương như vậy.
Dựa vào tính tình của ma đầu này, nếu thật sự chiếm được bốn món bảo vật của giang hồ, chắc chắn hắn sẽ quay lại đồ sát toàn bộ Trung Nguyên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, không còn manh giáp.
Đồ đệ ôm lấy nương tử tiểu thừa nhân mong manh yếu đuối của mình vào lòng, nhỏ giọng cam đoan: “Ta sẽ bảo vệ em, Nhuận Bạch, em đã cứu mạng của ta, bất kể chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến em.”